Đại Minh Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ


Trên sườn núi, Chung Nhạc vội vã chạy tới, sững sờ tại chỗ.


Trên mặt đất, một thi thể rách nát, trên hộp sọ vỡ vụn còn vương chút bất bình và kinh hoàng.


Bên cạnh thi thể là một đoạn gậy sắt đã gãy vụn.


Toàn thân Chung Nhạc toát ra khí thế tàn bạo.


Dư Thương Hải an ủi: "Chung huynh, nén bi thương.



"Kẻ giết người là cao thủ dùng đao thuật, một nhát chém là chết, không phải tầm thường.

"

Xa xa, một người đàn ông cầm đao đi tới, trầm giọng: "Theo dấu vết tại hiện trường, chúng đã nên lên trên núi rồi.

"

"Có lẽ còn một con Tỳ Hưu ở đây, bên kia rừng có dấu chân Tỳ Hưu.

"

Sắc mặt Chung Nhạc vô cùng u ám, mắt đầy sát ý.


"Các vị!" Chung Nhạc chấp tay: "Xin các vị giúp Chung mỗ dọn đường, việc thành sẽ nhường hết Huyết Nguyên Quả cho mọi người, còn có quà tặng rất lớn.

"

Mọi người liếc nhìn nhau, mỉm cười kín đáo.


Người cầm đao nói vừa nảy, cười lớn: "Chung bang chủ nói đùa rồi, bảy phái Mi Châu chúng ta cùng một mối, chuyện xảy ra với Chung Vũ, sao có thể không báo thù.

"

Họ khác Chung Nhạc.


Mặc dù cũng có đệ tử ở đây nhưng không phải truyền nhân chính thống, chết thì chết.


Còn Chung Vũ là người kế vị tương lai của Ngũ Hồ Bang.



Chung Vũ chết, Ngũ Hồ Bang sợ rằng sẽ rơi vào tay người ngoài.


Thật đáng buồn!

Mọi người nhanh chóng truy đuổi lên núi.


!

Trong rừng, một tiếng gầm yếu ớt vang lên.


Nghe thấy âm thanh, con Tỳ Hưu dưới người Lâm Mang bỗng trở nên bồn chồn.


Sắc mặt Lâm Mang thay đổi.


Ngay lúc đó, từ trong rừng bỗng nhảy ra một bóng trắng bạc, thân hình to lớn đầy uy áp.

Bóng đen bao trùm rơi xuống, khí thế hung ác ùa tới.


Đôi mắt Lâm Mang hơi đông cứng.


Lại một con Tỳ Hưu nữa?

Nhìn con thú to lớn cao tới 6 mét, hắn kinh ngạc.


Đây mới thật sự là thiên địa dị thú!

Đường Kỳ và mọi người hoảng hốt rút đao, đầy cảnh giác.


Dù thế nào nhìn, con Tỳ Hưu trước mặt không giống kẻ hiền lành.


Tỳ Hưu chậm rãi cúi người, đôi mắt đỏ ngầu, tư thế sẵn sàng tấn công.


"Xèo xèo! "

Trong miệng nó dường có luồng điện xoáy.


"Ù ù~"

Con Tỳ Hưu nhỏ bỗng kêu khẽ, chạy tới con Tỳ Hưu một sừng.


Thấy Tỳ Hưu nhỏ, đôi mắt một sừng thoáng qua tia sáng mẫu tử.


Lâm Mang vẫy tay ra hiệu mọi người cất đao.


Con Tỳ Hưu tuy hung dữ nhưng thực ra bên trong khá yếu ớt.


Tỳ Hưu nhỏ áp sát bên Tỳ Hưu lớn, dùng đầu cọ nhẹ, rồi quay sang Lâm Mang gầm nhẹ một tiếng.


Lâm Mang suy nghĩ một lúc, lấy ra Huyết Nguyên Quả ném ra.


Tỳ Hưu nhỏ cắn lấy, ngước nhìn Tỳ Hưu một sừng.


Tỳ Hưu một sừng nhìn Lâm Mang cảnh giác, do dự rồi nuốt luôn Huyết Nguyên Quả.


Tỳ Hưu nhỏ vui vẻ vẫy đuôi, dùng đầu cọ vào Tỳ Hưu một sừng.


Bỗng một tiếng cười lạnh vang lên: "Thật may mắn, hai con nghiệt súc đều tề tựu đông đủ cả rồi.

"

Theo tiếng nói, năm người bước ra từ trong rừng.


Dư Thương Hải lạnh lùng: "Chung huynh, người cần tìm đã ở đây rồi.

"

Lâm Mang quay đầu lại nhìn.



Trên mặt dần hiện nụ cười thú vị.


Quen mặt đấy.


Dư Thương Hải nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm Lâm Mang, có vẻ đang nhớ lại.


Thật kỳ lạ.


Cảm giác đã gặp tên tiểu tử này ở đâu đó rồi.


Đột nhiên, trong mắt hắn lóe lên tia hận thù, kinh ngạc: "Chính là ngươi!"

"Tiểu tử tốt, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!"

"Bọn chém nát đầu, hôm nay ta cuối cùng bắt được ngươi rồi!"

Thay đổi quá lớn, suýt nữa hắn không nhận ra.


Chung Nhạc bước ra, mặt đầy sát ý.


"Không đúng.

"

Một người đột nhiên nói: "Hắn là Cẩm Y Vệ!"

Phi Ngư Phục, Tú Xuân Đao, hai thứ này từng là ác mộng của giang hồ võ lâm.


Không biết bao nhiêu môn phái bị diệt môn trong một đêm cũng vì những người này.


Đường Kỳ liếc nhìn Chung Nhạc, mắt nhìn Dư Thương Hải, điềm đạm: "Dư Quan chủ, lại gặp mặt nữa rồi.

"

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống.


Mấy người còn lại liếc nhìn nhau, mắt lóe lên tia kì lạ.


Nhưng trong mắt họ không có nhiều sợ hãi.


Cẩm Y Vệ thì có sao, chỗ hoang vu này cho dù chết cũng chẳng ai hay.


Họ chỉ nghĩ cách tối đa hóa lợi ích.


Lâm Mang liếc mấy người, cười nhẹ: "Các ngươi có chuyện gì à?"

Chung Nhạc mặt u ám, lạnh lùng: "Là ngươi giết con ta?"

Lâm Mang cười: "Nếu ý ngươi nói tên cầm gậy kia, thì đúng.


"

"Rất tốt!" Chung Nhạc gật đầu, lạnh lẽo: "Mạng đền mạng, quy luật tự nhiên thôi mà.

"

Lâm Mang cười nhẹ, vươn tay đón lấy Tú Xuân Đao từ tay Đường Kỳ.


"Có lý!"

Lâm Mang chậm rãi rút Tú Xuân Đao ra.


Thanh trươngf đao mạ vàng lóng lánh ánh lạnh lẽo trong nắng chiều tà.


"Xèo!"

Lâm Mang đột ngột vung mạnh lưỡi đao.


Gió thổi tới, áo bay phần phật.


Trong chốc lát, Lâm Mang toát ra khí thế áp đảo, dữ dội.


Đó là oai phong chỉ có người đứng trên cao mới có.


Một người cầm một đao, nhưng giống như ngàn quân muôn mã xông tới.


Sắc mặt Lâm Mang bình tĩnh, chậm rãi nói: "Bản quan chưa từng chém cao thủ Thiên Cương cảnh bằng thanh đao mới được này, hôm nay thử máu của các ngươi vậy.

"

Mọi người thay đổi sắc mặt, mắt lóe tia giận dữ.


Họ là chủ nhân của cả một tông phái, chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy.


"Ngông cuồng!" Chung Nhạc gầm lên, đạp mạnh xuống đất, một gậy đánh xuống.


Trên giang hồ, có thể gọi sai tên, nhưng hiếm khi gọi sai ngoại hiệu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận