Ở một nơi xa lạ, không thể giao tiếp đồng loại cùng với năng lực săn bắt cũng bị giới hạn bởi cơ thể, nhưng Mễ Ha vẫn có thể duy trì tâm trạng ổn định, thật không thẹn với danh tiếng "Tán cây độc hành hiệp ( da mặt dày)" năm đó.
Hiện tại gặp được một "bà mẹ siêu cấp", Mễ Ha lập tức liền bám theo, dù cho nghe không hiểu Đỗ Hành đang nói cái gì, nhưng cô vẫn trưng ra vẻ mặt "này người mẹ không quen biết ơi, con rất ngoan đó nha".
Ngũ quan xinh đẹp cũng không ảnh hưởng đến việc phát huy biểu cảm nhỏ của Mễ Ha, Đỗ Hành làm biên kịch cũng nghiên cứu không ít về khả năng biểu đạt ánh mắt cùng với biểu cảm nhỏ, khi anh nhìn Mễ Ha ở đằng sau chỉ cảm thấy lòng hỗn loạn phức tạp giống như thủy triều, một đợt lại một đợt kéo đến.
Cô gái xa lạ này không nói lời nào cũng không đáp lại anh, thế quái nào lại dùng ánh mắt như đứa con tìm được mẹ nhìn chằm chằm anh?
Đỗ Hành hiếm khi nảy sinh nghi ngờ về năng lực chuyên môn của mình.
Anh có phải hay không đã nhìn nhầm rồi, đối với năng lực giám định kỹ thuật diễn này của mình cần phải bồi dưỡng lại một chút chăng?
Chẳng qua, từ việc cô gái bị nghẹn do nuốt trộng miếng khô bò, mấy chốc mới bất tri bất giác hiểu ra cần phải nhai nhiều lần mới ăn được, cùng với sự không phản hồi trong giao tiếp khi nãy, đối phương cho dù không phải sọ não có vấn đề thì cũng là khả năng có chút không giống với người bình thường.
Đỗ Hành am hiểu nhất là phán đoán sự tình từ những chi tiết nhỏ, phát hiện váy dài của cô đã có một ít mài mòn sờn rách, tóc cũng có chút rối bời, nếu cơ bản không phải nhờ trị số nhan sắc quá cao chống đỡ, thì sẽ giống như một đứa trẻ xám xịt bẩn thỉu.
Vì vậy, anh cũng không yên tâm để một cô gái "có chút khác biệt" như thế đi lang thang bên ngoài, nên dứt khoát dẫn cô cùng với Đậu Đậu quay trở lại đoàn phim.
Một người là cố tình giả vờ hòng để cho "bà mẹ siêu cấp" thu nhận mình trong một khoảng thời gian, một người khác vì năng lực quan sát quá giỏi, suy đoán rằng "đứa nhỏ này có khả năng là não có chút vấn đề" nên đã nảy sinh lòng tốt dẫn người trở về đoàn phim.
Hoàn toàn đúng là "tôi xem anh là mẹ, anh lại coi tôi là kẻ ngốc", nhưng không thể không nói, hiểu lầm làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.
Được cậu ôm, bên cạnh còn có chị gái đã cứu mình, cảm xúc của Đậu đã Đậu ổn định hơn nhiều.
Sau khi quay lại phòng của Đỗ Hành ở đoàn phim, cô bé ngoan ngoãn cùng Mễ Ha ngồi ngồi trên ghế sô pha, khi thấy cậu đi ra ngoài gọi lại cho mẹ, cô bé còn chủ động nhảy xuống sô pha, đi tìm rất nhiều đồ ăn vặt đến chia sẻ với Mễ Ha.
Phó đạo diễn rất có mắt nhìn, vào thời điểm Đỗ Hành nhận ra Đậu Đậu, anh liền cố ý đi mua không ít đồ chơi và quà vặt để dỗ dành đứa bé rồi đặt trên bàn trà trong phòng Đỗ Hành.
Đậu Đậu không muốn chơi những món đồ này, ngược lại cô bé nhớ rõ chị gái đang rất đói bụng nên liền chủ động lấy đồ ăn vặt đến chia cho Mễ Ha.
Một bịch khô bò, hai bình sữa tươi, ba hộp milkshake cùng một ít trái cây sấy khô, sau khi Đậu Đậu dắt Mễ Ha đi rửa tay liền gần như trở thành một cái máy mở đồ ăn vặt hết sức tình cảm, cô bé ở bên này mở bọc còn Mễ Ha ngồi bên cạnh ăn.
Khẩu vị của đứa bé rất nhỏ, hơn nữa Đậu Đậu vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi nên không muốn ăn gì.
Nhưng bé còn rất thích mở bọc quà vặt cho chị gái.
Mễ Ha đã đói nhiều ngày rồi, thấy Đỗ Hành cũng không đi vào ngăn cản, cô liền tiếp tục ăn.
Không thể không nói, cảm giác không cần đi săn nhưng vẫn nhận được đồ ăn thật là tốt, tựa như Mễ Ha năm đó ỷ mình thân hình nhỏ, mặt dày ở bên cạnh báo mẹ lâu hơn hai năm, mãi đến khi thật sự không thể đóng giả làm con non được nữa mới đành cuốn đuôi đi độc lập, Báo mẹ thường luôn gào rống hung dữ, sau đó dùng móng vuốt vồ Mễ Ha, nhưng khi có con mồi thì vẫn sẽ nhường cho Mễ Ha ăn.
Cho nên, tại địa bàn của "bà mẹ siêu cấp" Đỗ Hành, Mễ Ha ăn rất bình thản, còn thử dựa vào sô pha, nháy mắt liền bị sự mềm mại quá ư là thoải mái này thu hút.
Đậu Đậu ngồi cùng cô ngoan ngoãn mở gói đồ ăn vặt.
Hai má mềm mại hồng hồng làm Mễ Ha không nhịn được, thấy Đỗ Hành vẫn còn ở bên ngoài, cô liền tranh thủ thời gian dùng lòng bàn tay chạm vào hai má của Đậu Đậu một chút.
Oa, con non của loài người quả nhiên rất mềm mại nha!
Rốt cuộc thì báo hoa tựa như thợ săn máu lạnh và khát máu, ở trong lãnh thổ của mình, chúng có không ít chủ ý đánh nhau đàn sư tử, linh cẩu thậm chí là khỉ đầu chó ấu tể.
Suy cho cùng, một khi những loài này sống sót, thì chúng sẽ cạnh tranh nguồn tài nguyên sinh tồn với báo hoa.
Cũng vì lý do đó, báo hoa con cũng rất dễ bị giết bởi những kẻ săn mồi khác để giảm sự cạnh tranh.
Nhưng Mễ Ha tương đối đặc biệt, cô đối với con non của loài khác không có hứng thú, sẽ không chờ thời cơ để ra tay, cũng không có ý định tiếp cận, cô nằm vẫy đuôi trên ngọn cây vàng yêu thích ở xa xa, chuyên tâm sự nghiệp lấp đầy bụng của mình.
Cho nên, Đậu Đậu xem như là con non đầu tiên tới gần cô như vậy
Không giống như những "quả cầu lông" mà cô đã từng thấy trước đây, Đậu Đậu vừa mềm nhẵn, bị Mễ Ha dùng lòng bàn tay xoa mấy lần cũng không cáu, tiếp tục chen tới bên cạnh Mễ Ha, đôi mắt to ngập nước nhìn cô đầy tín nhiệm, nhìn đến nổi Mễ Ha nhịn không được mà muốn liếm cô bé.
Giữa các động vật họ mèo cũng tồn tại mối quan hệ giai cấp liếm lông.
Trái ngược với quan điểm "em trai vâng lời, nịnh hót liếm anh lớn" của động vật họ chó.
Chỉ những con mèo thủ lĩnh mới được hưởng quyền liếm lông, vậy nên nhiều con mèo sẽ tức giận vì bị liếm và sẽ chiến đấu vì tôn nghiêm của chúng (quyền được liếm).
Trước khi tự lập, Mễ Ha luôn là con báo yếu nhất, bị mẹ liếm, bị chị gái liếm, thậm chí quyền lên tiếng cô cũng không có, bị liếm một cách quang minh chính đại.
Hiện tại thật khó mới nhìn thấy một con non yếu ớt, Mễ Ha là có chút rục rịch manh động muốn liếm hai cái để chứng tỏ địa vị.
Nhưng giữa các động vật họ mèo, liếm lông là quyền lực thiêng liêng bất khả xâm phạm, mẹ của con non đang ở bên ngoài, Mễ Ha sợ sau khi mình liếm Đậu Đậu xong, Đỗ Hành liền sẽ vọt vào đánh nhau với mình rồi sau đó đem cô đuổi đi.
Mễ Ha cúi đầu nhìn những ngón tay nhỏ nhắn của mình, lại nghĩ đến so với cô thì thân hình của Đỗ Hành cao lớn cường tráng hơn rất nhiều, lặng lẽ dùng tay ấn vào miệng mình, kìm lại.
Cô vẫn còn muốn làm con non cỡ bự, không thể tùy tiện khiêu khích quyền liếm lông của Đỗ Hành được.
Đậu Đậu không biết mình đã lang lang một vòng quanh ranh giới của việc bị liếm lông.
Cô bé gắt gao dựa sát vào Mễ Ha như một con thỏ nhỏ tìm được sự bảo hộ.
Trong tiêu chuẩn phán đoán của Mễ Ha, Đậu Đậu là từ trên đỉnh sườn núi rơi xuống, thời điểm cô nhặt được đối phương đã khiến cho thân thể mới gần như bị bong gân.
Lúc ấy, định nghĩa về sự yếu đuối của cô đã được đổi mới.
Nhưng trên thực tế, Đậu Đậu đã rơi xuống từ một vách đá cheo leo, tuyệt đối không phải là sườn núi nhỏ gì, vách đá sâu hơn bảy mét, xấp xỉ chiều cao của một tòa nhà ba tầng.
Nếu không phải nhờ Mễ Ha phát hiện động tĩnh trước, rồi leo lên vách đá theo hình chữ "Chi 之", sau khi đã nhảy ngang chụp lấy Đậu Đậu đang rơi xuống lại lần nữa lăn xuống một đoạn dài từ con dốc thoải để giảm lực, thì có lẽ cả hai người đều xảy ra chuyện rồi.
Cho nên đối Đậu Đậu mà nói, chị gái lạ không nói chuyện cũng chẳng cười, nhất cử nhất động đều phù hợp với tiêu chuẩn siêu anh hùng từ trên trời giáng xuống, cho dù bị xoa nắn hai má, thì cô bé vẫn cảm thấy hạnh phúc, còn ân cần chủ động cọ cọ tay của Mễ Ha.
Khi phát hiện cánh tay cùng cẳng chân của Mễ Ha đều có một số vết trầy, Đậu Đậu lại lần nữa nhảy xuống sô pha đi vào phòng vệ sinh tìm một cái khăn lông sạch, sau đó lấy hộp y tế ở trong phòng, bắt chước động tác rửa miệng vết thương mà mình đã học được ở trường mẫu giáo, vụng về làm sạch vết thương cho Mễ Ha.
Đậu Đậu nhớ rất rõ những dấu vết này là do Mễ Ha ôm bé lăn từ trên sườn đồi xuống nên mới bị trầy da và chảy máu.
Cô bé cuốn váy dài lên một chút, ngồi xổm xuống rồi đưa mặt lại gần, vừa thổi vừa chầm chậm thoa thuốc sát trùng lên cẳng chân của Mễ Ha, khuôn mặt nhỏ nhăn thành nhúm, trông như còn đau hơn Mễ Ha.
Lúc những bạn nhỏ ở nhà trẻ xung đột đánh nhau, giáo viên đều sẽ kiên nhẫn tới xử lý miệng vết thương, Đậu Đậu đã thấy qua rất nhiều lần, cho nên lúc bắt tay vào làm thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là lúc nhìn thấy vết máu trên tăm bông, mắt của Đậu Đậu chứa đầy nước, sau đó lặng lẽ rơi nước mắt.
Chị gái xa lạ này sẽ liều mạng cứu cô bé, nhưng người bà nội lúc nào cũng gọi bé là "cục cưng" lại chính tay đẩy rơi xuống vách núi.
Đậu Đậu không phải ngoài ý muốn mà rơi xuống, lúc đầu cô bé ngã xuống một cái hố, sau khi được bà nội kéo lên thì bất thình lình bị bà hung hăng túm lấy rồi ném đi.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Đậu Đậu căn bản chưa kịp phản ứng, cho dù vừa hay được Mễ Ha ở gần đáy vách đá nhặt được thì cô bé cũng trầm mặc rất lâu, cái gì cũng không nói chỉ đi theo Mễ Ha rời đi, không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa.
Lúc nhìn thấy cậu, Đậu Đậu vừa kinh hỉ vừa ủy khuất, cô bé không biết vì lí do gì mà bà nội lại véo bé thật mạnh rồi lại đem bé ném đi, cũng không biết mình có phải hay không đã làm sai chuyện gì nên mới khiến bà nội chán ghét.
Nhưng ngay tại thời điểm rơi từ vách đá, cô bé thật sự rất sợ hãi, sợ hãi việc về sau gặp người thân, theo bản năng cũng bắt đầu sợ hãi rằng liệu có phải cậu cũng sẽ đột nhiên buông tay để bé rơi xuống hay không.
Mễ Ha là lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ quá trình rơi nước mắt, cô tò mò nhích lại gần Đậu Đậu, tò mò nhìn những giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống.
Đậu Đậu được giáo dục có chút ngoan quá mức, nhìn thấy Mễ Ha kề sát, theo bản năng cảm thấy bản thân đang làm phiền cô nên liền nhỏ giọng xin lỗi.
Mễ Ha dùng đầu ngón tay quệt một chút nước mắt rồi nếm thử, hơi hơi nhăn mặt, mặn! Xem ra con non mềm mềm hồng hồng này cũng không hẳn là ngọt.
Cô không hiểu vì sao Đậu Đậu lại khóc, nhưng thấy trong phòng không có người khác, cô sờ sờ yết hầu, bắt đầu học theo Đậu Đậu phát ra tiếng.
Tiếng kêu của báo hoa rất phong phú, nhưng trên tổng thể thì phát âm tương đối đơn điệu.
Thân thể mới của Mễ Ha lại không giống (báo hoa), có thể cô cũng phát ra những thanh âm khác, hiện tại trong phòng không có người khác, Mễ Ha liền bắt đầu học theo Đậu Đậu phát ra tiếng.
Đậu Đậu nhỏ giọng nức nở, Mễ Ha nghiêm túc "Ô!"
Đậu Đậu bị chị gái chọc cười, Mễ Ha nghiêm túc "Ha!"
Cảm xúc của Đậu Đậu phập phồng quá lớn, không nhịn được mà nấc một cái, Mễ Ha chăm chỉ lặp lại phát âm đó lần nữa.
Mễ Ha dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy mặt Đậu Đậu, tỏ ý ra hiệu cho cô bé nấc lại thêm lần nữa.
Đậu Đậu hiểu ý của chị gáu nhưng là nấc không được, mặt đều đỏ cả lên, sau đó nấc hai cái, lại bị Mễ Ha lặp lại hai lần.
Lúc Đỗ Hành đi vào liền nhìn thấy cô gái ngồi trên sô pha đang cúi xuống xoa mặt của Đậu Đậu đang ngồi xổm dưới đất, xoa đến nổi cô bé rơi nước mắt.
Không chờ anh theo bản năng nhíu mày, liền nhìn thấy cô gái có khát vọng sinh tồn mạnh mẽ, một phen bế Đậu Đậu lên hoán đổi vị trí, để Đậu Đậu ngồi ở trên sô pha còn chính mình thì ngồi dưới đất, học theo phát âm vừa nãy của Đậu Đậu vừa rồi, "Ô! Ha! Nấc ~"
Mỗi từ một lần, đặc biệt lanh lợi.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
"Tôi xem anh là mẹ, anh lại coi tôi là kẻ ngốc." (ノ`Д´)ノ彡┻━┻.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...