Bên trong rất yên tĩnh. Bên ngoài mưa rơi to hơn, dưới mái hiên hạt mưa rơi như những hạt ngọc, tiếng mưa tí tách vang lên truyền vào bên trong phòng yên tĩnh. Tôi nằm bên cạnh Đào Hoa Thiếu, nghe tiếng tim anh đập đều đều, tôi nghĩ đây chính là âm thanh kỳ diệu nhất trên thế gian này.
Đào Hoa Thiếu lặng yên, bàn tay to rộng cầm tay tôi, vuốt ve.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng nói ra ba câu: ‘Có sát khí.”
Tôi giật mình, vô thức ngồi dậy. Đào Hoa Thiếu lấy tay đè tôi lại, mỉm cười, đem tôi một lần nữa ôm vào lòng.
Tôi cúi đầu hỏi: ‘Sao muội không cảm giác được…sát khí?”
” Nếu lâu hơn, muội sẽ có thể cảm nhận được.”
“Đối phương lợi hại lắm phải không?”
“Có thể lợi hại ngang bằng muội.” Anh vừa nói vừa cười, “Đó là sát thủ hạng nhất, nên muội không cảm nhận đươc sát khí của hắn.”
Nói như vậy người đó cũng không lợi hại lắm, tôi thầm thở phào, nhưng bộ dạng chúng tôi hiện giờ không thích hợp đối mặt với sát thủ, tôi kéo tấm chăn che thân thể lõa lồ của anh…nhỡ đó là một nữ sát thủ, chẳng phải sẽ để cho cô ta mở rộng tầm mắt hay sao.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười, nhưng ánh mắt bỗng trở nên lạnh băng.
Sau đó, tôi thấy một mũi tên bắn xuyên qua song cửa sổ bay vút tới, lúc gần tới gần mới phát hiện đó không phải là một mũi tên, mà là ba mũi, gần thêm chút nữa thì biến thành sáu mũi, xếp thành một chữ “Sơn”, ngọn núi nhắm ngay người trên giường với tốc độ cực kỳ chậm rãi mà mạnh mẽ.
Càng tới gần thì sát khí càng tỏa ra mạnh mẽ. Da thịt tôi dường như cảm nhận được chất thép lạnh băng, gai ốc nổi lên.
Mũi tên bắn tới trước giường, lúc sắp xuyên qua màn bỗng nhiên dừng lại, giống như gặp phải tường đồng vách sắt vô hình không thể công phá được lực giảm xuống rồi đồng loạt rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, tôi cảm giác có một sức hút mạnh mẽ xẹt qua bụng tôi như điện giật, cảm giác tê dại dâng cao, tôi sợ hãi bật kêu lên.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười.
Sau đó, tôi nghe tiếng kêu của Đỗ Đỗ Điểu: “Ai? Có bản lĩnh thì đứng lại cho ta.”
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa tới tấp: “Dung cô nương, ngươi không sao chứ?”
Tôi vội lên tiếng trấn an cậu ta: “Không sao. Cậu cẩn thận một chút.”
Cậu ta vẫn không đi, tiếp tục hỏi: “Ta vừa nghe tiếng kêu của ngươi, ngươi có bị thương không?”
Tôi định trả lời, Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên xoay người ngăn tôi lại, bàn tay ấm áp xoa nhẹ vào bụng tôi, chậm rãi xoa xuống phía dưới, lại đùa giỡn như mọi lần. Tôi như hụt hơi, nghiêm túc trừng mắt với anh, anh vẻ mặt cười xấu xa nhìn tôi.
Đỗ Đỗ Điểu lúc này vẫn còn ở ngoài cửa hỏi tiếp: “Người kia từ đâu đến? Hắn với ngươi có ân oán gì à?”
Tôi vừa giữ tay Đào Hoa Thiếu vừa hổn hển nói: ‘Đã nói với cậu là không sao rồi mà….”
Rốt cuộc, Đào Hoa Thiếu bật cười thật to.
Đỗ Đỗ Điểu ở bên ngoài hiểu ra liền im bặt, dường như không thể tin được có người giữa ban ngày lại táo bạo làm việc đó.
Tôi vội mặc áo vào, nghiêm chỉnh lấy ghế ngồi ngay bên giường, dùng giọng quan tòa, lặp lại câu hỏi của Đỗ Đỗ Điểu.
“Người kia từ đâu đến? Vì sao muốn ám sát chúng ta?”
Đào Hoa Thiếu không trả lời, chỉ ôm tấm chăn ngồi tựa ở đầu giường, đôi mắt biết cười nhìn tôi đăm đăm, mái tóc trắng rối tung lộ ra khuôn mặt tuấn tú mê người. Tim tôi rúng động, không chịu được liền ghé sát hôn vào mặt anh.
Lồng ngực anh rung rung, lại bật cười lớn lần nữa.
Tôi đứng thẳng lên, vội ho một tiếng; “Nói mau.”
Đào Hoa Thiếu không cười nữa, tỏ thái độ không biết.
Tôi trừng mắt, nói: “Nghe nói huynh đưa cho Hoằng Ngọc một lá thư, bảo cô ấy đi cùng Phượng Minh phải không?”
“Đúng vậy. Ta bảo họ đi gặp Lôi Du Nhạc.”
“Hả?” Tôi sửng sốt, “Có âm mưu gì?”
‘Ta quan tâm bằng hữu không được sao?”
“Hừ! Có cần phải viết thư không?”
“Càng thể hiện thành ý mà.”
“Thật sự là rất có thành ý.” Tôi chuyển sang ngồi ở mép giường, tiếp tục hỏi: ‘Vậy trong thư viết như nào để muội học tập một chút.”
Đào Hoa Thiếu nheo mắt, nói: “Cái này không hay lắm đâu, người khác viết thư cho muội, ta cũng đâu có xem.”
“A, thì ra nói nửa ngày là vì chuyện này…”
Tôi đứng lên tìm lá thư của Trầm Túy Thiên, lật tung hai bộ y phục để tìm thì lại tìm ra tấm bản đồ bảo tàng, đó là một chiếc khăn lụa có đường kẻ mực lờ mờ, chiếc khăn tay chất liệu không giống như tơ tằm, có thể thấy là do có từ rất lâu rồi. Tôi quay lưng về phía Đào Hoa Thiếu, ngồi chồm hỗm để xem, bỗng nhiên nghe tiếng anh thở dài, nói: “Đúng là mắt để đâu vậy, nó ở đây này.”
Tôi quay lại, lá thư đang êm đẹp nằm trong tay Đào Hoa Thiếu, liền cười nói: ‘A, huynh…”
Anh cắt lời tôi: ‘Là muội để lung tung, không phải ta cố ý muốn xem đâu.”
Tôi cười cười không để ý tới anh, tiếp tục cúi xuống nghiên cứu tấm bản đồ bảo tàng.
“Có gì hay mà xem đâu.” Anh hừ một tiếng.
“Tất cả đều là tiền đó.” Tôi cũng không ngẩng lên để trả lời anh.
“Chúng ta không thiếu tiền.”
“Có ai chê tiền đâu chứ.”
“Nghe khẩu khí của muội hình như muốn nuốt trọn nó?”
“Nếu như huynh không phản đối.”
“Muội muốn nhiều tiền để làm gì?”
“Cái gì cũng làm. Nghĩ mà thấy hưng phấn.”
Đào Hoa Thiếu không nói gì nữa, một lát sau mới nói: ‘Qua đây.”
Tôi nghe thấy là lạ, quay lại nhìn, ánh mắt đúng là không bình thường, lập tức cười làm lành nói; ‘Bên ngoài hết mưa rồi, huynh có đói bụng không? Mau đứng lên chúng ta đi ăn cơm trưa…”
Còn chưa nói xong đã thấy hai chân tê rần, không tự chủ được gục trên người anh, anh đưa tay ôm lấy thắt lưng của tôi, mỉm cười nói: ‘Cũng có chút đói bụng.”
Tôi cười gượng nói: ‘Vậy mau rời giường đi thôi.”
Đào Hoa Thiếu hạ giọng nói: “Nếu muội đứng lên được…”
Anh còn chưa nói xong, bên hông tôi có một cảm giác như điện giật lan tới toàn thân, cả người mềm nhũn, hai tay anh du ngoạn đến đâu, thì nơi đó nhạy cảm tới cực điểm, lửa dục như nước lũ tràn tới không thế cứu vãn nổi.
Tôi yếu ớt nói: ‘Huynh lại dùng tiêu hồn…”
Lời cuối còn chưa nói ra, anh liền cắn nhẹ vào tai tôi, hỏi: ‘Bây giờ còn thích bản đồ bảo tàng nữa không?”
Ý thức tôi mơ màng: ‘Thích…”
Anh dừng lại, lấy bản đồ bảo tàng đưa tới trước mặt tôi, hừ nói: “Muội thích như thế, để nó thỏa mãn muội vậy.”
“Ai mà thích nó chứ, muội thích huynh.”
Tôi hổn hển trước bàn tay của anh, kéo áo xuống.
Đào Hoa Thiếu cười khúc khích, đè tôi xuống, hỏi: “Thích cái gì ở ta?”
Lửa dục tôi rực cháy, tôi mò tay xuống cầm lấy vật đang cứng rắn nóng rẫy, vừa cầm vừa nói: “Muội thích nó, không biết nó có thích muội hay không?”
Đào Hoa Thiếu hừ lạnh một tiếng, đánh khẽ vào mông tôi, mười ngón tay theo các huyệt vị đằng sau kích thích xuống phía dưới.
Toàn thân tôi run lên không thể kiềm chế được, liên tục xin tha, lúc đó anh mới tiến vào.
Trong chớp mắt, tôi nghĩ mình chết cũng đáng.
Thời tiết tháng năm càng ngày càng nóng bức, ở trong xe ngựa càng khó chịu hơn, nhưng nếu vén rèm lên thì lại hít phải bụi bặm bên ngoài trời, ai mà biết trong đó có những thành phần gì? Hơn nữa trình độ kỹ thuật đánh xe ngựa của Đỗ Đỗ Điểu không thể sánh với Phượng Minh, Đào Hoa Thiếu đương nhiên là ngồi vững vàng như núi, tôi thì thê thảm hơn, thắt lưng và cái mông vô cùng đau nhức.
Có người nói nữ chính xuyên qua có thể đem những kiến thức khoa học kỹ thuật hiện đại ứng dụng vào thời cổ đại, các nàng có thể chế ra những sản phẩm hiện đại mà chắc chắn người cổ đại chỉ có mà nghẹn họng trố mắt ra mà nhìn (có thể khẳng định đó đều không phải là sản phẩm thủ công mà người xưa có thể làm được). Tôi thì không làm được như thế. Ví dụ như tôi muốn một chiếc ô tô để thay thế chiếc xe ngựa, mặc dù tôi biết rõ lý luận chế tạo, nhưng tôi đi đâu để tìm những…vật liệu cùng công cụ đây? Càng đừng nói đến trước tiên phải vận chuyển khí nén, thép tấm… để thực hiện?…Lại nữa, cho dù tôi có thể chế tạo được ô tô, vậy để khởi động được nó cũng là một vấn đề, tôi biết triều Minh có đại pháo, nhưng tôi không biết có xăng hay không? Nếu như không có, vậy tôi còn phải nghĩ cách khác …đừng nói một dây xích cho ô tô hay xe đạp tôi cũng không thể tìm được…Một lời khái quát như sau, chỉ dựa vào chỉ số thông minh cùng với năng lực của tôi thì tuyệt đối không thể tạo ra một chiếc ô tô, nếu như người xuyên qua cho dù là một chuyên gia tài năng về chế tạo xe đi chăng nữa, mang theo toàn bộ thiết bị hiện đại xuyên qua cùng, vậy thì trước tiên người đó cũng phải tìm được nguồn điện có đúng không?
Cho nên, tôi vẫn thường than thở, cũng là nữ chính xuyên qua sao lại có khác biệt lớn như thế? Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc có một câu nói là: ‘Thiên hạ không có ai là đệ nhất. Tôi thât sự thấy rất có lý.
Tôi còn nghe nói, có nữ chính có thể căn cứ vào địa cầu mà phán đoán sắp xảy ra động đất, lũ lụt, đồng thời còn đích thân tới hiện trường để chỉ đạo, tôi đối những đồng nghiệp này…thật sự là bội phục sát đất. Tôi tò mò nghĩ, các nàng chỉ đạo như thế nào, hay là giống như trong ti vi, cầm chiếc loa phóng thanh la hét chỉ đạo lũ lụt? (nếu không thì tôi lo lắng âm thanh của các nàng sẽ bị chìm ngập trong thủy triều.) Nói đúng hơn, các nàng giống nhưng đại tướng quân ngồi trong doanh trại chờ các lộ binh mã đến báo cáo tốc độ chảy xiết của lũ lụt. Trong trường hợp nước lũ tràn qua ngập các ruộng đồng hoa mầu, hủy hoại thôn trang…Nói chung, những…nữ chính này, nếu như nói các nàng không xuyên qua, đoán không chừng đại danh của các nàng đã được ghi vào kỷ lục guiness thế giới rồi.
Đều là lừa gạt hết.
Khụ khụ, dù gì cũng nên một vừa hai phải thôi, không thể lừa gạt để lấy tiền nhuận bút như thế chứ.
Quay trở lại câu chuyện chính.
Tôi đang trên đường bị xóc nảy toàn thân đau nhức, lại mải miên man nghĩ mong muốn từ trên trời rơi xuống một chiếc ô tô để thay thế chiếc xe ngựa chết tiệt kia…thì ngay sau đó, xe ngựa hình như là đang cảm nhận được ý nghĩ độc ác của tôi, bỗng nhiên hoàng hồn lồng lên. Rồi tôi nghe tiếng ngựa hí lên tiếng thê lương.
Trong xe ngựa có tiếng “thình thịch”, khói tỏa ra giống như vô số mảnh nhỏ bắn vào gáy Đỗ Đỗ Điểu, sau đó cậu ta bắn ra ngoài. Ống tay áo bạch y của Đào Hoa Thiếu phất một cái, che mắt tôi lại, giây tiếp theo, tôi đã đứng bên ngoài trời nắng chói chang.
Tôi thấy trong rừng cây phía trước có bốn bóng người ẩn nhanh vào rừng cây rậm rạp mất dạng.
Đỗ Đỗ Điểu đứng lên, vừa xoa mông vừa mắng: “Con bà nó chứ, từ ngày hôm qua đến giờ đã là lần thứ ba rồi, bọn khốn kiếp này muốn gì vậy? Ngươi biết không?”
Câu nói cuối chắc là hỏi tôi. Hai ngày ngay, sắc mặt Đào Hoa Thiếu rất nghiêm nghị đáng sợ, cậu ta không dám cợt nhả, chửi bới lung tung nữa.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết, ngược lại nhìn sang Đào Hoa Thiếu. Đem vấn đề chuyển sang Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu làm như không biết, con ngươi càng sâu thẳm sơn, hướng nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Lẽ nào là người của Ngự trì sơn trang?”
Đào Hoa Thiếu không nói gì.
Đỗ Đỗ Điểu liên tục lắc đầu kêu lên: “Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này. Vãn Từ tiểu thư là người như tiên thiên, tuyệt đối sẽ không làm chuyện này đâu. Cứ coi như lúc trước Dung cô nương có lỗi với Ngự trì sơn trang, nhưng hiện giờ Sở tiên sinh đã không tương trợ Hán Vương nữa, bọn họ không có lý do làm vậy đâu. Dung…Dung cô nương, ngươi nhìn gì ta chứ?”
Tôi nghiêm nghị nói: “Ta có lỗi với Ngự trì sơn trang ư? Cậu nói ngược gì vậy, ta đâu có lỗi gì với họ chứ? Ta làm gì có lỗi với họ hả?”
Đỗ Đỗ Điểu cười gượng, lén nhìn Đào Hoa Thiếu, nói thì thầm: “Cái này, hắc! Người trong giang hồ đều nói vậy mà.”
Tôi gõ đầu cậu ta, nói: ‘Cậu biết quá ít. Sau này cậu sẽ hiểu, tôi không hề có lỗi với họ mà còn giúp họ nữa.”
Bà đây mạo hiểm bảo Phong Tịnh Ly mang mật hàm đến Nam Kinh gặp Chu Chiêm Cơ, mục đích không phải là vi bảo toàn Ngự trì sơn trang hay sao! Là tên khốn kiếp Lâm Thiên Dịch muốn đoạt quyền của bà đây mới khiến sự việc bát nháo dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Kết quả là còn muốn sau lưng bêu xấu tên tuổi của tôi. Hừ! Tôi thấy danh dự trăm năm của Ngự trì sơn trang đã không nữa rồi, người đứng đầu đã tâm thuận bất chính, còn nói gì đến chuyện danh dự nữa.
Đỗ Đỗ Điểu bị tôi gõ vào đâu, mặc dù vẻ mặt tỏ ra oan ức nhưng không nói gì.
Cậu chàng này tuổi còn trẻ nhưng cũng rất láu cá, luôn kiêu căng là vậy, trên đường đi có gặp lợn sề cũng phải cố mà sờ vú một chút, ngày đêm cứ luôn nhắc tới Lân Vãn Từ, tôi dám cam đoan, cậu ta nhất định đêm nào cũng phải chống trọi lại ba từ đó đến sáng, nếu không sẽ không luôn luôn tỏ ra bộ dạng uể oải như vậy.
Còn nữa, tôi đối với chỉ số thông minh của Lâm Vãn Từ mà bội phục, phái người tới ám sát tôi là loại hành vi vô cùng ấu trĩ, không phải là tác phong của cô ta. Nhưng xem tình hình ba ngày qua, đám người đó có vẻ như không hoàn toàn là muốn ám sát chúng tôi, ngược lại chỉ muốn cố ý cản trở hành trình của chúng tôi, kéo dài thời gian…
Lẽ nào….có lẽ….cô ta vì tấm bản đồ bảo tàng này? Cô ta cố ý kéo dài hành trình của chúng tôi là muốn đi trước một bước tìm bảo tàng?
Dù sao đi nữa, ai mà biết được chứ? Đối với sự việc không biết thì có cố suy đoán cũng không ra.
Buổi tối lúc đi tìm nơi nghỉ trọ, tôi nói những nghi hoặc với Đào Hoa Thiếu. Anh chỉ mỉm cười, biểu hiện từ chối cho ý kiến, một chút khen ngợi tôi cũng không có, tôi tức giận chẳng thèm để ý tới anh nữa, cùng Đỗ Đỗ Điểu đi dạo chơi trên đường phố.
Đỗ Đỗ Điểu cũng không hổ là cao thủ ăn chơi, chẳng cần hỏi đường ai cả. Dùng câu nói của cậu ta là: Ta ngửi thấy mùi son phấn trên đường, là biết có bao nhiêu cô nương đi qua, nơi nào có nhiều mùi son phấn nhất, thì nơi đó chính là kỹ viện.
Đột nhiên trong lúc đó, tôi rất bội phục cậu ta, đó cũng là một kỹ năng đặc biệt. Nếu như thời hiện đại, chiếc mũi này có thể lợi hại hơn chó nghiệp vụ. Không hiểu mũi hắn có thể ngửi được mùi hormone từ một người mà đoán được người đó quan hệ bao nhiêu lần không (Xin lỗi, gần đây không tự chủ được đã viết hơi nhiều cảnh nóng một chút).
Tuy là bội phục nhưng tôi cũng không thể để cậu ta sa chân vào nơi đó được. Cho nên, tôi nắm áo cậu ta kiên quyết kéo cậu ta đang bước chân vào phải đi ra, ép cậu ta tiếp tục đi về phía trước. Cậu ta liền ưỡn ngực đi đằng trước, tỏ vẻ không muốn đi đằng sau tôi, như là tôi sau khi ăn tối no xong thì dắt chó đi dạo không bằng.
Cậu ta đang đi bỗng “a” một tiếng rồi dừng lại. Tôi nhìn theo, thấy hai mắt cậu ta nhìn vào hiệu thuốc bắc bên cạnh. Tôi bước tới nhìn vào trong, chỉ thấy trong quầy thuốc đang có một thiếu niên gầy gò đứng đó, dáng vẻ khá phong lưu.
Tôi đè vai cậu ta, trêu chọc nói: ‘Thế nào? Giờ cậu lại có hứng thú với đàn ông à?”
Cậu ta tặc lưỡi, lườm tôi, nói: ‘Đó là một nữ nhân, ta đã gặp cô ta rồi.”
Lúc này, vị thiếu niên đó cầm gói thuốc quay người lại, tôi vừa nhìn, quả nhiên là một cô gái, là Lạc Phi của Thất hải liên hoàn đảo.
Cô ta thấy chúng tôi cũng sửng sốt, lập tức quay người bỏ đi.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, tên Nam Cung Tuấn Khanh không phải đã quay về Nam Hải rồi sao? Lạc Phi phải ở bên cạnh hắn mới đúng chứ? Còn nữa, cô ta mua thuốc làm gì vậy? Chằng lẽ Nam Cung Tuấn Khanh bị thương chưa lành? Tính toán thì cũng đã hơn mười ngày rồi, thông thường cao thủ võ lâm thì một đêm có thể trị khỏi thương thế cơ mà.
Đỗ Đỗ Điểu nói: ‘Còn chưa nhớ ra sao, cô ta là người của Thất hải liên hoàn đảo. Chính là người của cái tên bán nam bán nữ Nam Cung Tuấn Khanh kia…Này..ngươi đi đâu đấy…Chờ ta với.”
Tôi đi theo Lạc Phi một đoạn, cô ta bỗng nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ mất dạng, tôi ngó trước ngó sau một chút, ngõ nhỏ rất vắng vẻ, chỉ có mấy hộ viện, không biết cô ta vào nhà ai, nghĩ lại gặp cô ta thì có gì đâu, tôi đang định trở về thì cô ta bỗng nhiên lại xuất hiện, hất đầu hỏi: ‘Dung Sơ Cuồng, ngươi theo dõi ta làm gì?”
Tôi bịa chuyện, cười nói: ‘Ánh trăng trêu người, tôi chỉ tùy tiện đi theo một chút, sao lại nói là đi theo dõi cô chứ?”
Cô ta cười lạnh nói: ‘Quân chủ nhà ta đang ở đâu?”
Tôi sửng sốt: ‘Tôi không gặp Nam Cung Tuấn Khanh.”
Cô ta sầm mặt xuống không nói gì.
Tôi xòe tay ra, nói: “Lạc Phi cô nương, hay tay tôi trống trơn ở đây, quân chủ của cô là một người sống to lớn, có lẽ hắn ra ngoài một chút…”
Cô ta bỗng cười, nói: ‘Thật không hổ là người của Ngự trì sơn trang, mỗi người đều có thủ đoạn rất giỏi…”Nói xong lại chuyển hướng câu chuyện: “Quân chủ nhà ta trọng thương chưa lành nhưng dọc đường đã âm thầm bảo vệ ngươi, hai ngày nay thương thế càng nặng thêm, hắn có thể đi đâu được chứ?”
Tôi vội ngắt lời cô ta: ‘Cô nói rõ ràng hơn xem nào, cái gì mà âm thầm bào vệ tôi?”
Cô ta giận tím mặt, nói: ‘Quân chủ nhà ta vốn đang sống yên ổn ở Nam Hải, đều là bởi vì Ngự trì sơn trang các ngươi mà trở thành như vậy, ngươi còn hỏi ta xảy ra chuyện gì ư?”
Cô ta nói xong, lật tay xuất ra một thanh chủy thủ, ánh mắt sắc lạnh, tư thế như muốn liều mạng.
Tôi lại càng hoảng sợ: “Cô làm gì vậy?”
Cô ta không đáp lời, cả người bổ nhào về phía trước.
Tôi vội lắc mình né qua, nói liên tục: “Này, cô đừng làm điều xằng bậy, tôi không muốn đánh nhau đâu.”
Cô ta phớt lờ tôi, tiếp tục đâm tôi loạn xạ, dáng vẻ liều mạng hoàn toàn không theo chiêu thức nào cả.
Tôi đường đường là một thục nữ chuẩn mực, hơn nữa lại không có oán thù với cô ta, không thể không để ý tới hình tượng mà đánh nhau giữa đường phố, nhưng có thể bỏ chạy giữa đường phố. Vì vậy, tôi ba chân bốn cẳng chạy đi, cô ta cũng không đuổi theo.
Tôi chạy một mạch về khách điếm, vừa vào phòng liền trợn mắt.
Nam Cung Tuấn Khanh quả thật là đang ở trong phòng tôi, còn nằm trên giường của tôi, đắp chăn của tôi, gối cái gối đầu của tôi.
Tóc của hắn rất dài xõa ra mép giường, đen mượt. Sắc mặt hắn trắng bệch, tái nhợt, có thể thấy rõ cả mạch máu dưới da. Hắn đang nhắm mắt, bộ dạng rất yếu ớt. Lúc này hắn không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa, có vẻ như thân cận hơn, biểu hiện trên mặt làm cho tôi nghĩ tới loài động vật nhỏ bé yếu đuối.
Tôi đứng ở bên giường si ngốc nhìn hắn, hoàn toàn quên phải hỏi: ‘Chuyện hoang đường này nảy sinh khi nào? Nam Cung Tuấn Khanh sao lại ở trên giường của tôi?
Bỗng nhiên, bên tai có tiếng người nói: ‘Nhìn say mê quá nhỉ!”
Tôi giật mình, nghiêng đầu thấy Đào Hoa Thiếu đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ, tôi đấm anh một cái, cúi người nói: ‘Làm muội giật cả mình.”
Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng, nói: ‘Là muội nhìn người ta quá mê mẩn.”
Tôi than nhẹ: ‘Quả thật là gương mặt đó khiến người ta mê mẩn.”
Đào Hoa Thiếu không nói gì, một lát sau mới mở miệng: ‘Ta thì không đẹp à?”
Lâu rồi anh đã không nói chuyện với tôi, lòng tôi vừa sợ vừa vui sướng, tình cảm bị kích động mạnh, liền bắt lấy tay anh hôn lấy, dịu dàng nói: ‘Trên đời này tuy huynh không phải là người đàn ông đẹp nhất, nhưng lại là người đàn ông muội thích nhất.”
Đào Hoa Thiếu vẫn thấy chưa đủ, tiếp tục truy hỏi: ‘Ta vẫn không đẹp bằng hắn phải không?’
Tôi phì cười, liên mồm nói: ‘Có có có, huynh đẹp hơn so với hắn, được chưa?”
Anh cũng bật cười, cúi xuống hôn môi tôi.
Ham muốn của tôi lại dâng trào, chợt nghe có tiếng người ho khan, hé mắt ra nhìn, thấy Nam Cung Tuấn Khanh đang mở to mắt nhìn chúng tôi, miệng nhếch lên tỏ vẻ châm biếm.
Hắn thay đổi tư thế một chút, thản nhiên nói: ‘Hai vị thật là buồn nôn, ta nghe được mà cả người nổi da gà.”
Tôi đáp trả hắn: ‘Bất lịch sự, phu thê người ta đang nói chuyện, đáng nhẽ huynh không nên nghe mới phải. Cho dù không cẩn thận có nghe được thì cũng phải giả vờ là không nghe được gì chứ.”
Hắn nhắm mắt lại, nói: ‘Đã là chuyện của hai phu thê thì không nên để người thứ ba nghe được.”
“Ha ha, chúng tôi vỗn đóng cửa mà, nhưng thật ra huynh…” tôi nghiêng đầu ngó hắn, “Tôi chỉ muốn thỉnh giáo Nam Cung quân chủ sao bỗng nhiên huynh lại chạy đến phòng chúng tôi vậy?”
Hắn nhắm mắt lại không để ý tới tôi.
Đào Hoa Thiếu mỉm cười tiếp lời: ‘Là ta mời hắn tới.”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
Đào Hoa Thiếu cười cười, ngồi xuống bàn bên cạnh, thò tay với ấm trà rót trà ra một chiếc chén.
Tôi nhíu mày trừng mắt với anh, hỏi: ‘Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Anh nhấc chén trà lên nhưng không uống, ngón tay khẽ xoa xoa, không trả lời.
Tôi chán nản, quay sang nhìn Nam Cung Tuấn Khanh, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt như đang ngủ.
Đào Hoa Thiếu khẽ cười nói : ‘Ta đang suy nghĩ, chuyện này nên nói bắt đầu từ đâu…”
Tôi nói: ‘Hừ! Nghe huynh nói thì hình như chuyện rất dài dòng.”
Anh mỉm cười, gật đầu nói: ‘Cũng khá dài, đại khái là hai tháng trước lúc Trầm Túy Thiên đánh Ngọc bích phong…ha hả, Lâm Thiếu Từ giao du thật rộng, thật đúng là khiến người khác hâm mộ…”
Nam Cung Tuấn Khanh bỗng nhiên thở dài, nói; ‘Nghe giang hồ đồn Sở tiên sinh thần thông quảng đại, mọi việc đều thuận lợi, ta vẫn không cho là đúng, hôm nay xem ra quả đúng là danh bất hư truyền.”
Tôi nghe vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi: ‘Lúc đó với việc Trầm Túy Thiên đánh Ngọc bích phong thì có quan hệ gì?”
Nam Cung Tuấn Khanh trầm ngâm một chút, nói: ‘Khi đó, Lâm lão gia và Lâm Vãn Từ cũng nhau mất tích, ta nhận sự ủy thác của Lâm Thiếu Từ, âm thầm điều tra nghe ngóng tung tích của họ.”
Trong đầu tôi chợt lóe sáng, nhớ tới ngày đó trên đường tới TếNamcó thoáng gặp hắn. Ha hả, thì ra lúc đó Lâm Thiếu Từ cũng đã có kế hoạch an bài sẵn rồi, cũng không phải là hoàn toàn bị động, thật đúng là thâm tàng bất lộ mà.
Tôi khẽ than: ‘Thì ra lúc đó huynh và Lâm Thiếu Từ câu kết với nhau…”
“Câu kết?” Nam Cung Tuấn Khanh bỗng nhiên chau mày, cao giọng lên.
Đào Hoa Thiếu thì bật cười thành tiếng.
Tôi cười mỉa mai, cố ý nói móc hắn: “Huynh đi điều tra nghe ngóng tin tức của Lâm Vãn Từ, với hiện giờ huynh đang nằm trên giường của tôi, hai việc này rốt cuộc có liên quan gì nhau?”
Hắn không để ý, tự nói tiếp: “Lúc đó, ta theo dõi Trầm Túy Thiên tới Sơn Tây, bởi vì có Tứ tiên tiêu dao đi theo nên ta vẫn không có cơ hội ra tay cứu bọn họ, mãi cho lúc đến Thái Nguyên, Tứ tiên tiêu dao và Trầm Túy Thiên cùng nhau xuất quan. Đêm đó, ta lẻn vào phân đà của Quỷ cốc minh tại Thái Nguyên thì gặp Lâm Vãn Từ…”
Hắn bỗng nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra biểu hiện kỳ lạ, dường như đang rơi vào trong hồi ức, là dáng vẻ rất say mê.
Tôi đang định giục hắn nói tiếp, chợt hiểu ra, vậy nhất định đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Vãn Từ. Tôi nhớ lại giọng nói và dáng điệu nụ cười của Lâm Vãn Từ, đó là một phong thái tuyệt thế tao nhã thật khiến người khác say mê.
Trong chốc lát, Nam Cung Tuấn Khanh khôi phục lại tâm trạng, tiếp tục nói: ‘Ta nói rõ ý đồ của ta đến đây, nhưng cô ta cự tuyệt đi theo ta, đó là điều ta không thể ngờ tới, ta tưởng cô ta chỉ là một nữ tử bình thường, không có võ công, thân ở trong hiểm địa sẽ tỏ ra vô cùng hoảng sợ …Ai ngờ cô ta lại tỏ ra rất bình tĩnh như thường…Ta lại càng không ngờ chính là, cô ta đã sớm có mưu kế…”
Hắn cười như tự giễu mình, từ trên giường bước xuống, mái tóc đen huyền xõa xuống vai càng làm toát lên màu da trắng như ngọc, vô cùng quyến rũ lòng người.
Tôi ngắm nhìn đến mức miệng lưỡi khô nứt, Đào Hoa Thiếu biết rõ lòng tôi, rót một chén trà, dịu dàng đưa tới cho tôi. Dáng vẻ tươi cười làm tôi hoảng sợ, bình thường anh mà cười kiểu này, thì biểu hiện rằng buổi tối hôm nay của tôi sẽ không được yên lành, tôi vội ngồi xuống bên cạnh anh, nhắm mắt nhắm mũi vào uống trà.
Ai ngờ tên Nam Cung Tuấn Khanh này không biết sống chết lại đi tới ngồi đối diện với tôi, cũng rót một chén trà, yếu ớt đưa lên miệng uống một ngụm, rồi mới thở dài, nói tiếp: “Kế hoạch này, các ngươi cũng đều đã biết…”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nói xong hắn khẽ nhắm mắt lại chăm chú nhìn vào trong chén trà. làn hơi nóng của chén trà bay lên hấp vào hàng lông mi dài của hắn tụ lại thành hơi nước mông lung rồi lập tức tiêu tan, hàng lông mày hắn khẽ nhếch lên lộ ra dáng vẻ châm biếm, nhìn không chân thực.
Bên trong yên ắng, không ai nói gì.
Tôi thở dài, nói: “Tôi thật bội phục cô ấy, đổi lại là tôi cũng không nghĩ được sâu xa như vậy…”
Nam Cung Tuấn Khanh hơi cười, nói: “Lúc đầu cô ta cũng không có ý nghĩ sâu xa như vậy. Căn bản cô ta chỉ là muốn đối phó với Quỷ cốc minh, thoát khỏi sự khống chế của Bạch liên giáo, nhưng thật không ngờ lại dính dáng đến Sở tiên sinh…Chuyện sau này, thật sự chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cô ta chỉ có thể đem sự việc đi theo hướng thuận lợi nhất…Nhất là đối mặt với người như Sở tiên sinh, mỗi bước đi của cô ta đều lo lắng hết mực, như đang đi trên mặt băng mỏng.”
Hắn dừng lại một chút, chăm chú nhìn nước trà xanh ngắt, khẽ thở dài: “Giang hồ là như thế đó, có một số việc ngay từ khi bắt đầu đã không thể quay đầu lại được, trong tăm tối luôn có một lực thúc đẩy ngươi tiến về phía trước, muốn dừng lại cũng không thể được.”
Tôi không nói gì, trong lòng thầm thở dài, thảo nào người ta nói người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Đúng lúc, Đào Hoa Thiếu bỗng lên tiếng: “Cái gì mà thoát khỏi sự khống chế của bạch liên giáo? Lâm Thiên Dịch không phải là người của bạch liên giáo hay sao?”
Sắc mặt Nam Cung Tuấn Khanh biến đổi, bưng chén trà lên mà không uống, cũng không buông, lặng im một chút, mới nói: “Lâm lão trang chủ không phải là người của Bạch liên giáo, ông ta chỉ là bị ép buộc làm việc cho Bạch liên giáo.”
Tôi giật mình, thốt lên: “Bạch liên giáo lợi hại như vậy sao?”
Hắn thản nhiên nói: “Lợi hại chính là Lâm lão phu nhân, bà ta mới là người của Bạch liên giáo.”
Tôi càng thất kinh, lẽ nào Lâm Thiên Dịch bị chính vợ mình bức bách?
Nam Cung Tuấn Khanh lại nói: “Đây là việc nhà của người ta, chúng ta là người ngoài không rõ nguyên nhân.”
Hắn nói rất gấp gáp như sợ tôi tiếp tục truy hỏi tiếp.
Tôi hồ nghi quay sang nhìn Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu im lặng một chút, rồi than nhẹ một tiếng, nói: “Lâm Thiếu Từ có người bằng hữu như ngươi, cũng coi như không uổng kiếp này.”
Nam Cung Tuấn Khanh cũng thở dài, nói: “Và ngược lại.”
Nhất thời không ai nói gì.
Tôi không nhịn được, nói: “Nói từ nãy đến giờ vẫn chưa đi vào chủ đề chính. Hiện giờ, lý do tôi muốn hỏi là…vì sao huynh lại mời hắn đến đây?”
Tôi vừa nói vừa nhìn Đào Hoa Thiếu.
Anh cười cười: “Bởi vì hắn bị thương.”
“Hắn bị thương thì có liên quan gì đến huynh?’
“Nghiêm túc mà nói, là có liên quan đến muội.”
“Xin chỉ giáo cho?”
“Từ lúc mình lên thuyền ở Tể Trữ, dọc đường luôn có sát thủ bám theo, là hắn đã âm thầm hỗ trợ.”
“Huynh biết việc này từ lúc nào?”
“Mới đây thôi.”
“Vậy vì sao giờ huynh lại mời hắn đến đây?”
“Hai ngày qua số sát thủ đột nhiên tăng nhanh, lộ liễu trắng trợn, ta đoán, hắn chắc là có rủi ro gì đó.”
“Hắn làm sao vậy?”
“Bệnh cũ vết thương mới, giống như là họa đơn vô chí.”
Tôi quay sang ngắm nghía Nam Cung Tuấn Khanh một chút, lúc này, hắn đang thong thả bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn bên ngoài xa xa. Cả người đứng thẳng tắp, tóc đen y phục trắng, quả nhiên là tuấn tú phong trần.
“Nhìn hắn có vẻ không giống như bị thương nghiêm trọng như lời huynh nói…”
“Đó là bởi vì ta vừa trị thương cho hắn.”
Tôi trầm ngâm giây lát, hỏi Nam Cung Tuấn Khanh: “Vì sao huynh lại phải âm thầm bảo vệ tôi?”
Hắn không trả lời, khóe môi nhếch lên, dường như không quen bị người khác hỏi nhiều, sửng sốt một lúc mới nói: “Là được người khác ủy thác.”
Tôi cười khẩy nói: “Huynh cũng hay được người khác ủy thác quá nhỉ. Lần này là ai vậy?”
“Lâm Thiếu Từ.”
‘Tôi cũng đoán là anh ta, dù sao trên đời này người mời được Nam Cung Tuấn Khanh cũng không nhiều lắm. Anh ta cố tình nhờ huynh bảo vệ tôi, tự sao không tự mình đến?”
Hắn trầm mặc không nói gì.
Tôi lại hỏi: “Sát thủ từ đâu đến? Vì sao giết tôi?”
“Không biết.”
Tôi hỏi thẳng: “Có phải là do Lâm Vãn Từ phái tới không?’
Ánh mắt hắn khẽ biến đổi, hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại cho rằng như vậy?”
Tôi nói thẳng: “Trầm Túy Thiên nói, cô ta muốn giết tôi.”
Hắn có vẻ hơi giật mình, nhưng không nói gì. Mất một lát sau, tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời tôi, nhưng hắn bỗng nhiên nói: “Trên đời này, người có thể khiến cho Trầm Túy Thiên nói thật cũng không nhiều, Sở phu nhân thật sự là có bản lĩnh.”
Tôi ngẩn ra, nói vậy chẳng phải là thừa nhận Lâm Vãn Từ muốn giết tôi thật sao. Nhưng vì sao? Cho dù là phản bội Ngự trì sơn trang, Đào Hoa Thiếu đả thương Lâm Thiên Dịch…a, không đúng, lúc Lâm Vãn Từ đưa ra điều kiện với Trầm Túy Thiên, tôi vẫn đang còn là trang chủ Ngự trì sơn trang, Lâm Thiên Dịch còn đang ở trong tay Trầm Túy Thiên…như vậy, cô ta đã sớm muốn giết Dung Sơ Cuồng rồi.
Vì sao?
Là vì nguyên nhân gì khiến cho Lâm Vãn Từ muốn giết chết Dung Sơ Cuồng? Dung Sơ Cuồng từ nhỏ đã được Lâm gia thu dưỡng, cùng cô ta như là tỷ muội sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Cô ta vì sao muốn làm như vậy?
Tôi không nghĩ ra, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tuấn Khanh, truy hỏi: “Lâm Vãn Từ vì sao lại muốn giết tôi?”
Hắn vẫn trầm mặc như trước không nói gì.
Tôi gật đầu, cười lạnh nói: “Thảo nào Lâm Thiếu Từ không tới, muội muội hắn…”
Hắn ngắt lời tôi: “Những sát thủ này không phải là do cô ta phái tới.”
Tôi sửng sốt, “Không phải cô ta, còn có thể là ai?”
Hắn không đáp, hơi nghiêng đầu nhìn Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu ánh mắt như nước, không hề có biểu hiện chút gợn sóng, người khác nói gì thì nói, anh vẫn giữ nguyên sự trầm mặc.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng vang đến tiếng huyên náo, tiếng Đỗ Đỗ Điểu kêu to như lợn bị chọc tiết: “Cái nữ nhân này, đã nói mà ngươi không hiểu, này…ngươi còn như vậy, ta không khách sáo đâu đấy.”
Tiếng Lạc Phi quát to: “Dung Sơ Cuồng đâu, kêu cô ta ra đây.”
Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, mỉm cười.
Nam Cung Tuấn Khanh nhíu mày, ra cửa quát khẽ: “Lạc Phi, không được làm càn.”
Dưới lầu yên lặng một chút rồi vang lên tiếng bước chân, tiếng của Lạc Phi nghèn nghẹn, kêu lên: “Quân chủ, thương thế của ngươi…”
‘Không sao rồi.” Nam Cung Tuấn Khanh trả lời ngắn gọn cắt ngang lời cô ta, quay người lại nhìn Đào Hoa Thiếu, nói: “Ý tốt của Sở tiên sinh Nam Cung sẽ ghi nhớ, nếu có cơ hội sẽ đáp tạ.”
Đào Hoa Thiếu nói: “Việc cỏn con thôi.”
Nam Cung Tuấn Khanh im lặng một chút, bỗng nhiên cười khổ nói: “Có Sở tiên sinh bên cạnh, ngày nay có ai có thể làm tổn thương Sở phu nhân được chứ? Lâm Thiếu Từ thật sự là quá lo xa rồi.”
Đào Hoa Thiếu cười lãnh đạm: “Càng quan tâm càng loạn, ta cũng thường tự lo mình không bảo hộ được Sơ Cuồng.”
Nam Cung Tuấn Khanh nghe vậy ngẩn ra.
Tim tôi thấy ấm áp, liền nắm lấy tay anh. Đào Hoa Thiếu liếc nhìn tôi, nhưng không hề cười.
Nam Cung Tuấn Khanh nhìn tôi, chậm rãi nói: “Dung Sơ Cuồng, ta từ lâu đã sớm nghe tên ngươi, vào một buổi tối mùa hè năm ngoái, Lâm Thiếu từ ngồi ở trên đỉnh thuyền rồng của ta, hướng ra biển rộng kêu lên cái tên này. Lúc đó, ta đã nghĩ, Dung Sơ Cuồng rốt cuộc là nữ tử như nào?”
Tôi biết Dung Sơ Cuồng mà hắn đang nói đến không phải là tôi, nhưng tôi vẫn hỏi: “Tôi thế nào?”
“Ngươi là một người rất thú vị.”
‘Chỉ thú vị thôi sao?” Tôi bất mãn.
“Nghe nói ngươi là người rất ít nói, nói năng thận trọng. Hai câu thú vị là đã đề cao rồi đấy.”
Nghe khẩu khí đó thật không biết có phải là hắn đang khen người khác hay là đang châm biếm họ, quả là khiến người ta dở khóc dở cười.
Tôi nhất thời không đấu lại được, bĩu môi với Đào Hoa Thiếu.
Nam Cung Tuấn Khanh không hề nhìn tôi, ngữ khí quay lại vẻ lãnh đạm, nói một câu: “Cáo từ.” rồi đi xuống lầu.
Đào Hoa Thiếu cũng lãnh đạm nói: “Không tiễn.”
Đột nhiên, tôi phát hiện Nam Cung Tuấn Khanh và Đào Hoa Thiếu rất giống nhau, đó là sự kiêu ngạo không ai bì nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...