Đại Mễ Tiểu Mạch

Một tiếng rắc vang lên.

Út cưng nghiêng đầu, nói với Mễ Hi Huy đứng phía sau bác sĩ Mạch, “Chú ơi ~ tiếng vang gì vậy nha ~”

Bác sĩ Mạch vẫn duy trì tư thế vểnh mông, đặc biệt mông vẫn đang hướng về phía Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy rất bình tĩnh đáp, “Ông chú đau thắt lưng.”

Ông chú ông chú ông chú ông chú ông chú ông chú…

Cái mông vểnh lên của bác sĩ Mạch quay lại, bác sĩ Mạch ngẩng mặt nghiêm túc nhìn Mễ Hi Huy, “Cậu gọi tôi là gì”

Mễ Hi Huy từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận quan sát tạo hình của bác sĩ Mạch, “Tôi cảm thấy, bác sĩ vẫn nên quan tâm đến việc đau thắt lưng của mình trước thì hơn.”

Bác sĩ Mạch rơi lệ đầy mặt. Cơn đau chợt nhoáng này đau quá, phỏng chừng phải đến khoa chỉnh hình xem bệnh mới được. Nhưng chẳng lẽ cứ vểnh mông lên mà đi tới đó Út cưng vươn bàn tay múp míp vỗ mặt bác sĩ Mạch, vẻ mặt đồng tình nói, “Mạch Mạch ~ đằng sau có nhiều người đang nhìn mông của Mạch Mạch đó nha~~”

Tiểu vô lại, ông đây đương nhiên biết! Đừng có nói lớn tiếng như vậy! Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Mạch, xoay người đưa lưng về phía gã, ngồi xổm xuống, “Tôi cõng bác sĩ đến khoa chỉnh hình.”

Bác sĩ Mạch cân nhắc, trước mắt cũng không còn cách nào khác, để người ta cõng so với việc cả một đường bị người khác nhìn thì tốt hơn, vậy là liền leo lên lưng Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy cõng bác sĩ Mạch không thành vấn đề, cậu đứng lên, thản nhiên nói, “Chú ý đừng để nơi đó đâm vào tôi.” Bác sĩ Mạch thẹn quá thành giận, “Không có khả năng!” Mễ Hi Huy cảm nhận một lát, “Ừ. Cũng không lớn như vậy.”

Bác sĩ Mạch run rẩy.


Út cưng ở một bên vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần bác sĩ Mạch, vui vẻ hát, “Các kê các kê các kê ~ các kê, chúng mình yêu bạn ~”

Này này đừng nghĩ bậy, là do gần đây Út cưng đang xem hoạt hình ‘Nhất Hưu’[1] mà thôi.

Tới khoa chỉnh hình rồi, bác sĩ Mục vỗ một phát mạnh rắc một tiếng, bác sĩ Mạch rốt cuộc có thể thẳng thắt lưng lên. Bác sĩ Mục lấy ra vài tuýp thuốc mỡ lưu thông máu, một mặt viết một mặt nói, “Lão Mạch à, lớn tuổi như vậy rồi sao còn không biết lo cho bản thân Đã sớm nói rồi, có tuổi thì phải biết chú ý thắt lưng, đừng ngồi hoài trong ghế dựa mà không nhúc nhích, thỉnh thoảng cũng phải tập thể dục theo đài phát thanh…” Bác sĩ Mục nói dông nói dài nói mải nói miết, Mễ Hi Huy đứng một bên mặt không chút thay đổi, Út cưng cười khúc khích không ngừng. Bác sĩ Mạch nhu nhược nằm sấp trên giường, dùng gối chôn mặt vào.

Rốt cuộc bác sĩ Mục nhìn thấy bên cạnh còn có người cắm rễ, bèn ngạc nhiên nói, “Cậu là người nhà bác sĩ Mạch”

Mễ Hi Huy tự hỏi, “Trước mắt không phải.”

Bác sĩ Mục chậc một tiếng, đưa toa thuốc cho bác sĩ Mạch, “Vậy ông bạn đành phải tự mình đi đóng tiền thuốc đi.”

Bác sĩ Mạch cầm đơn thuốc, cứ cảm thấy có chỗ nào không được đúng lắm. Chỗ nào nhỉ.

Mễ Hi Huy ôm lấy Út cưng. Út cưng lấy bàn tay nhỏ nắm lấy tai bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch theo con về nhà đi ~”

Bác sĩ Mạch sửng sốt, Út cưng tiếp tục nhéo lỗ tai gã, “Mạch Mạch đáng yêu nhất, con muốn mang Mạch Mạch về nhà ~”

Bác sĩ Mạch 囧 rồi nghiêm mặt nhìn Mễ Hi Huy, những lời này phải để bản thân bác sĩ Mạch nói chứ Đúng không đúng không Anh chàng này làm sao nuôi dưỡng ra được bé con thiên tài thế này


Mễ Hi Huy vẻ mặt trấn tĩnh, gật đầu với bác sĩ Mạch, sau đó ôm Út cưng rời đi. Trước khi đi Út cưng nằm trên vai Mễ Hi Huy, dùng đôi tay nhỏ của bé kéo mí mắt xuống, làm mặt quỷ.

Bác sĩ Mạch nghỉ ngơi một lúc, rồi mới chống thắt lưng già cả khập khiễng quay về văn phòng.

Do tính chất của khoa da liễu, nên nghề nghiệp những bệnh nhân của bác sĩ Mạch có phần đặc thù. Nói thật ra kỳ thật bác sĩ Mạch rất tội nghiệp những người phụ nữ đó. Không ít người tuổi còn trẻ mà bị bệnh lây qua đường sinh dục, lại chẳng thể đi chữa, có nguy hiểm tái phát, hoặc ăn mòn gan khiến họ suy kiệt sớm. Không thể mang thai không thể sinh con, bằng không sẽ di truyền cho con cái mình.

Hôm nay bác sĩ Mạch lại khám bệnh cho một phụ nữ có thai. Đứa bé mới vừa thành hình, bụng người mẹ chỉ hơi nhô ra. Cô cũng là một trong những người đến kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục. Là chồng lây bệnh cho. Cũng là do hai tháng đầu không thể sinh hoạt, thế là chồng cô đi chơi gái, chơi xong mang một thân nhiễm bệnh về lây lại cho vợ. Không thể xác định được vi khuẩn bệnh có xuyên qua cuống rốn lây bệnh cho thai nhi hay không, phải đến phụ khoa lấy nước ối xét nghiệm. Người phụ nữ ấy khóc đến khàn cả giọng, đứa bé khó giữ được. Cô đi đã lâu rồi nhưng ngập trong tâm trí bác sĩ Mạch vẫn là tiếng khóc ấy. Bác sĩ Mạch bịt mũi, đột nhiên rất muốn đập phá đồ đạc.

Kỳ thật bác sĩ Mạch có tính sạch sẽ quá độ hết mực nghiêm trọng. Chiều nào tan ca về nhà, chuyện thứ nhất bác sĩ Mạch làm chính là khử trùng cho chính mình, điên cuồng mà tẩy sạch. Sau khi tiếp nhận người bị bệnh nặng thì lập tức đốt áo blouse trắng, mượn thuốc khử trùng từ khoa bệnh truyền nhiễm mà phun khắp nơi. Có khi bác sĩ Mạch hận không thể uống sạch một lọ thuốc tẩy, để tẩy sạch mình từ trong ra ngoài một phen. Đó là ý tưởng điên cuồng, nhưng bác sĩ Mạch chẳng khống chế được.

Lúc trước lựa chọn nơi này chỉ là bởi nơi đây liên quan tới nơi riêng tư và bí mật mà con người cảm thấy thẹn nhất. Dục vọng mang đến kết quả dơ bẩn. Và rồi nhiễm trùng, thối rữa, sinh mủ, sưng tấy lên. Lúc bác sĩ Mạch kiểm tra cho người bệnh thì trong lòng cười to, này các người có biết không, mục đích của vị bác sĩ các người tin cậy, vị bác sĩ đang chữa trị cho các người chính là muốn thấy các ngươi thống khổ.

Bác sĩ Mạch gọi việc này là thưởng thức. Thưởng thức một ít báo ứng đáng phải nhận.

Bác sĩ Mạch nhớ tới khi niên thiếu, vào một lần quên mang sách giáo khoa, thế là bác sĩ Mạch bèn về nhà, rồi thấy được mẹ mình đang yêu đương vụng trộm. Người đàn ông xa lạ kia đem thứ đồ chơi ngăm đen của mình đâm vào trong âm đ*o mẹ gã. Gã vọt tới buồng vệ sinh nôn mửa đến trời đất tối sầm, thiếu chút nữa mất nước.

Bác sĩ Mạch cho rằng đây là một việc cảm thấy nhục nhã. Sỉ nhục đạt tới đỉnh lại có thể khiến người ta khoái cảm. Thật thú vị, gã nghĩ.


Gã sưu tập những vùng nhiễm bệnh này. Đủ loại hình ảnh về bộ phận như trái chuối tiêu bị thối nát, gã dùng thời gian tổng cộng hai ngày, biên soạn thành một quyển vở lớn. Hai ngày ấy gã cái gì cũng chưa ăn. Cầm hù dọa Thanh Hòa, khiến Thanh Hòa buồn nôn đến mặt mũi trắng bệch.

Bác sĩ Mạch đóng cửa văn phòng lại, đột nhiên một cước đạp lên bàn. Sau một tiếng trầm đục chiếc bàn dịch lùi về phía sau, vẽ trên mặt đất một tiếng vang sắc lẻm.

Bút bi trên mặt bàn chậm rãi lăn tròn, trượt xuống trang sách, rơi trên mặt đất.

Một khung ảnh rơi ra. Từ góc độ của Mạch Uy mà nói, đó là một hình dạng kỳ lạ. Bác sĩ Mạch cười khùng khục lên, chỉ vào người đàn ông trong tấm ảnh chụp đã ố vàng thì thào tự nói, suy cho cùng chỉ là loài chó má rất khiêm tốn. Ngài cũng là một gã đàn ông khiếp nhược mà thôi.

Đến thời gian tan ca thì đúng giờ thay quần áo, chào hỏi những cô y tá trẻ tuổi xinh đẹp, chào hỏi một cách nho nhã lịch sự và lễ độ. Bác sĩ Mạch rất được chị em cánh phụ nữ yêu thích, lại có vẻ ngoài rất rụt rè. Căn cứ theo định giá mới nhất của thị trường, bác sĩ Mạch là tấm chồng đáng mơ ước thứ ba trong bệnh viện. Cạnh tranh kịch liệt.

Đi ra ngoài bác sĩ Mạch bắt gặp mấy đứa nhóc tì. Bước từng bước từng bước nho nhỏ, bị cha mẹ dắt tay, đi đường lững chà lững chững, chớp chớp mắt, thấy gì cũng luôn tò mò. Gã cười với mấy đứa nhóc, gã thích trẻ nhỏ, cực thích.

Thật lâu trước kia gã từng hỏi La Tĩnh Hòa, cậu có biết vì sao người ta luôn nói trẻ nhỏ là thuần khiến vô tội nhất không

La Tĩnh Hòa lắc đầu.

Gã nói, bởi vì trên lý luận, chỉ cần không phải trưởng thành sớm, trẻ em trước mười tuổi sẽ không phát dục.

Về nhà lên QQ. Gần đây mục đích lên mạng của gã chủ yếu là chờ Tiểu Trúc Duẩn. Trò chuyện cùng bé. Việc chờ bé gõ từng chữ từng chữ một thật khiến người khác cao hứng. Có khi cả đêm đợi không thấy bé onl, trong lòng gã liền vắng vẻ.

Hôm nay thật may mắn, cái đầu khủng long nhỏ xanh biếc của Tiểu Trúc Duẩn sáng lên. Nói đông nói tây một hồi, Tiểu Trúc Duẩn đột nhiên nói, hôm nay gặp một ông chú rất kỳ quái nha ~

Bác sĩ Mạch vô cùng kinh ngạc.


Tiểu Trúc Duẩn gõ từng chữ từng chữ một: Mình và chú đi bệnh viện thăm ông nội ~ chú mình vào nhà vệ sinh ~ có một ông chú đau thắt lưng ~

Bác sĩ Mạch run rẩy hỏi: ‘Ông chú kỳ quái’ dáng vẻ thế nào. Tiểu Trúc Duẩn gửi tới một ký hiệu mặt người cười hì hì: Già hơn chú mình rất nhiều, không đẹp trai bằng chú mình nha ~

Bác sĩ Mạch hóa đá. Trong óc tới tới lui lui hai chữ: Báo ứng…

Mễ Hi Huy mặt lúc nào cũng trơ ra. Út cưng mũm mĩm.

Út cưng bên kia lại cực cực khổ khổ đánh thêm một câu: Nhưng mà chú mình nói, mông của ông chú kia nhìn tốt lắm nha ~

… Ai hãy tới nói cho bác sĩ Mạch biết, đến tột cùng bác sĩ Mạch phải có phản ứng gì đây.

Bên quỷ gọi là ‘Ngôn linh[2]’, bên người gọi là ‘Nhất ngữ thành sấm’. Bác sĩ Mạch rất ghét người khác gọi mình là Tiểu Mạch, thuận miệng còn nói “Mạch lớn hơn mễ mà”, vì lúa mạch sinh ra gạo đó chứ. Bác sĩ Mạch lên mạng đăng bài lừa dối, lừa gạt tình cảm của quần chúng nhân dân. Hành văn trôi chảy, đắp nặn ra một anh chàng luật sư phục kích con mồi từ một nơi bí mật gần đó, nhìn chằm chẳm con mồi không nhúc nhích. Thế cho nên…

Vẫn chẳng rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là duyên phận, hay là báo ứng đây.

__________________

[1] Phim hoạt hình “Nhất Hưu thông minh”, tên gốc là “Ikkyu-chan” phim hoạt hình Nhật gồm 298 tập được sản xuất vào năm 1975. Bộ phim dựa trên một nhân vật lịch sử có thật, hòa thượng Ikkyu với pháp danh là Ikkyu Sojun (1934-1481), và miêu tả những tháng ngày thơ ấu của ông.

[2] Ngôn linh là tên của một loại nguyền rủa. Ngôn linh tức là biết được tên đúng của một người sẽ có năng lực khiến người đó phục vụ cho mình. Từ cổ đại đến nay, người Nhật đều rất tin tưởng sức mạnh của ngôn ngữ. Họ cho rằng vào thời cổ, mỗi người đều có thể lấy ngôn ngữ làm một loại ‘Nguyền rủa’ để khống chế sinh vật bên ngoài. Bởi vậy trong những người lớn tuổi hoặc bảo thủ của Nhật, phần lớn mọi người đều có hai tên. Một là tên thật được che dấu do cha mẹ đặt, một là ‘tên giả’ dùng để gọi hằng ngày, đó chính là xuất phát từ việc e sợ ‘Ngôn linh’. E sợ sau khi người khác biết được tên mình sẽ đánh mất tự do, hoặc bị thay đổi vận mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui