Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Lúc chúng tôi trở về thì Phượng Minh đang ngồi ở đại sảnh chờ, vừa thấy chúng tôi liền đứng lên nói: “Có tình huống!”.

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Vậy sao?’

“Vừa nhận được thư từ bồ câu đưa tin của Vân Cảnh, ba ngày trước, Thất hải liên hoàn đảo ở Nam Hải đột nhiên xuất hiện ở Trung Nguyên, ý đồ bất minh.”

Tôi kéo ghế ngồi xuống, rót một chung trà cho Đào Hoa Thiếu, anh nhận lấy uống một ngụm, nói: “Ta đã biết rồi.”

Phượng Minh hơi sửng sốt.

Tôi liền kể lại chuyện xảy ra buổi tối, sau đó rót cho mình một chung trà khác rồi uống, nhìn anh ta cười nói: “Phượng Minh, huynh thật là có phúc.”

“Sao lại nói vậy?”

“Đồng môn cùng huynh là một đại mỹ nhân nhé.”

Phượng Minh sắc mặt ửng đỏ, nhìn Đào Hoa Thiếu hỏi: “Bọn họ sao lại sử dụng võ công của bản môn vậy?”

Đào Hoa Thiếu dùng ngón tay khẽ miết chung trà, trầm ngâm nói: ” Đương nhiên, ta thừa nhận đã từng đem Phật kiếm pháp bản môn truyền cho một người, kiếm pháp của Hoằng Ngọc nhất định là do người đó truyền lại cho.”

Tôi hỏi: “Là ai?Namhay nữ?”

Anh nói: “Là nữ.”

Tôi cười: ‘Nhất định là một mỹ nữ rồi.”

Đào Hoa Thiếu cười liếc mắt về phía tôi, trầm tư một lúc mới nói: “Đó là chuyện xảy ra nhiều năm rồi, Minh Thành Tổ vừa thành công vượt qua khó khăn ban đầu, nhưng giặc cỏ vẫn loạn, nổi lên khắp nơi, phía Nam có không ít hào phú lên lánh nạn ở Mạc Da Sơn, ta nghe nói ở Trung Nguyên võ lâm cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, liền muốn hạ sơn để mở mang kiến thức. Ai ngờ ta vừa xuống phía Đông thì gặp phải lục lâm cường đạo…”

Tôi cười hì hì nói: “Muội biết, nhất định là huynh gặp phải một nữ cường đạo mặt đẹp như hoa, cô ấy vừa gặp huynh liền muốn bắt huynh về để làm áp trại tướng công…”

Anh mỉm cười nói tiếp: “Nàng ta vừa lúc bị cường đạo đánh cướp.”

Tôi hừ mũi: “Nhất định là huynh làm anh hùng cứu mỹ nhân, vô cùng thương hoa tiếc ngọc!”

Đào Hoa Thiếu gật đầu cười nói: “Không đầy đủ cũng không khác biệt lắm.”

Tôi định nói tiếp, bỗng nhiên thoáng thấy nét mặt Phượng Mình cười ẩn ý, vội câm miệng lại.

Đào Hoa Thiếu nói: “Nàng ta tên là Lôi Du Nhạc, là một nữ tiêu sư, một chuyến tiêu của phụ thân nàng ta đã bị lục lâm cường đạo Thục trung cướp, tiêu bị hủy, người bị giết. Vì vậy nàng ta một mình lên núi Nga mi bái sư học nghệ, ý đồ báo thù. Một ngày nọ, trùng hợp ta cùng với chưởng môn Nga mi đang luận bàn kiếm pháp, nàng ta thấy chưởng môn Nga mi thua dưới ở Phật kiếm pháp của ta, liền quay sang cầu bái ta làm thầy…”

Anh uống một ngụm trà, nói tiếp: “Việc này ta vốn không muốn để ý, nhưng cái mà phụ thân nàng ta bảo tiêu lại khiến ta có chút bội phục, ta liền đem kiếm pháp truyền cho nàng ta.”

Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Vậy tiêu cục đó bảo tiêu cái gì?”

“Một người.’

“Hả?” Tôi cũng tò mò, “Là ai?”

“Hắn là nhi tử của Hàn lâm học sĩ Hoàng Trừng. Hoàng Trừng chính là trọng thần của Kiến Văn đế, Vĩnh Lạc đế sau khi đăng cơ đã hạ lệnh tru di tam tộc, toàn bộ gia quyến bị giết, nữ thì bán vào lầu xanh làm kỹ nữ, hắn là nhi tử duy nhất đã trốn thoát.”

Tôi sợ hãi than: “Oa, cái người họ Lôi này cũng to gan lớn mật quá.”

Đào Hoa Thiếu cười cười, nói: ‘Cũng may Lôi Du Nhạc cũng không ngốc, học kiếm pháp trong ba tháng đã có chút thành tựu, nàng ta liền hạ sơn báo thù, chúng ta hẹn gặp mặt tại Tung Sơn, ai ngờ hai tháng sau, nàng ta trở về dẫn theo một nữ tử.”

Tính ghen của tôi bộc phát, nói: “Huynh diễm phúc quá! Lần này là ai vậy?”

Đào Hoa Thiếu phì cười thành tiếng, nói: “Nàng ta báo thù xong liền cứu muội muội của Hoàng TrỮg bị bán vào lầu xanh, ai ngờ người đó đã tự sát, nhưng lại gặp phải vị tiểu thư Lương Băng nhà quan phong trần lưu lạc, liền dẫn nàng ta theo về. Ta thấy các nàng không có nơi chốn, không thể làm gì khác là tạm thời mang các nàng theo bên mình. Năm xưa bằng hữu trong giang hồ tặng cho ta danh hiệu Đào Hoa Thiếu, phần lớn nguyên nhân là vì hai nàng.”

Tôi tưởng tượng anh lúc nào cũng mang theo hai cô gái xinh đẹp như hoa ngao du ngang dọc giang hồ, trong lòng có từng đợt dấm chua nổi lên, lại nghe Phượng Minh hỏi: “Sau đó thế nào?”

Đào Hoa Thiếu nhìn Phượng Minh, mỉm cười nói: “Sau đó ta liền quay về, lúc ngang qua Tây Vực tuyết liên sơn, tiện đường vào bái phỏng Tứ tiêu tiên dao một chút, lúc hạ sơn gặp ngươi nằm trong miếng tã, ta liền đưa ngươi về.”

Tôi hừ mũi: “Người mà Phượng Minh hỏi là hai vị cô nương kia, huynh không được chuyển câu chuyện sang hắn.”

Anh buông chén trà, nói: “Lúc ta quay về đã từ biệt với các nàng rồi. Ta cũng không biết sau này các nàng thế nào nữa.”

“Không phải huynh nói họ không có chỗ dung thân hay sao? Sao lại bỏ mặc họ ở trong nhân gian vậy.”

“Ta không phải là phụ mẫu hay trưởng bối của các nàng, cũng không phải là trượng phu, vì sao lại muốn xen vào cuộc sống các nàng làm gì chứ?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Trừ phi, muội muốn ta đem các nàng trở về để lấy làm vợ?”

Tôi trừng mắt với anh, nói: “Sau này huynh không hề gặp lại họ ư?”

Đào Hoa Thiếu cười hì hì, cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời nói của tôi: “Tính tình của Lôi Du Nhạc tuyệt đối sẽ không làm muội thiệt thòi đâu, muội không cần phải lo lắng cho nàng ta.”

Tôi phá lên cười: “Muội tuyệt không hề lo lắng cho cô ấy, cái muội lo lắng chính là nữ đệ tử xinh đẹp của cô ấy, đêm nay thân thủ tên kia không kém, muội thấy Phật kiếm pháp của huynh chưa chắc đã thắng họ được, huống chi còn có người của Thất hải liên hoàn đảo nữa.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười đứng lên, nói: “Không sai, cho nên ngày mai muội không được lười biếng ngủ trên giường, sáng sớm phải dậy rồi.”

Tôi hừ một tiếng: “Để xem tâm trạng của muội thế nào đã.”

Anh cầm lấy tay tôi, cười nói: “Tâm trạng của muội không tốt à?”

Tôi cười nói: “Nếu như huynh cũng truyền hai bộ kiếm pháp gì đó cho muội, may ra tâm trạng của muội khá hơn một chút.”

Đào Hoa Thiếu cười thâm ý, nói: “Được, muội muốn học cái gì?”

Tôi giả vờ nghĩ một chút rồi nói: “Càn khôn đại na di, Lăng ba vi bộ, Lục mạnh thần kiếm, Lạc thần chưởng, huynh tha hồ chọn rồi dạy cho muội.”

Anh nhíu mày, cười nói: “Chưa từng nghe qua.”

Tôi nói: “Vậy huynh dạy cái gì mà dễ nhớ dễ học nhưng uy lực thì mạnh mẽ.”

Đào Hoa Thiếu hơi trầm ngầm: ‘Có cái rất hợp với yêu cầu của muội.Nhưng…”Anh bước tới bên cạnh tôi, nói thầm: “Cái này phải tu luyện trên giường.”

Mặt tôi nóng bừng, nhưng lại không nhịn đươc bật cười thành tiếng.

Buổi tối, quả thực anh nói cho tôi về một bộ kiếm pháp, là do anh năm xưa đến Trung Nguyên đã lĩnh giáo kiếm pháp của bát đại môn phái Nga mi, Thanh Thành, Điểm Thương.. mà tự sáng tạo ra một môn kiếm thuật độc đáp, chưa được đặt tên. Có hơn mười chiêu, mỗi chiêu lại có chín loại biến hóa, điểm đặc sắc chính là tương sinh tương khắc với nhau, tổng cộng có chín mươi chiêu thức.

Tôi hỏi: “Vậy uy lực nó thế nào?”

Anh nói: ‘Từ lúc sáng chế ra bộ kiếm pháp đó tới nay chưa từng giao thủ với bất cứ ai. Uy lực của bộ kiếm pháp đó thế nào ta cũng chưa biết.”

Tôi nói: ‘So với Phật kiếm pháp thì thế nào?”

Anh cười nói: “Đương nhiên là mạnh hơn chút. Nhưng những năm gần đây, hàng ngày ta tĩnh tọa ở Mạc Da sơn phát hiện ra trong thiên hạ không có kiếm pháp nào là bất bại, chỉ là chưa có ai ngộ ra phá giải mà thôi.”

Tôi sợ hãi than, Đào Hoa Thiếu thật là một người kỳ diệu, võ công của anh đạt đến trình độ cao tuyệt như vậy mà vẫn còn có sự kính nể chi tâm đối với thế giới này. Anh là tự tin chứ không phải là tự cao tự đại.

Đào Hoa Thiếu nói tiếp: “Nhưng, gia phụ từng nói, bộ kiếm pháp ở đây, một trăm năm sau cũng không có ai địch nổi.”

Tôi kích động đứng lên, lấy thanh kiếm ngọc anh đã tặng tôi, nói: “Vậy mau dạy muội đi.”

Anh bật cười: “Võ học cao thấp then chốt không phải là ở quyền cước, mà là ở chỗ này.” Anh gõ vào đầu tôi, “Chỗ này của muội có ngộ tính không?”

Tôi cười nói: ” Sư phụ đã đến tận cửa, tu hành tại cá nhân. Huynh chú tâm chỉ giáo, muội học sẽ tuyệt đối không thua kém huynh.”

Vì vậy, anh đã đem khẩu quyết cùng tâm pháp của bộ kiếm pháp nói cho tôi, rồi cầm lấy kiếm ngọc múa lên, một thanh bạch ngọc tiểu kiếm giống như rồng ngọc bay lượn, trường bào màu lam của anh cùng bạch quang lúc ẩn lúc hiện, lúc đầu thì có thể nhìn thoáng thấy những tia màu xám, sau đó lại là bạch quang cuồn cuộn, rừng rực chói mắt, tôi tự nhận nhãn lực không kém, nhưng với kiếm pháp anh đang sử dụng thì hoàn toàn lại không nhìn rõ lắm.

Tôi si ngốc nhìn một lúc chợt mặt mát lạnh, kiếm ngọc đã đặt lên mặt.

Đào Hoa Thiếu vỗ vỗ thanh kiếm vào mặt tôi, cười nói: “Ta vừa truyền thụ xong, muội nhìn rõ chưa?”


Tôi thành thật lắc đầu, nói: “Một chiêu cũng không nhìn rõ. Huynh múa lại lần nữa đi.”

Anh phì cười thành tiếng: “Ta có múa thêm mười lần cũng phí, thôi cứ lên giường trước, ta sẽ tỉ mỉ nói cho muội nghe.” Nói xong kéo tôi lên giường.

Tôi không nghe theo, cười hì hì nói: “Nhưng huynh múa kiếm rất đẹp, ngắm rất thích.”

Cổ tay anh bỗng quay hất ngược trở lại, lập tức có một tiếng vải bị rách vang lên, chiếc cổ áo khoác của tôi từ trên xuống dưới bị toạc một đường vô cùng ngay ngắn.

Tôi giật mình kinh hãi: “A, không có kiếm cũng lợi hại vậy sao?”

Anh cúi xuống hôn lên môi tôi, đùa: “Đây là chiêu thứ nhất, đã hiểu ta dùng cách nào chưa?”

Tôi cười: “Mọi người nếu mà biết nguồn gốc của chiêu kiếm này chắc sẽ cười chết mất.” Nói xong cởi áo khoác vắt lên ghế, “Được rồi, áo đã bị huynh làm hỏng, đền muội áo mới khác đi.”

Đào Hoa Thiếu vừa cởi áo của mình , vừa cười nói: “Là muốn kiếm pháp của ta hay là muốn y phục vậy hả?”

Tôi cầm lấy áo khoác của anh, cười nói: “Kiếm pháp muội cũng muốn, y phục cũng muốn.”

Anh cúi xuống xõa tung tóc tôi ra vuốt ve, nói: “Lòng tham không đáy, mau ngủ đi.”

Tôi vâng lời lên giường, một đêm yên bình.

***

Sáng sớm hôm sau đã đi, trên đường Đào Hoa Thiếu đem những tinh yếu của bộ kiếm pháp nói lại cho tôi nghe lần nữa, tôi nghe hiểu được nửa vời, nhưng Phượng Minh lại được lợi. Đào Hoa Thiếu cười mắng tôi là trẻ con khó dạy.

Buổi trưa lúc nghỉ trọ thì nhận được thư từ bồ câu đưa tin, Đào Hoa THiếu đọc xong hơi nhíu mày, đưa tờ giấy cho tôi.

Tôi sửng sốt. Bởi vì quan điểm lập trường trái ngược nhau về mưu phản Hán vương, tôi vẫn không quan tâm tới những tin tức truyền đến kiểu này, anh cũng không đem chuyện này nói với tôi.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Phong thư này với Hán vương không quan hệ gì, muội sẽ không nghĩ ra hai người tối qua là ai đâu”

Tôi nhận lấy xem, lập tức thở gấp, kêu lên: “Đường Thi Nhi ư? Người nông phụ kia là Bạch liên giáo chủ Đường Thi Nhi ư?”

Tôi bị ảnh hưởng của phim truyền hình, nhận định Bạch liên giáo chủ phải là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, ngồi trong kiệu sa hoa nhiều người khiêng, thần bí khó lường, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới đó lại là một người nông phụ vô cùng bình thường chứ?”

Vậy vật trong hộp sắt rốt cuộc là vật gì mà khiến cho Đường Thi Nhi phải xuất đầu lộ diện?

Tôi giật mình nhìn Đào Hoa Thiếu.

Anh gắp một miếng thịt bò vào bát tôi, cười nói: “Lòng hiếu kỳ lại nổi lên rồi, cẩn thận gây ra phiền phức đấy.”

Tôi nói: “Cái cô Hoằng Ngọc kia có thể là đồ tôn (học trò của học trò) huynh, huynh mặc kệ họ ư?”

Đào Hoa Thiếu cười mà không nói, ăn xong bữa trưa, anh bỗng nhiên lệnh cho Phượng Minh cưỡi ngựa đi trước.

Tôi ngạc nhiên nói: “Huynh còn có chuyện gì à? Vì sao lại không đi cùng nhau?”

Anh hỏi lại: “Muội không muốn đi du ngoạn ngắm cảnh nữa à?”

Tôi cứng họng, là anh cố ý.

Đào Hoa Thiếu lại cười nói: “Muội thương thế vừa khỏi, cưỡi ngựa bôn ba sẽ làm hở vết thương.”

Thì ra anh một lòng theo tôi là còn có ý này. Tôi vừa xấu hổ vừa cảm động, nhất thời không nói ra lời.

Anh lại nói: “Yên tâm, đồ vật đó sẽ không dễ lấy đâu.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Hán vương mưu phản thất bại, huynh sẽ thế nào?”

Anh buông chén trà nhìn tôi chăm chú, mỉm cười nói: “Muội nghĩ Chu Chiêm Cơ sẽ tin tưởng muội sao?”

Tôi im lặng một lát mới nói khẽ: “Muội không biết, muội chỉ cố gắng hết sức mình, còn lại nghe ý trời đi.”

Đào Hoa Thiếu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Ta rất xin lỗi.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh.

Anh cười khổ nói: “Là chuyện Phong Đình Tạ, bởi vì chuyện đó, muội không hề tin tưởng ta nữa.”

“Muội không có…”

“Muội có.” Đào Hoa Thiếu ngắt lời tôi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén “Tuy muội không nói nhưng ta biết muội có, ngày ấy tại huyện Khúc Dương, muội nóng lòng muốn tỏ rõ lập trường với Lâm Thiếu Từ, mục đích là sợ ta đối với hắn bất lợi.”

Tôi ngây người, trên đời này lại có người hiểu tôi sâu sắc đến vậy, giống như tấm gương soi rõ sáng như tuyết, tôi ở trước mặt anh bỗng trở nên trong suốt. Từ đầu tới cuối, mỗi một việc tôi làm đều không gạt được anh, anh cái gì cũng biết hết.

Một cơn gió xuân ấm áp thổi từ cửa sổ thổi vào nhưng lòng tôi lại thấy lạnh lẽo…

Gương mặt anh chìm trong ánh nắng càng rực sáng hơn, con ngươi thâm thúy sáng ngời, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.

“Ta làm muội thấy sợ phải không?”

Tôi cúi xuống không nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, thở dài: “Ta chỉ theo thói quen muốn nắm giữ thế cục, không phải là không tín nhiệm muội.”

Tôi không nói gì.

Anh tiếp tục nói: “Thật ra, khi ta biết muội yêu cầu Phong Tịnh Ly đi Nam Kinh, ta cũng hơi tức giận.”

Tôi hơi rung động.

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Lẽ nào ta ở trong lòng muội không bằng Phong Đình Tạ?”

Tôi vội giải thích: “Không giống nhau, muội yêu huynh và muội phản đối huynh tham gia chuyện mưu phản, giữa hai chuyện này không có mâu thuẫn gì.”

Anh gật đầu nói: “Ta biết, là ta tự chủ ý tương trợ Hán vương, tuy có vẻ hoang đường. Nhưng trong tâm tư của ta vẫn mong muốn muội đứng về phía ta. Ta có thật là quá ích kỷ không?”

‘Chúng ta mặc kệ chuyện này, được không?”

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa nhưng kiên định:”Cả đời ta không muốn đang làm việc lại bỏ dở giữa chừng.”

Tôi không nhịn được muốn tức giận: “Cái này mà coi là lý do cái cứt chó. Huynh cứ nói thẳng ra là huynh muốn làm hoàng đế cho rồi thì muội còn tin một ít.”

Anh trừng mắt nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười to không dứt.

Tôi lại càng hoảng sợ: “Không phải là huynh muốn như vậy thật chứ?”

“Vậy là phí sức ta lấy lòng rồi. Ta thật là điên mới muốn làm hoàng đế gì đó. Chỉ là…lần này ta xuất sơn, chuẩn bị kế hoạch mất hơn nửa năm…” Anh vừa nói vừa gõ tay lên bàn, chỉ vào phong thư bồ câu đưa tin, nói: “Như phong thư rất bình thường này, muội có biết phía sau nó có bao nhiêu người phải bôn ba bán mạng không? Muội không thể tưởng tượng được mạng lưới này đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền không. Lúc này chính là mấu chốt của sự thành bại, muốn ta buông tay ư, ha hả…ta thật không cam lòng…”

Tôi không nói gì, từ đêm qua đến giờ đã hơn mười tiếng đồng hồ để tra ra thân phận của Đường Thi Nhi, anh nói cũng không ngoa.

Tôi than thở: “Chỉ cần huynh không đảo ngược ý trời là được rồi.”

Đào Hoa Thiếu cười nhạt: “Ai là trời? Trên đời này có một câu nói: “Thành công vì người vua bại vì giặc. Yến Vương đoạt được giang sơn hay là Kiến Vương đế mất giang sơn, hay cũng chính là chó nhà có tang, Đường Thi Nhi nếu tạo phản thành công, thiên hạ đã thành họ Đường rồi.”

Tôi hỏi lại: “Thiên hạ vốn vô chủ, người có đức thì hưởng, huynh cho rằng Hán vương là người có đức à?”

Anh mỉm cười nói: “Cho dù ta không giúp hắn, hắn vẫn dẫn binh tạo phản. Hơn nữa, lê dân cùng ta thì có gì liên quan? Ta cũng không phải người cứu thế.”

Đầu óc tôi phát ngất đi, tôi đứng lên nói: ‘Thôi bỏ đi bỏ đi, nói nửa ngày cũng như chưa nói, không nên lãng phí nước bọt nữa. Đi nhanh thôi.” Nói xong đi thẳng xuống lầu bảo tiểu nhị dắt ngựa ra.


Một lúc sau anh mới tính tiền ra khỏi cửa, cười hì hì với tôi. Tôi dắt ngựa đưa cho Đào Hoa Thiếu, trừng mắt nói: “Rất đắc ý phải không?”

Đào Hoa Thiếu cười nói: “Lâu rồi mới thấy muội tức giận với ta.”

Tôi dở khóc dở cười: “Huynh thích muội giận huynh lắm à?”

Anh lên ngựa, nói: “Cũng không phải, nhưng lúc muội giận giữ trông rất khả ái.”

Tôi ngắm khuôn mặt trầm trầm của anh: “Lúc huynh ít nói cũng khá khả ái.”

Đào Hoa Thiếu cười to, phóng ngựa đi trước.

Rất nhanh thì đến nội thành Hà Bắc, trên đường đi thỉnh thoảng gặp cảnh giang hồ nhân sĩ cười ngữa phóng vút qua.

Lúc tiến vào một nơi gọi là trấn Nam Xuyên, tôi đang do dự có nên tìm nơi nghỉ trọ ở đây hay không, bỗng nhiên thấy ở trong góc phòng của một nhà trọ bình dân có một bức tranh họa một đóa hoa mai rất kỳ lạ, chỉ có ba cánh hoa màu đỏ tươi được treo ở trên tường màu xanh nhạt, mặc dù trời đang hoàng hôn nhưng vẫn vô cùng bắt mắt.

Tôi chỉ cho Đào Hoa Thiếu xem, anh chau mày, trầm giọng nói: “Phượng Minh gặp phải kình địch rồi.”

Tôi giật: ‘Xảy ra chuyện gì?”

“Ký hiệu liên lạc của chúng ta là mấy cánh hoa đại diện vài tên địch, nhìn bút pháp hắn vẽ vội vàng, xem ra đi rất gấp.”

“Có thể nguy hiểm gì không?’

Đào Hoa Thiếu cười cười: “Tạm thời chắc là không có, suốt đêm phải đi muội có chịu nổi không?”

Tôi lập tức xoay người lên ngựa.

Anh cười nói: “Không cần vội, đêm nay có thể gặp được.’

“Hả?”

“Mấy nhóm nhân mã đi qua, rõ ràng là có chuyện xảy ra.”

“Vậy ba người đó sẽ là ai? Võ công cao hơn Phượng Minh, trên giang hồ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Đào Hoa Thiếu cười, nói: “Trong chốn giang hồ có không ít cao nhân ẩn sĩ. Đêm qua chúng ta đã gặp qua ba người đàn ông, võ công sẽ không dưới Phượng Minh đâu, cái người tên là Thiên Sách của Thất hải liên hoàn đảo kia thân thủ cũng không kém.”

“A, vậy quân chủ của Thất hải liên hoàn đảo chẳng phải càng mạnh hơn sao?”

“Ha hả, vừa đúng lúc để xem muội học bộ kiếm pháp mới đến đâu rồi.”

“Muội mới chỉ học được chiêu đầu, còn chưa thuần thục.”

Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng: “Không có tiền đồ.”

Tôi cười nói: “Muội không làm mất mặt huynh đâu.”

Anh thở dài, nói: “Kỳ thực, võ công của Dung Sơ Cuồng trên người muội chỉ mới phát huy được một nửa thôi. Thứ nhất, muội không có kinh nghiệm lâm địch, thứ hai, muội thiếu sự hung ác độc địa, thứ ba, lúc muội lâm địch dễ khiếp đảm.”

Đào Hoa Thiếu nói xong nghiêng đầu nhìn tôi, lại cười nói: “Muội duy nhất hoàn toàn không đủ sự hung ác độc địa một lần cũng như đối mặt với Lâm Thiên Dịch một lần.”

Tôi nghĩ kỹ thấy đúng như vậy. Tuy rằng thấy người khác múa kiếm thì rất nghiền, nhưng thực sự đến lúc tôi phải lên đài thì lại luôn luôn lo lắng, trong tiềm thức rất sợ đao kiếm, nhỡ mình làm thương người khác, càng sợ mình sẽ bị thương.

“Vậy phải khắc phục thế nào?”

Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Đây là điều bình thường, hơn nữa đã thành thói quen rồi.’ Anh dừng lại một chút, lại nói: “Thật ra, ta cũng không hy vọng muội thay đổi. Nhưng giang hồ hiểm ác, thế sự khó liệu..” Anh không nói nữa.

Tôi ghé mắt nhìn anh.

“Loại tâm lý này có mâu thuẫn lắm phải không?” Anh tự giễu mình, nói: “Cổ nhân nói người bốn mươi tuổi sáng suốt, ta sắp bốn mươi nhưng lại càng cảm thấy hoang mang.”

Tôi giục ngựa đi trước đón gió, trong tim có một sự ấm áp lan tỏa, không nói nên lời…

Đào Hoa Thiếu nhìn phía trước như đang nhìn vào khoảng không mơ hồ xa xưa, chậm rãi nói: “Lúc ta tuổi còn trẻ, trong lòng chỉ muốn tìm hiểu võ học thiên hạ, nghĩ muốn cái gì, không muốn cái gì, đều rõ ràng như giấy trắng mực đen. Sau nàynghĩ lại kiếp phù du như mộng, cho dù là thiên hạ vô địch, cũng không quá trăm năm…” Anh bỗng dừng nói, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Tôi nao nao, định nói gì thì chợt nghe đằng sau có tiếng vó ngựa vang lên. Hừ! Những …kẻ chuyên đóng vai phụ sao không lên sân khấu muộn một chút chứ, vì sao cứ đến lúc người ta đang thổ lộ tình cảm thì xuất hiện…

Tôi nghiêng người đi nên không nhìn rõ người trên ngựa là nam hay nữ, hai con ngựa vút qua như con gió, thật là thần tốc.

‘Thiên hạ có thần mã như vậy sao?” Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.

“Đó là Đại uyên hãn huyết, trong thiên hạ chỉ có năm con, mà hai người đó đã cười hai con rồi.” Ngữ khí của Đào Hoa Thiếu cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Tôi bật ra: “Chẳng lẽ những người này cũng là đến vì chiếc hộp đó ư?”

Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói.

Đằng sau lại thêm ba con ngựa phóng tới, người trên ngựa mặc trang phục màu đen gọn gàng, người chưa đến đã nghe tiếng quát: “Mau tránh ra!”

Tôi ghìm ngựa lùi hai bước, đợi ba con ngựa chạy tới trước mặt liền vung roi ngựa đánh thẳng vào chân trái con ngựa mà người đó đang cưỡi. Con ngựa hoảng sợ hí dài chồm lên, người trên ngựa giật mình, thân hình loáng một cái đã giữ ngựa bình ổn…

Hai người còn lại đồng loạt ghìm ngựa lại, vung roi ngựa trong tay quét tới, miệng thì mắng: “Tiểu tử thối, muốn chết phải không?”

Tôi dùng tay cuốn lấy roi ngựa của bọn họ, cánh tay phát lực, hai người lập tức ngã xuống ngựa.

Người dẫn đầu là một hán tử tráng niên chừng ba mươi tuổi, cả người vừa rơi xuống ngựa liền nhảy lên, đánh một chưởng tới. Đào Hoa Thiếu hất tay lên, người kia liền kêu lên một tiếng lùi về sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: ‘Chúng ta có chuyện muốn thỉnh giáo ba vị…”

Anh chưa nói xong, ba người bỗng cùng nổi lên, sáu cánh tay đồng loạt đánh về phía Đào Hoa Thiếu. Ống tay áo Đào Hoa Thiếu khẽ phẩy lên, cả ba người cùng bay ra ngoài ngã lăn trên mặt đất, không cử động.

Tôi vội hỏi: “Chúng tôi không có ác ý, chỉ cần các vị trả lời câu hỏi của tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm khó các vị.”

Ba người không đáp, sắc mặt từ xanh chuyển sang đỏ, trên trán gân xanh nổi lên, rõ ràng là đang vận nội lực để giải huyệt.

Đào Hoa Thiếu chỉ nhìn mà cười, không nói gì.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt ba người lộ vẻ kinh hãi, trong đó có một người có dáng dấp lão đại: “Tại hạ là Tần Hổ, huynh đệ chúng ta là Tần Lĩnh tam kiệt trong giang hồ, xin hỏi cao tính đại danh hai vị để biết có phải là bằng hữu không?’

Tôi thuận miệng bịa chuyện, học cách của hắn nói: “Tiểu đệ là Tô Dung, vị này là gia huynh, người trong giang hồ gọi là Hắc bạch song sát.”

Nghe vậy cả ba người cùng ngẩn ra, rồi lập tức tỏ vẻ ngưỡng mộ đã lâu. Tôi cười thầm, tên này mình cũng mới nghe lần đầu, vậy mà còn giả vờ ngưỡng mộ đã lâu nữa chứ?

Tần Hổ nói: “Chẳng hay hai vị muốn biết gì?”

“Ba vị đang đi đâu vậy?”

“Đến Đào Hoa Lâm cách đây không xa.”

“Đến đó làm gì?”

“Đáp lại lời hứa với Mạng lão trang chủ, vào Đào Hoa lâm hỗ trợ đối phó một kẻ cường địch.”

“Là ai?”


“Không biết.”

“Không biết?” Tôi lộ vẻ nghi ngờ.

Người đó vội nói: “Chúng ta chỉ biết đối phương võ công rất cao, Mạnh lão trang chủ đã hẹn không ít cao thủ tới tương trợ, sợ tiết lộ tình hình cho nên mới hẹn nhau gặp ở Đào Hoa Lâm nói chuyện.”

Tôi nhìn Đào Hoa Thiếu, anh mỉm cười gật đầu.

Tôi quay lại đối diện với họ, nói: “Chúng ta muốn đi theo các người xem náo nhiệt.”

Người đó mặt biến sắc.

“Có tiện không?”

Hắn nói: “Nhưng Mạnh trang chủ chỉ hẹn ba người chúng tôi…”

Tôi hừ mũi: “Hiện giờ các người chỉ có hai con đường, một là ta giết các người rồi đến Đào Hoa Lâm xem náo nhiệt, hai là, các người dẫn chúng ta đến đó xem náo nhiệt. Ta cũng không muốn giết các người.”

Người kia mặt xám ngoét, chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy, vậy thiệt thòi cho hai vị quá, tạm thời sung hai vị làm…tùy tùng…cho ba huynh đệ chúng ta….Không biết…?”

Tôi đáp: “Được. Cứ làm như vậy đi.”

Tôi vừa nói xong, Đào Hoa Thiếu liền co ngón tay bắn ra một luồng lực vào vai ba người. Ba người mắt trợn tròn miệng há hốc, nhìn Đào Hoa Thiếu không nói ra lời.

Tôi giục: “Nhanh dẫn đường đi.”

Ba người như tỉnh mộng vội xoay người nhảy lên ngựa đưa chúng tôi đến Đào Hoa Lâm.

Chúng tôi đi được khoảng chừng hai tuần hương thì mũi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, lại đi qua một rừng cây, đi qua một ngọn núi nhỏ, trước mặt trở nên sáng ngời.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, mấy nghìn cây hoa đào nở rực rỡ, những cánh hoa màu phấn hồng đan xen nhau, bốn phía cây cối xanh biếc, những giọt sương đêm còn đọng trên kẽ lá, một cơn gió nhẹ thổi tới, làn hương trong veo tràn vào lồng ngực, một sự thoải mái dễ chịu không nói nên lời.

Tôi nắm tay Đào Hoa Thiếu đi trên con đường rải đầy cánh hoa, dường như đang đi ngang qua một cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp. Chỉ trong chốc lát thấy phía trước có một trang viện có hàng rào chắn, bên trong hé ra ánh đèn dầu, dần dần có tiếng người..

Tần Hổ nói: “Đó là trang viện hoa đào của ái thiếp Mạnh trang chủ. Bởi vì…vị phu nhân này đam mê hoa đào, vì vậy Mạnh trang chủ mới cố ý trồng rất nhiều hoa đào nên được gọi là Đào Hoa Lâm.”

Tôi nói: “Vị Mạnh trang chủ này thật sự là phong lưu, chẳng hay vị phu nhân này là ái thiếp thứ mấy vậy?”

“Thứ chín. Mạnh trang chủ tiền tài rất mạnh, đối nhân xử thế hào hiệp rộng rãi, tìm vui mua cười thường vung tiền như rác…” Thái độ của hắn lộ vẻ vô cùng hâm mộ.

Đang nói chuyện thì đã ra khỏi Đào Hoa Lâm, trước tiền viện có hai gã vừa thấy chúng tôi lên hô lên một tiếng ngắn ngủi. Trong viện liền xuất hiện một ông già vóc dáng to mập, ôm quyền kêu lên: “Tần lão đệ, đệ khỏe chứ?”

Huynh đệ Tần Hổ cùng hô Mạnh trang chủ, rồi cùng vào trong hàn huyên. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy trong phòng bày đại yến tiệc, ở đó đã có tám người đang ngồi. Chúng tôi được sắp xếp ngồi ở một góc. Mạnh trang chủ vội vàng giới thiệu mọi người, cái gì mà Trung Châu song hiệp, Huyền Đô đạo trưởng, Kim đao vô địch môn các loại, tôi thì chưa từng nghe bao giờ, hỏi nhỏ Đào Hoa Thiếu. Anh lắc đầu biểu thị chưa từng nghe qua.

Mọi người khách sáo với nhau vài câu rồi ngồi về vị trí.

Huyền Đô đạo trưởng thần sắc ngạo mạn nhất, mở miệng hỏi luôn: “Mạnh trang chủ, người đối đầu với ngươi rốt cuộc là ai?”

Mạnh trang chủ buông chén rượu, oán hận nói: “Chính là tiện nhân có chút địa vị, ả ta là người của Ngự trì sơn trang.”

Nghe vậy mọi người đều chấn động. Tôi thì càng thất kinh, không biết chuyện này thế nào mà lại liên quan đến Ngự trì sơn trang.

Đào Hoa Thiếu cũng kinh ngạc nhìn tôi, tôi nhìn anh, một đôi mắt trong suốt chiếu lên gương mặt tôi, tôi nhất thời cả kinh suýt bật kêu lên thành tiếng. May mà mọi người ồn ào hỏi Mạnh trang chủ tình hình cụ thể và tỉ mỉ nên không để ý tới tôi.

Đào Hoa Thiếu nói: ‘Sao vậy?”

Tôi lấy tay sờ vào da mặt mình, nói khẽ: “Muội chỉ cải nam trang thôi mà, ngày trước Dung Sơ Cuồng là trang chủ Ngự trì sơn trang, những người này sao lại không nhận ra muội chứ?”

Đào Hoa Thiếu ra hiệu ý bảo cũng không biết.

Lúc này, Mạnh trang chủ đang đầy căm phẫn thuật lại sự việc với mọi người: “Chuyện xảy ra vào buổi tối mấy ngày trước lúc lão phu nạp thiếp. Lão phu muốn kết hôn với Ngọc Nhi cô nương ở Minh Ngọc phường, lúc vào động phòng thì phát hiện Ngọc Nhi cô nương đã biến thành ả tiện nhân kia…”

Huyền Đô đạo trưởng phá lên cười ha hả, nói: “Giai nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, Mạnh huynh phải vui vẻ mới đúng chứ, chẳng lẽ ả ta rất xấu ư?”

Mạnh trang chủ hừ nói: ‘Nói về tướng mạo, ả ta cũng có vài phần mỹ sắc, nhưng làm sao so được với Ngọc Nhi kiều mị trong lòng ta…Lúc đó lão phu thấy tướng mạo ả ta khả ái, nếu chịu nghe lời thì cứ lấy về. Ai ngờ ả ta lại chửi lão phu ầm lên, cực kỳ khó nghe…” Nói đến đây, chiếc cằm phì nộn rung lên không ngừng.

“Lão phu cả đời tự nhận hiểu nữ nhân, lúc đó thực sự cực kỳ tức giận, đã muốn tát ả một cái. Không ngờ ả tiện nhân này đúng là lại nhân cơ hội ra tay với lão phu, thân thủ lại cao. May mà lúc đó có mấy bằng hữu giang hồ ở đó, vốn đã có thể bắt được ả tiện nhân rồi, nhưng không biết từ đâu lại nhảy ra một tên tiểu tử dùng mê dược làm chân tay tất cả mọi người đều nhũn ra, để ả tiện nhân đó chạy thoát.”

Tôi thầm gật đầu, rất khớp với những lời Đỗ Đỗ Điểu nói.

Bỗng nhiên, lão ta mặt biến sắc, nghiến răng nói: “Đáng trách nhất chính là, ả tiện nhân đó còn quay lại, đã giết đi hai nhi tử của lão phu thì không nói, còn phóng hỏa đốt phòng ở, hủy đi tám rương cổ mà lão phu cực khổ cất giấu mấy chục năm nay. Quả thực là làm lão phu tức chết mà!”

Tôi nghe mà suýt cắn đứt lưỡi mình, đồ cổ so với cái chết của nhi tử còn quan trọng hơn! Đúng là cực phẩm hiếm có, chẳng lẽ con của lão ta không bằng so với tám chiếc rương cổ, lại còn chẳng để bụng hai cái chết của con mình…

Lúc này, Tần Hổ hỏi: “Mạnh trang chủ làm sao biết được ả tiện nhân đó là người của Ngự trì sơn trang vậy?”

Mạng trang chủ nhấp một ngụm trà, nói: ‘Lão phu ra ngoài Ngọc Minh phường hỏi thăm. Tú bà nói ngày ấy Ngọc Nhi cô nương có chết cũng không chịu lên kiệu, sau đó có một cô nương tới đòi chuộc thân cho nàng. Tú bà sợ lão phu truy cứu không dám thả người, vị cô nương đó tự xưng là người của Ngự trì sơn trang, tất cả hậu quả sẽ do nàng ta gánh chịu, tú bà liền thả người đi, rồi ả ta tự mình thì lên kiệu…”

Lão ta chưa nói xong, bỗng mắng chửi: “Ả tiện nhân Ngọc nhi kia cũng thật là khong biết điều, lão phu coi trọng ả, là tám đời tổ tông ả có phúc…”

Tôi cảm thấy đầu óc phiền não.

Huyền Đô đạo trưởng cười lạnh nói: “Ngự trì sơn trang thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Trước đó vài ngày tại Thái Nguyên cũng đánh một trận hoa rơi nước chảy. Mạnh trang chủ, ả tiện nhân đó hiện đang ở đâu? Mọi người chúng ta cùng đi giáo huấn ả.”

Tôi cười nhạt, Ngự trì sơn trang mặc dù đang tổn hại nặng nề, nhưng đối phó với mấy người thì dư sức.

Mạnh trang chủ đứng lên ôm quyền một vòng, nói: “Đa tạ các huynh đệ đã lấy lại mặt mũi cho lão phu, đến đây tương trợ! Lão phu hẹn ả giờ tý tối nay gặp tại gò núi bên ngoài Đào Hoa Lâm.”

Huyền Đô đạo trưởng vỗ mạnh bàn, lớn tiếng nói: “Được, giờ tý đêm nay chúng ta sẽ đi giáo huấn ả tiện nhân đó.”

Mạnh trang chủ phát biểu vài lời cảm tạ, sau đó mọi người tận tình ăn uống, chờ đến khi ăn uống no say xong sẽ đi đại khai sát giới, xem tình hình này cứ như đối phương nằm trong lòng bàn tay bọn hắn.

Tôi và Đào Hoa Thiếu nhìn nhau, cùng cúi xuống nhấp rượu. Không biết tiện nhân mà bọn họ nói rốt cuộc là ai?

Một lúc sau, mặt trăng đã lên đỉnh, mọi người đều cầm binh khí, Mạnh trang chủ đi đầu đi qua Đào Hoa Lâm đi đến điểm hẹn trước. Chính là ngọn núi nhỏ mà chúng tôi vừa đi qua.

Tôi cùng với Đào Hoa Thiếu theo đuôi đoàn người đi lên núi, chỉ thấy ánh trăng nhô cao, bóng đêm mênh mông, dưới chân núi Đào Hoa Lâm chìm đắm dưới ánh trăng, vô cùng rõ ràng đẹp đẽ.

Mọi người đợi một lúc mà không có ai đến.

Huyền Đô đạo chưởng không kiên nhẫn, cười lạnh: “Chẳng lẽ ả tiện nhân biết tin tức, biết chúng ta ở đây, sợ không dám tới?”

Mạnh trang chủ nói: “Ta hẹn các vị tới đây, tin tức không hề tiết lộ…”

Đào Hoa Thiếu bỗng cười với tôi, nói nhỏ: “Tới rồi.”

Tôi tập trung lắng nghe, cách đó không xa có tiếng y phục vút qua. Lập tức thấy một bóng xanh bay người xuyên qua Đào Hoa Lâm mà tới, cánh hoa bị kình lực rơi rụng lả tả.

Mọi người đứng trên gò núi đồng loạt nhìn xuống.

Cô ta giống như hoa thần sống lại bay vút lên, người chưa tới mà một luồng kiếm quang nhanh như chớp bổ tới mọi người đang đứng trên gò núi, mọi người giật mình lùi lại. Cô ta cười khanh khách, nhanh nhẹn bay xuống đất.

Tôi đứng sau mọi người nên không nhìn rõ diện mạo cô ta, chỉ thấy y phục màu xanh, giọng nói và tiếng cười dễ nghe: “Lão sắc quỷ, ngươi hẹn những cao thủ này tới phải không? Đọc từng tên ra cho ta nghe một chút.”

Tôi vừa nghe được giọng nói đó liền sửng sốt, vội vã bước tới nhìn kỹ, quả nhiên là cô ta – Liễu Ám. Ngày đó tại Tô Châu là nha hoàn hầu hạ tôi, sau đó tại thành vô tích, Lâm Thiếu Từ vì chuyện ở Ngọc bích phong mà đi trước, cô ta cũng không biết ra sao, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Lúc này, Mạnh trang chủ lần lượt đọc tên mọi người ra.

Liễu Ám nghe xong, cười nhạt: “Ta còn tưởng là những đại nhân vật khó đối phó nào, đáng tiếc, những người này một tên ta cũng chưa từng nghe qua.”

Tôi thầm gật đầu, bọn tôi chưa từng nghe qua, xem ra toàn là những hạng người vô danh.

Cô ta vừa nói xong, Huyền Đô đạo chưởng liền rút kiếm ra đâm tới, mắng: “Ả tiện nhân cuồng vọng.”

Mọi người đều vẻ mặt giận giữ, cùng mắng chửi.

Liễu ám nhẹ nhàng xoay người tránh được chiêu kiêm, cười nói: “Cơn tức lớn như vậy, ngươi tu đạo gì vậy hả?”

Huyền Đô giận giữ mặt trắng bệch, đâm liên tiếp tám chiêu kiếm, Liễu Ám giơ kiếm lên chống đỡ, thân thủ nhanh nhẹn.

Đào Hoa Thiếu bỗng nói: “Những người này không phải là đối thủ của cô ta.”

Tôi kéo tay anh, nói: “Chúng ta về trước đi.”

Anh khẽ gật đầu, chúng tôi lặng lẽ xuống núi rồi đi vào Đào Hoa Lâm. Nhìn lại trên núi, lão đạo sĩ bộ pháp đã rối loạn không chống đỡ nổi, biểu hiện chật vật. Một lát sau nghe Liễu Ám cười to, kêu lên: “Các người cùng lên đi, ta đỡ phải lãng phí thời gian.”

Lại nghe có người quát mắng, tiếng binh khí giao nhau.

Đào Hoa Thiếu bỗng nói: “Chuyện này có điểm kỳ lạ.”


Tôi nói: “Sao vậy?”

Anh nhíu mày: “Dựa theo lời nói của Đỗ Đỗ Điểu thì Mạnh trang chủ muốn cướp gói đồ của Liễu Ám. Nhưng Mạnh trang chủ vì sao lại không nhắc tới vấn đề này chứ?”

“Lẽ nào họ Mạnh kia muốn giấu diếm chân tướng với bọn họ? Chẳng lẽ hộp sắt mà Liễu Ám lén trộm chính là hộp đồ cổ?”

Đào Hoa Thiếu không có ý kiến, hỏi ngược lại tôi: “Ví dụ nếu như trộm gì đó từ Mạnh gia trang, vậy thì có liên quan gì đến Thất hải liên hoàn đảo?”

Tôi sửng sốt: “Được rồi. Đêm đó tại Thanh Liên tự, các nàng lục soát trên người Đỗ Đỗ Điểu chỉ toàn là son phấn, hình như Tương Linh nói ‘Lạc phi tỷ tỷ’ gì đó…Chuyện này rất kỳ lạ.”

Đào Hoa Thiếu trầm ngâm nói: “Điều kiện trước tiên của sự việc là: xác định có một gói đồ…”

Tôi chợt lóe lên, nói: “Nói đúng hơn là, lời nói của Đỗ Đỗ Điểu đáng tin hơn, Mạnh trang chủ khả năng không biết hộp sắt này tồn tại.”

“Túi đồ đó Liễu Ám đưa cho Đỗ Đỗ Điểu, nhưng trong đó có gì đó lại là của Thất hải liên hoàn đảo. Chẳng lẽ Liễu Ám trộm đồ của Thất hải liên hoàn đảo? Vì sao cô ta lại đưa nó cho người khác?”

Anh không nói, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười cân nhắc.

“Đồ vật này ngay cả Bạch liên giáo chủ Đường Thi Nhi cũng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc đó là gì nhỉ?”

Tôi phì cười, người kia rốt cuộc là lộ tính tò mò rồi.

Bỗng nhiên, trên gò núi vang đến một tiếng chửi rất to của mạnh trang chủ, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, rồi mọi vật lại trở nên yên lặng, theo mùi gió thổi tới là mùi máu tanh tràn ngập nhưng bị mùi hương thơm ngát của Đào Hoa Lâm che át đi dường như không hề xảy ra điều gì.

Liễu Ám từ gò núi bay xuống rồi huýt lên tiếng huýt sáo, lập tức có một con ngựa trắng chạy tới. Cô ta phi thân lên ngựa chạy đi.

Tôi vội vàng đến bên đường tháo dây cương ngựa ra, nếu như đúng là túi đồ đó của cô ta, chúng theo theo cô ta cũng không sai. Huống hồ chuyện Dung Sơ Cuồng trúng độc tôi nghi ngờ có liên quan đến cô ta, vừa lúc có cơ hội để tìm hiểu.

Liễu Ám phóng ngựa đi một mạch đến nội thành Hà Bắc vào lúc sáng sớm rồi vào một khách điếm bình dân cũ nát nghỉ chân.

Chúng tôi xuống ngựa tại quán bên cạnh sớm hơn một chút.

Tôi nhìn chằm chằm vào cổng lớn của khách điếm bình dân, hỏi Đào Hoa Thiếu: “Huynh giỏi thuật dịch dung phải không?”

Đào Hoa Thiếu biết tôi không muốn chính diện tiếp xúc với Liễu Ám, liền bĩu môi hướng về nồi chảo của ông chủ, cười nói: “Ra đằng kia quệt hai đường là được.”

Tôi trừng mắt với anh, bất đắc dĩ thở dài: “Nói đến cũng rất kỳ lạ, huynh là người đỉnh đỉnh đại danh như vậy sao hết lần này đến lần khác không mấy ai nhận ra huynh.”

Anh hài hước cười nói: “Ha ha, kẻ địch quá nhiều, không thể không giỏi được.”

Tôi không thèm đếm xỉa tới anh, nói: “Không hiểu Phượng Minh giờ thế nào rồi?”

Đào Hoa Thiếu nói: “Đêm nay cần phải chạy tới thành Liêu.”

Tôi gật đầu.

Lúc này ở ở khách điếm đi ra một thiếu niên đội mũ che mặt đi về hướng bên phải, rồi rẽ vào một hẻm nhỏ.

Đào Hoa Thiếu bỗng nói: “Cô ta đi ra rồi.”

Tôi sửng sốt.

Anh nói: “Là người kia vừa ra, chính là Liễu Ám.”

Tôi vội ném nửa chiếc bánh nướng đang ăn dở bước vội theo.

Cô ta đi rất nhanh, rẽ bảy tám ngõ ngoằn nghoèo rất lâu rồi tới một bức tường màu xanh đen phi thân lên bay vào trong. Tôi đang định leo tường vào bỗng nhiên nghe Đào Hoa Thiếu gọi tôi.

Tôi quay đầu lại, lập tức giật mình hoảng sợ. Chỉ thấy anh mang một mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo, nếu không có y phục trên người thì tôi đã không nhận ra anh rồi. Anh cầm một chiếc mặt nạ màu trắng đưa cho tôi, cười nói: “Ta vừa mua đấy, như vậy mới xứng với danh hiệu Hắc bạch song sát.”

Tôi phì cười, nhận lấy đeo vào, cười nói: “Cô ta đi vào rồi.”

Đào Hoa Thiếu nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng nhảy vào trong viện. Đứng ở bên trong có hai người vệ sĩ cao to vạm vỡ, nhìn thấy chúng tôi chưa kịp làm gì thì đã bị Đào Hoa Thiếu trong nháy mắt bắn ra kình lực diểm huyệt nói.

Khinh công của anh cao tuyệt, anh ôm tôi vút lên bức tường thành như quỷ mị không một tiếng động.

Tiếng một người đàn ông nói: “Chuyện Liễu cô nương làm đã xong chưa?”

Liễu Ám cười nói: “Đối phó với đám vô tích sự ở Mạnh gia trang thật dễ như trở bàn tay. Gần đây ngươi có tin gì không?”

Người đàn ông nói: “Đường Thi Nhi sẽ nhanh tới thành Liêu thôi, người của Thất hải liên hoàn đảo cũng đã đi rồi, về phía Quỷ cốc minh tạm thời không có động tĩnh gì.”

Liễu Ám hừ một tiếng: “Trầm Túy Thiên thật đúng là kiên nhẫn.”

Người đàn ông nói: “Sao không để nhóm Thiên Ảnh xuất động?”

Liễu Ám lạnh lùng nói: “Ta tự có sắp xếp.”

Tôi nghe vậy vô cùng giật mình. Theo tôi được biết nhóm Thiên Ảnh ở Ngự trì sơn trang trực tiếp nghe lệnh hai vị Các chủ, ngay cả Tứ đại đàn chủ cũng không có quyền ra lệnh cho bọn họ, lẽ nào nói Liễu Ám tại sơn trang có địa vị ngang với hai đại Các chủ, có lẽ còn cao hơn chăng?

Tôi lại nghe cô ta nói: “Thất hải liên hoàn đảo đã hạ lệnh truy sát vị thiếu niên kia, Trầm Túy Thiên không có lý do gì mà không tin. Có thể đang âm thầm hoạt động, ngươi phái thêm người hành động đi.”

Tiếng người đàn ông nói: “Kế hoạch của cô nương phải nói là không chê vào đâu được. Tất cả đều nằm trong dự liệu.”

Liễu Ám cười lạnh, nói: “Trò hay vừa mới bắt đầu thôi, ngươi cứ chờ mà coi.”

Người đàn ông cười nói: “Nhóm huynh đệ chúng ta quanh năm ở bên ngoài, không thể so với Liễu cô nương ở trong tổng đàn, kiến thức rộng rãi.”

Liễu Ám bỗng thở dài, nói: “Trận đánh ở Ngọc bích phong, Mai đàn chủ chết trong tay Trầm Túy Thiên, vị trí đó để trống lâu như vậy, có lẽ cũng nên bổ sung…”

‘Thật vậy sao?” Giọng nói của người đàn ông không giấu nổi niềm vui sướng.

Liễu Ám cười nói: “Lý Hương chủ vì sơn trang đã tận sức nhiều năm, nếu lần này làm tốt, ta sẽ…” Cô ta không nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã rõ.

Người đàn ông vội đáp: “Thuộc hạ sẽ dốc toàn lực ứng phó, muôn chết cũng không chối từ.’

Bên trong lại yên ắng.

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, lộ vẻ không giải thích được. Tôi càng thêm kinh ngạc, nghe cách nói của cô ta như tự coi mình là trang chủ.

Một lúc sau, cô ta lại nói: “Ta tạm thời không thích hợp lộ diện. Phía thành Liêu ngươi tự mình phái hai huynh đệ đến đó theo dõi chặt vào. Có tình huống gì lập tức hồi báo.”

Người đàn ông vội vâng lệnh.

Liễu Ám cười nói: “Ta cũng nên đi thôi.”

Cô ta vừa nói xong, Đào Hoa Thiếu đã kéo tôi bay ra khỏi tường thành.

Tôi vừa rơi xuống đất, hỏi luôn: “Vậy nhỡ hai người hộ vệ tiết lộ tung tích chúng ta…”

‘Ta đã dùng thủ pháp điểm huyệt không ai có thể giải được. Bọn họ mặc dù biết nhưng cũng đã là chuyện sau mười canh giờ rồi.”

“Vậy hai người hộ vệ đó sẽ cho rằng Quỷ vô thường làm.”

Tôi tháo mặt nạ ra, cười nói: “Nhưng, nào có hắc bạch vô thường lại đi lại vào ban ngày đâu chứ, cẩn thận làm các cậu bé sợ đó, mau tháo xuống đi.”

Anh nghe lời tháo mặt nạ xuống, chúng tôi vừa mới trở về chỗ cũ liền dắt ngựa đến thẳng thành Liêu.

Tôi suy nghĩ tỉ mỉ lại mọi chuyện, nói: “Liễu Ám làm như vậy, chẳng lẽ là ý của Lâm Thiên Dịch?”

Đào Hoa Thiếu hỏi ngược lại: “Vì sao không phải là Lâm Thiếu Từ?”

Tôi sửng sốt: “Vì sao Lâm Thiếu Từ lại muốn làm như vậy?”

“Ngược lại Lâm Thiên Dịch không có lý do làm vậy.”

“Hả?”

“Chuyện này liên lụy đến Thất hải liên hoàn đảo, bạch liên giáo, quỷ cốc minh. Hiện giờ không nhận ra ai mới là mục tiêu cuối cùng. Nhưng, rõ ràng nhóm người Mạnh gia trang chỉ là quân cờ, Đỗ Đỗ Điểu cũng là quân cờ, chỉ e Thất hải liên hoàn đảo cũng là tướng cờ mà thôi.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt trong trẻo dồn ép: “Lâm Thiên Dịch là người của Bạch liên giáo. Vì sao hắn lại muốn làm vậy? Huống chi trận đánh ở Thái Nguyên võ công của hắn đã bị phế, chỉ e là không bì kịp với Quỷ cốc minh nữa, không có lý do chủ động gây chiến với bọn họ.”

Tôi yên lặng.

Đào Hoa Thiếu cười cười, nói: “Hiện giờ, Ngự trì sơn trang chủ động xuất kích, ngược lại rất giống tác phong của Lâm Thiếu từ, hắn tự biết Trầm Túy Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nhất định sẽ quay trở lại, cho nên mới giành đi trước một bước.”

Tôi có cái hiểu có cái không, nghi hoặc nói: “Vậy chiếc hộp sắt kia là mồi nhử ư?”

Đào Hoa Thiếu nheo mắt, thái độ kín như bưng.

“Tất cả mới chỉ là suy đoán thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui