Đại Minh Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ


Lâm Mang thầm suy tư trong lòng một phen, cúi đầu nhìn xuống La Nhân Kiệt, hỏi: “Lâm Chấn Nam có phải bị các ngươi nhốt lại rồi hay không?”

Tròng mắt La Nhân Kiệt co rúc lại.


Lâm Mang cười, lẩm bẩm: "Xem ra quả nhiên ta đoán không sai.

"

Phái Thanh Thành giỏi về thay đổi khuôn mặt, thuật dịch dung đương nhiên sẽ không kém.


Nhưng muốn ngụy trang chính xác thành người khác đâu có dễ dàng như vậy.


Ánh mắt, khí chất, giọng nói, những thứ này không dễ bắt chước được.


Quan trọng là giọng ngươi mang đậm chất Tứ Xuyên, còn giả bộ ở đây làm gì!

La Nhân Kiệt cải trang trà trộn vào nơi này, nhất định là có mưu đồ.


Tốn công tốn sức dịch dung như vậy, mà khi nghe thấy tin tức của Lâm Chấn Nam ngoài kia lại không rời đi, mục đích của hắn rõ rành rành.


Ha ha!

Hay cho chiêu điệu hổ ly sơn!

Nếu bị những người khác biết Lâm Chấn Nam đang ở đây, đối mặt với nhiều kẻ giang hồ như thế, bọn hắn sẽ không thể dẫn người rời đi an toàn.


Cố ý tung tin Lâm Chấn Nam ở ngoài trấn để dụ đám người giang hồ rời đi, sau đó lặng lẽ mang Lâm Chấn Nam đi khỏi, quả là một mưu kế hay.



Lâm Mang cúi đầu nhìn xuống La Nhân Kiệt, lạnh lùng nói: "Lâm Chấn Nam ở đâu?"

Cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ trên cổ, tâm thần La Nhân Kiệt khủng hoảng, không giấu giếm nổi, đành phải vội vàng nói: "Trên lầu, căn phòng thứ ba bên tay trái.

"

Lâm Mang vung tay lên, Vương Đại Thắng đứng kế bên hiểu ý, dẫn người ngang ngược xông lên lầu.


Trực tiếp đá một cú mạnh phá cửa, tiếp đó dẫn một đám Cẩm y vệ xông vào trong.


Nhưng sắc mặt hắn lập tức khó coi, liền đi xuống.


"Đại nhân, người chạy mất rồi, nhưng cửa sổ mở, hẳn là mới rời đi không lâu.

"

Lâm Mang liếc La Nhân Kiệt đang hơi sợ hãi, Tú Xuân Đao trong tay chợt lóe lên.


"Phốc!"

Máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu người tràn đầy vẻ không cam lòng văng lên không trung.


【 Điểm năng lượng +900】

.

.


Bước ra ngoài tửu lầu, Vương Đại Thắng quan sát dấu vết tại hiện trường một phen, ôm quyền nói: "Đại nhân, dựa theo dấu vết tại hiện trường, bọn hắn đi về hướng đông.

"

Bọn hắn nhận qua huấn luyện chính thống nhất, điều tra trinh sát, lần theo dấu vết chính là chuyện bọn hắn am hiểu nhất.


Lâm Mang leo lên ngựa, kéo lấy giây cương, quát lớn: "Đuổi theo! !"

Tiếng vó ngựa cuồn cuộn.


Vương Đại Thắng giơ lệnh bài chợt quát: "Cẩm Y Vệ thi hành án, những người không có phận sự lui hết ra!"

Bên ngoài trấn Hương Lăng.


Một chiếc xe ngựa lao như điên, người đánh xe không ngừng dùng roi quất lên lưng ngựa, để lại trên lưng nó những dấu roi đỏ tươi.


"Giá ~ "

"Giá giá ~ "

Nhốt trong xe ngựa chính là một nhà Lâm Chấn Nam.


"Nhanh, nhanh hơn nữa!"

Hầu Nhân Anh một trong Thanh Thành Tứ Tú không ngừng thúc giục.



Hồng Nhân Hùng liên tục quất vào lưng ngựa, từng dòng mồ hôi lạnh chảy hai bên thái dương.


"Ta nhanh lắm rồi!"

"Đáng chết!"

"Sao đám Cẩm Y Vệ lại biết mà tìm tới!"

Nếu không phải bọn hắn chạy trốn kịp thời, thì sợ rằng hiện giờ đã sớm bị Cẩm Y Vệ phát hiện.


Đúng lúc này, đằng sau dấy lên một trận bụi mù, truyền tới tiếng vó ngựa hùng dũng vang dội.


Trong bụi mù cuồn cuộn, mười mấy bóng người cưỡi ngựa hiện lên.


Hầu Nhân Anh vội vã quay đầu liếc nhìn, tròng mắt chợt co rúc lại.


"Không ổn! Là Cẩm Y Vệ!"

Lâm Mang nhìn thấy chiếc xe ngựa đang lao nhanh phía trước từ xa, thần sắc nghiêm túc, thúc giục: "Đuổi theo!"

Hắn không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của Lâm gia, nhưng chuyện này liên quan đến công trạng của hắn nên tuyệt đối không thể để cho bọn hắn rời đi.


Xe ngựa chở nặng, di chuyển chậm chạp, rất nhanh đã bị đuổi kịp.


"Cẩm Y Vệ thi hành án, dừng xe!" Lâm Mang quát lớn một tiếng.


Hồng Nhân Hùng đánh xe hoàn toàn không có ý định dùng lại.


Trong mắt Lâm Mang lóe lên một tia ý lạnh.


Thời điểm đến gần xe ngựa, hắn thúc mạnh vào bụng ngựa một cái, toàn thân bay vọt lên rồi đáp xuống nóc xe ngựa.


“Tằng!”


Hắn rút đao nổi giận chém xuống.


Nội lực thuần dương nóng bỏng dâng trào, một tầng đao khí màu vàng nhàn nhạt bám lên đao mang.


Vẻ mặt Hồng Nhân Hùng kinh hãi, hắn không ngờ người này lại trực tiếp động thủ, trong lúc gấp gáp liền rút kiếm ngăn cản.


Nhưng trong khoảnh khắc đao kiếm va nhau đó, hắn liền hối hận.


Một cỗ lực lượng cương mãnh vô song tấn công tới ép cho thanh kiếm trong tay hắn khẽ run lên, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) đứt ra một vết máu lớn.


Đến khi trông thấy đao khí màu vàng nhạt bám trên Tú Xuân Đao, hắn cả kinh nói: “Chân Khí Cảnh?”

Nhưng hắn rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này, bởi vì chân khí kia quá mức mỏng manh.


Ngay sau đó, Lâm Mang xoay mình nhảy xuống từ nóc xe ngựa, đạp một cước về phía Hồng Nhân Hùng, đồng thời vung đao chém vào càng xe.


"Bành!"

Hồng Nhân Hùng bị trúng một cước này, cả người bay ngược vào bên trong xe ngựa.


Hai con ngựa chạy về phía trước, còn cỗ xe không được khống chế nhanh chóng ngã trượt xuống mặt đất.


Hầu Nhân Anh cùng mấy vị đệ tử Phái Thanh Thành dẫn theo ba cha con Lâm Chấn Nam lao thẳng ra khỏi xe, xe ngựa lật đổ bên đường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận