Đại Mễ Tiểu Mạch

Ông Hình lại không có việc gì. Sau khi Hình Long Nhược đi rồi, bà Hình thần bí như vậy mà đem Mễ Hi Huy kéo đến một góc phòng, đưa cho con trai hai tờ giấy chứng nhận vô cùng lớn. Bìa màu đỏ thẫm, Mễ Hi Huy vừa thấy liền sửng sốt.

“Đây là nhà tổ tiên của chúng ta.” Bà Hình nói, “Trước khi giải phóng gia nghiệp của Hình gia vô cùng lớn. Nền móng chính là tổ trạch này. Sau đó bị mất, phải khoảng tám năm mới lấy lại được trở về. Một lần nữa chứng nhận, tổ trạch Hình gia là được bảo vệ.”

Mễ Hi Huy mở ra, tổ tiên Hình gia thế mà là thương nhân, cậu vẫn không biết. Sau giải phóng thì di cư về phương bắc. Nhà có lẽ không đáng tiền là bao, nhưng giá đất có lẽ rất cao.

Không thể đo được.

May là Mễ Hi Huy, nhìn thấy gia nghiệp khổng lồ như thế mà còn có chút phản ứng không kịp.

“Mệnh tổ tiên Hình gia chúng ta tốt, tổ tiên tích đức, dù sao nhà đã trở lại. Mặc kệ nói thế nào đều là gia nghiệp, nắm trong tay an tâm hơn. Cho dù về sau chính phủ muốn phá bỏ dời đi nơi khác, giá cũng tuyệt đối không thấp.” Bà Hình bình tĩnh nói, “Mẹ đã thương lượng với ba con, tổ trạch truyền cho con.”

Mễ Hi Huy vẫn im lặng.


Bà Hình tiếp tục nói, “Theo gia pháp, là phải truyền cho cháu đích tôn. Hình gia ngoại trừ nhà chúng ta thì những chi khác đều chết hết. Lúc ngành dân chính bất ngờ tìm được chúng ta, mẹ và ba con cũng hoảng sợ. Nhưng mẹ chủ trương ai cũng không nói. Mãi đến khi Ngôn Ninh sinh ra, mẹ cũng không cho ba con nói ra. May là chưa nói, bằng không Tôn Mẫn ly hôn với anh con sẽ lấy đi sạch sẽ. Lần này trước khi hôn mê ba con đã bảo với mẹ, mặc kệ có cứu được ba về hay không cũng phải đem giấy chứng bất động sản này cho con.”

Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói, “Sao lại… không để cho anh”

Bà Hình cười lạnh, “Nhà là của hai ông bà già chúng ta, chúng ta muốn cho ai thì cho người đó. Mẹ cũng không tin anh con có thể không nể mặt mà tranh với con. Con trai ngoan à, mấy năm nay mẹ biết đã khiến con chịu thiệt, bao nhiêu đứa con cũng chẳng bằng một mình con. Tôn Mẫn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh con rồi, mẹ mới yên tâm đem chuyện này nói ra. Nếu không con tranh lại cô ta sao Chúng ta hai ông bà già vừa chết đi, cái gì cũng đều là của cô ta thôi. Thừa dịp hai chúng ta còn sống thì đem căn nhà này cho con. Bằng không biến thành của để lại sau khi chết, mẹ nghe ngóng còn phải nộp thuế nữa.”

Bà Hình cả đời khôn khéo, chuyện gì đều có thể tính đến. Lúc Tôn Mẫn vừa qua khỏi cửa liền nhìn ra người phụ nữ này không chân thật như vẻ bề ngoài – chẳng qua có lẽ đó là do bà tức tối những ngày chiến tranh giữa mẹ chồng nàng dâu.

Mễ Hi Huy cầm giấy chứng nhận bất động sản, không biết nói gì cho phải. Bà Hình thoải mái mà rằng, “Được rồi, cái này con ngàn vạn lần phải cất kỹ. Xem như tài sản tích góp được của tổ tông Hình gia truyền lại, con cầm trong tay thấy không được việc thì bán đi còn có tiền cấp cứu mà. Mẹ đi coi ba con, buổi tối con không cần ở lại đâu, về coi Út cưng đi. Nó nhỏ như vậy ở nhà một mình mẹ sẽ lo.”

Nguyên nhân Mễ Hi Huy tìm không được người yêu chẳng phải chỉ có mỗi Út cưng. Cậu không lên tiếng, nhưng trong lòng bà Hình thì dường như cũng rõ. Bình thường lời oán giận cũng đã nói rồi, kỳ thật chuyện này cũng một phần là do chuyện của ông Hình. Mễ Hi Huy tiền đồ vô hạn, người lại anh tuấn nghiêm chỉnh, những cô gái quen biết cũng khen cậu là chàng trai có hiếu, nhưng chẳng ai đưa cậu vào phạm vi cần cân nhắc. Trong nhà có một người già tiêu tiền thuốc như chiếc ấm không đáy, con gái thời đại này nào có ai ngốc chứ. Vì thế Mễ Hi Huy càng hiếu thuận, vòng tròn đen đủi ấy lại cứ tuần hoàn.


Con gái và con trai khác nhau. Nằm viện lâu thì có thể nhìn ra con trai vào thời khắc mấu chốt căn bản là không dùng được. Chẳng hạn như Long Nhược. Những ông bà già bên giường bệnh khác cũng gần tương tự thế. Ở bên giường hầu hạ đều là khuê nữ[1], con trai rất ít gặp. Con dâu, vậy thì lại càng chẳng cần trông mong. Thật lâu trước kia giường bên có một ông già với giọng miền đông bắc, tính tình rất hài hước, tùy tiện tán gẫu đều có thể kể ra một câu chuyện cười. Một ngày nọ ông lão căm giận bảo, nuôi con trai thì dùng làm cái quái gì, đều lo mà tẫn hiếu với mẹ vợ cả rồi.

Bà Hình cười.

Đông bắc đại gia đột nhiên hỏi bà Hình, bà chị à, bà chị hiện tại có của để dành không.

Bà Hình sửng sốt.

Đông bắc đại gia thở dài, kinh nghiệm đó kinh nghiệm đó, lúc tuổi còn trẻ phải trữ tiền, chờ già rồi thì mua chiếc nhẫn châu báu gì đó, đeo lên người. Lúc nào già rồi không thể động thì chờ con trai và con dâu đến trước mắt hầu hạ. Ai biểu hiện tốt thì tháo nhẫn xuống cho người đó. Bằng không nếu bà chị muốn lấy táo ra khỏi miệng khỉ thì, chậc chậc chậc…

Nói thật hài hước. Chính là người già một phòng chẳng ai cười. Đều trầm mặc. Đánh vỡ trầm mặc vẫn là Mễ Hi Huy đến đưa cơm, đặt bình giữ ấm ngay tại một bên không lên tiếng, chờ ba mẹ ăn xong rồi mới lấy đi. Buổi chiều còn phải đi làm.


Sau khi Mễ Hi Huy đi rồi thì trong phòng bệnh lại náo nhiệt lên. Bình thường người trẻ tuổi đẹp trai đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm thảo luận. Người trong phòng bệnh đều quen biết với Mễ Hi Huy, mỗi lần cậu đến một chuyến sẽ cảm thán một phen. Cảm thán rằng khuê nữ cũng chưa được như vậy, chịu mệt nhọc mà không lên tiếng.

Đông bắc đại gia có ba con trai. Không một ai đến thăm. Không có tiền nằm viện, đông bắc đại gia dự định về nhà chờ chết. Ngày trước khi ông đi đôi mắt bà Hình đỏ hoe, Mễ Hi Huy đưa cho ông vài ổ bánh mì mình mới làm tốt. Đông bắc đại gia vỗ vỗ vai Mễ Hi Huy, giận dữ nói, nhóc con à, ba cháu mẹ cháu là tích đức từ đời trước.

Tiếp theo Mễ Hi Huy đi nhà vệ sinh rửa bình nước tiểu của ông Hình. Y tá từ trạm trực ban đến nói bà Hình có điện thoại. Bà Hình nhận nghe, là của Tôn Mẫn. Ríu ra ríu rít ngại Mễ Hi Huy không tốt, ở nhà họ không tiện. Bình thường trong nhà chỉ có mình cô thì thêm Mễ Hi Huy đã là không tốt, Út cưng mới sinh cũng cần môi trường xung quanh yên tĩnh. Khi đó Mễ Hi Huy mới vừa tốt nghiệp, thuê không nổi phòng, ở tại nhà cha mẹ. Hình Long Nhược và Tôn Mẫn cũng ngụ chung một nhà với họ, Tôn Mẫn muốn tìm hết mọi cách có thể để đuổi Mễ Hi Huy đi. Người ở chung trong một căn nhà nhỏ thật bi ai, gần như rất giống bộ phim truyền hình về hai thế hệ chiếu trên tivi lúc tám giờ, trình diễn đủ loại chiến tranh.

Bà Hình chờ cô con dâu líu lo ai oán xong thì đột nhiên rống lên một câu: Con mẹ nó nhà kia là của bà đây, bà muốn cho ai ở thì cho người đó ở, không quen thì cứ cút đi!

Sau khi Tôn Mẫn sinh con trai xong thì Hình gia nuông chiều cô quá mức, khiến cô con dâu quên mất nơi này là nhà chồng chứ không phải nhà mẹ đẻ.

Bà Hình cúp điện thoại, cô y tá trẻ nơi trạm rất kính sợ nhìn bà rời đi. Lớn tuổi rồi, đầu gối không nghe theo, cả người còng xuống.

~*~


Mễ Hi Huy không ngồi xe, một người lang thang trên đường. Thiên Tân có thể được coi như thành thị phát đạt, đêm không bao giờ ngủ. Đôi lúc ánh đèn càng huy hoàng càng khiến con người cảm thấy tịch liêu. Nơi nơi đều đèn đuốc rực rỡ, lại chẳng có chỗ cho bản thân mình.

Mễ Hi Huy cứ như vậy mà đi tới trước.

Có người nào đó xiêu xiêu vẹo vẹo bước trên đường, cúi gầm đầu, cứ như đi trên mây ở lối dành cho người đi bộ. Mễ Hi Huy nhường đường tránh sang bên phải, kẻ say kia lại dịch sang bên trái – hai người họ mặt đối mặt, cứ như đang soi gương. Mễ Hi Huy đi qua trái, kẻ say lại dịch qua phải. Một thân mùi rượu đến say người, Mễ Hi Huy không kiên nhẫn, đối phương còn ồn ào bảo, có tật xấu sao mà đi cản đường ông

Mễ Hi Huy nghe âm thanh này quen tai. Cậu khom lưng xuống thì thấy… Bác sĩ Mạch.

Bác sĩ Mạch ngẩng đầu, vừa thấy Mễ Hi Huy liền nhếch miệng cười, sau đó rầm một cái ngã quỵ, động tác rõ ràng rất nhanh.

____________________

[1] Khuê nữ: Con gái chưa lấy chồng:”>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui