Đại Mễ Tiểu Mạch

Khi Hình Long Nhược đến nhà bác sĩ Hứa, trong tay mang theo không ít đồ vật này nọ. Lá rồi cọng rau cần mỏng manh lia chia ra khỏi rổ. Bác sĩ Hứa nhẹ nhàng thở dài, nhích cửa qua. Hình Long Nhược mang theo đồ ăn bước vào, đi thẳng đến phòng bếp, một mặt còn nói, “Tôi làm có hơi chậm, bác sĩ bận gì cứ làm đi, xong tôi sẽ gọi.”

Bác sĩ Hứa quay về phòng ngủ nằm. Nơi gian bếp náo nhiệt hẳn lên, tiếng dao lách cách va vào thớt gỗ. Bác sĩ Hứa có thể tưởng tượng ra những phần thức ăn được đều đều xắt.

Màn trong phòng ngủ được kéo lại. Ánh mặt trời vào không được, ánh sáng rất ảo mờ. Bác sĩ Hứa nửa mê nửa tỉnh mà nghe tiếng vang nơi gian bếp. Có lẽ là xào rau, xôn xao vang. Xen lẫn còn mang theo cả tiếng ùng ục của nấu nước, xèo xèo loạn kêu. Chắc hẳn có cả loại người như thế đó, ngay cả nấu bữa cơm thôi cũng quá đỗi náo nhiệt mà.

Khi không quan tâm đến một người, thì người đó sẽ chẳng khác nào không tồn tại. Thế mà chỉ cần thoáng chú ý đến một người thôi, tất cả những tin tức về người đó, những tin tốt hoặc xấu, dù thật hay giả lại đột nhiên nhiều hơn, có sự phát triển mạnh mẽ hệt loài cỏ dại. Bề ngoài, những thứ giúp Hình Long Nhược nổi danh ở Thiên Tân này chủ yếu là trong những câu chuyện quỷ xưa cũ. Chuyện kể rằng năm đó nơi vùng ngoại ô có một nhà xưởng với vài khu mộ phần hoang vu bị đào bới, vì thế hay gặp chuyện không may. Vụng trộm mời thầy lại xem cũng vô dụng. Nói là oán khí quá lớn. Sau khi một người ở lại gác đêm bị dọa đến xảy ra vấn đề, rốt cuộc kinh động tới cục cảnh sát. Hình Long Nhược châm một điếu thuốc ngồi ở phòng trực ban nhà xưởng cười to nói, chưa từng thấy qua, có giỏi thì cứ ra đây tôi nhìn thử. Cứ thế mà một người ngồi suốt cả đêm, sáng hôm sau quay về trong cục than thở rằng, có cái quái gì đâu, ngồi ngủ đến chết tiệt nó cổ đau.

Nhưng thật ra nhà xưởng kia, từ nay về sau yên tĩnh.

Bác sĩ Hứa ôm chăn, thích ý dùng mặt cọ cọ gối đầu. Tại nhà bếp rốt cuộc truyền ra tiếng bát đĩa leng keng va vào nhau, bác sĩ Hứa xoay người, ngủ tiếp.

Hình Long Nhược làm cơm xong, lấy vào miệng mình hai miếng nhai nhai, mặt khác cất thức ăn vào bình giữ ấm. Sắp xếp vào bình giữ ấm xong, anh rửa tay, cởi tạp dề xuống lau, nhân tiện gấp tạp dề lại. Nổi tò mò, Hình Long Nhược rón ra rón rén đi vào phòng. Bác sĩ Hứa lúc này đây sau vài ngày phát sốt, kỳ thật bệnh thật sự nặng. Người trưởng thành hồi lâu không bệnh, đến khi bệnh rồi thì chẳng hề nhẹ đâu. Rón rén đi xuyên qua hành lang, Hình Long Nhược đẩy cửa  phòng ngủ bác sĩ Hứa.

Trong phòng có hơi tối, trong khoảng thời gian ngắn Hình Long Nhược chưa thể quen. Chỉ có một cái giường, một cái móc treo quần áo. Áo khoác được mắc trên móc vô cùng quy cũ, giường có chút hỗn độn. Bác sĩ Hứa đưa lưng về phía anh, quấn chăn. Trong phòng có thứ hương vị gì đó chẳng thể nào nói rõ. Lởn vởn vòng quanh. Không giống mùi nước hoa, Hình Long Nhược trước kia chưa từng ngửi thấy. Ho khan một tiếng, anh sải bước về trước khom người nhìn.

Bác sĩ Hứa nằm trên giường, không để ý đến người nọ. Cảm giác được sau lưng một dáng người với khí thế áp đảo tiến đến, mang theo hơi nóng. Hình Long Nhược vươn một ngón tay chọt chọt bả vai bác sĩ Hứa, “Gì vậy…”

Bác sĩ Hứa mở to mắt. Lông mi vụt sáng một chút cong lên, trong lòng Hình Long Nhược cũng bừng sáng theo. Thế là bèn nhếch miệng, hơi rướn giọng lên, “Tôi làm cơm xong rồi. Hiện tại ăn hay để tôi để trong nồi, khi nào ăn thì hâm nóng”

Bác sĩ Hứa mở miệng. Hồi lâu không nói chuyện, thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng nên khàn khàn, “Ừm… Tôi dậy ngay.”

Hình Long Nhược cười bảo, “Vậy tôi đi trước.”


Bác sĩ Hứa ngồi xuống, “Hãy khoan đã. Định ăn ở đâu”

Hình Long Nhược gãi đầu, “Tôi… không đói bụng.”

Bụng kêu òng ọc vang.

Bác sĩ Hứa khoác áo rời giường, trên người mang theo làn hơi nóng mỏng manh, “Cùng ăn đi. Ăn cơm rồi nói sau. Mất mười phút chứ mấy.”

Hình Long Nhược xoa xoa mũi, “Vậy… thế đi.”

~*~

Bác sĩ Mạch mang theo Út cưng nằm sấp vểnh mông trên tấm thảm nghiên cứu sách hướng dẫn lắp ráp đồ chơi. Tổng cộng lắp ráp hai chiếc xe, có một chiếc xe lại chẳng thèm động.

Út cưng ngồi lên trước, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch không sao đâu ~ giúp nhau xếp cũng được mà ~”

Bác sĩ Mạch tức giận đến đấm tay dậm chân, “Ông đây năm ấy thi vật lý đứng thứ nhất trong tỉnh đó! Chết tiệt nó mấy thứ chết dẫm này, ông không tin một chiếc xe ông đây xếp không được!”

Út cưng cười hì hì ngồi xếp bằng. Mèo nhỏ nhảy vào lòng bé. Mèo mun nhỏ chính thức được bác sĩ Mạch mệnh danh là ‘Tiểu ô’, đã được tắm rửa sạch sẽ, vết thương trên bụng đã được băng bó kỹ càng, đang nằm ngủ gật cách đó không xa. Mèo mun ta khác với mèo nhỏ, nhìn ai cũng chẳng thèm giương mắt. Bộ lông đen tuyền lấp lánh nước tỏa sáng trong nắng sớm.

Bác sĩ Mạch ngắm nghía chiếc xe đã tháo ra lắp lại lần nữa, vẫn thất bại. Bác sĩ Mạch bèn lăn lăn trên tấm thảm, Út cưng khanh khách cười, cũng bắt chước lăn theo. Một lớn một nhỏ lăn tới lăn lui cùng nhau, bác sĩ Mạch ôm Út cưng vừa lòng mừng rỡ.


Mễ Hi Huy mang theo máy hút bụi ở ngoài cửa đợi nửa ngày, thở dài, “Anh đổi pin thử xem”

Bác sĩ Mạch ôm Út cưng chơi đủ rồi, gương mặt nho nhỏ của bé đỏ bừng lên, hổn hà hổn hển. Bác sĩ Mạch ôm Út cưng ngồi xuống, ho khan hai tiếng rồi tiếp tục hít vào, “Trời ơi đứng đó sạch sẽ ấp úng làm gì. Cũng lại đây lăn lăn đi!”

Mễ Hi Huy mang theo máy hút bụi đi tới, rồi buông chiếc máy ra. Đầu tiên nhấc mèo mun sang một bên, sau đó trở về bế Út cưng và mèo nhỏ ra ngoài. Bác sĩ Mạch nằm trên đất chết sống không chịu động. Mễ Hi Huy chống nạnh nhìn tên kia, ai đó bèn nhắm mắt lại. Út cưng ôm mèo nhỏ đứng ở cửa hớn hở, mèo mun nằm sấp nơi phòng khách giật giật lỗ tai.

“Đứng lên.”

“Không dậy nổi.”

“Đứng lên.”

“Không dậy nổi.”

“Không chịu đứng dậy”

“Sẽ không đứng lên.”

Bác sĩ Mạch nằm trên mặt đất. Mễ Hi Huy đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo người kia hất lên vai, khiêng lên. Bác sĩ Mạch tức giận đến đấm thùm thụp vào lưng kẻ nọ, “Định thực tập việc ném người sao! Thả tôi xuống!” Mễ Hi Huy khiêng bác sĩ Mạch một đường bước nhanh đến phòng khách, Út cưng theo phía sau cười ồn ào, “Khiêng lên khiêng nào ~ khiêng lên khiêng nào ~”

Mễ Hi Huy thả bác sĩ Mạch vào sofa, bác sĩ Mạch huơ tay huơ chân nửa ngày không dậy. Mễ Hi Huy quay lại lầu hai dùng máy hút bụi tiếp tục quét dọn. Bác sĩ Mạch rốt cuộc bật dậy khỏi sofa, xông xông lên lầu hai, bổ nhào vào Mễ Hi Huy hất người ta ngã xuống. Mễ Hi Huy xoay người đè lấy thắt lưng bác sĩ Mạch, siết lấy, càng siết càng chặt. Bác sĩ Mạch sốt ruột, bị Mễ Hi Huy đặt dưới thân mình.


“Út cưng ở đây…”

“Ừ.”

Mễ Hi Huy nới lỏng tay, hai người nằm trên thảm thở.

Út cưng vui vẻ chạy vào, nằm giữa cả hai. Bác sĩ Mạch ôm Út cưng lắc tới lắc lui, Út cưng nằm ở trong lòng bác sĩ Mạch.

Người một nhà yên tĩnh trở lại. Bác sĩ Mạch mở vòng tay Mễ Hi Huy ra, nằm vào đấy.

~*~

Bữa cơm chiều. Hình Long Nhược bưng bát ngồi đối diện vùi đầu ăn. Bác sĩ Hứa phát hiện tên kia ăn gì cũng giống như chẳng thèm nhai, trực tiếp nuốt. Hình Long Nhược ngậm một miệng thức ăn chợt phát hiện bác sĩ Hứa đang nhìn mình, vì thế qua loa nuốt thức ăn xuống, cười bảo, “Tôi ăn khó coi lắm phải không, không nhai. Trước kia luôn chẳng có thời gian, ăn riết như thế thành tật xấu, sửa không được.”

Bác sĩ Hứa để đũa xuống, “Ăn như vậy, dạ dày không đau à.”

Hình Long Nhược đáp, “Cũng tạm.”

Bác sĩ Hứa lôi ra miếng khăn giấy đưa Hình Long Nhược lau miệng, “Sửa đi. Để lâu thành bệnh bao tử thì trị không dứt đâu.”

Hình Long Nhược than thở một tiếng. Sau đó lại lùa một hơi cơm vào miệng, vừa định nuốt xuống ứng phó, nhớ tới bác sĩ Hứa đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng nhai vài cái.

Bác sĩ Hứa mỉm cười.

Hình Long Nhược ăn sạch sẽ cơm trong bát, “Trường cảnh sát lúc ấy được quản lý theo quân sự hóa, giống hệt quân nhân. Huấn luyện một ngày xong thấy căn tin là ai cũng như sói đói mà. Người ăn cơm có kinh nghiệm thì phải ăn thế nào Trước tiên chỉ lấy khoảng lưng chén cơm thôi, nguội lạnh gì đó cứ ăn luôn. Những người mới tới không biết, tranh một chén lớn, nguội ngắt ăn không hết, cuống lên. Đợi ăn hết chén đầu rồi thì nhanh chém giết chén thứ hai, lúc này là có thể chất đầy một chén lớn mà từ từ ăn. Đương nhiên muốn ăn chậm cũng chậm không được, có đôi khi đang ăn mà phải tập hợp khẩn cấp. Cho nên còn còn chần chừ gì nữa, thứ ăn vào mới có nghĩa. Tật xấu này là bắt đầu từ lúc ấy, sau đó bị không ít người mắng, nhưng mà… thật khó sửa.”


Bác sĩ Hứa chậm rãi ăn. Hình Long Nhược nấu ăn rất chú ý, tất cả đều chín tới ngon miệng. Hình Long Nhược ngồi đối diện ngây ngô cười. Bác sĩ Hứa vừa muốn nói gì, chuông điện thoại vang lên. Đặt chén cơm xuống, bác sĩ Hứa đi nghe điện thoại. Alô một tiếng, sau đó dùng một loại giọng nói ngọt như đường phèn mà thấp giọng chuyện trò.

Hình Long Nhược đương nhiên nghe không hiểu. Tổ tiên nhà anh là ở vùng phía nam, nhưng đến thế hệ của anh thì những gì của phương bắc đã xâm nhập cốt thủy. Anh đặt hai tay lên đầu gối, huơ huơ chân. Bác sĩ Hứa vẫn tiếp tục nói. Âm sắc phát ra có hơi khàn khàn, thứ âm thanh vòng qua đảo lại nơi đầu lưỡi. Cứ như trong miệng đang ngậm một miếng đường, thế nên lời nói mới ngọt làm sao, ngay cả từ bật thốt ra cũng lịm đường, cả người cũng tỏa hương ngọt.

Nghe thật êm tai. Hình Long Nhược vỗ vỗ mặt.

Cơm nước xong, Hình Long Nhược mang theo bình giữ ấm rồi đi. Bác sĩ Hứa tiếp tục trở về phòng nghỉ ngơi. Hình Long Nhược bước ra một bước, sau đó nghiêng người xoay lại, lớn tiếng nói, “Nhớ chú ý giữ ấm. Gần đây trái gió trở trời, đừng để cảm nặng.”

Bác sĩ Hứa trong phòng yên tĩnh nửa ngày, cuối cùng đáp, “…Đã biết.”

Hình Long Nhược đóng cửa lại, thật vui mừng rời đi.

Vì sao lại vui mừng, anh cũng không rõ.

~*~

Mễ Hi Huy vác bác sĩ Mạch trên lưng đi tới đi lui trong phòng khách. Bác sĩ Mạch sợ tới mức liên tục thét lên. Út cưng vây quanh hai người họ đảo tới đảo lui. Bác sĩ Mạch hiện tại rất ít khi lên mạng, vì chợt phát hiện hóa ra trong cuộc sống còn có nhiều sự tình đáng giá lắm chứ. Phải chăm sóc Út cưng này, mỗi ngày phải dành chút thời gian dẫn Út cưng ra ngoài chơi này. Những việc nho nhỏ be bé mỗi ngày bận làm cùng Mễ Hi Huy, rồi đôi lúc thỉnh thoảng khi Mễ luật sư phát hiện muối hoặc nước tương không đủ, phải khoác thêm áo ra ngoài giúp Mễ luật sư mua.

Mễ Hi Huy hỏi, sao gần đây không thấy anh ngồi máy tính.

Bác sĩ Mạch dẫn Út cưng đứng nơi huyền quan đổi giày, hai người họ phải tới công viên tản bộ. Bác sĩ Mạch cười nói, mật mã của những tài khoản QQ ấy, đã quên hết rồi.

Mễ Hi Huy lúc ấy đang đứng trên ban công phơi chăn trước nắng. Dùng một cây vợt tennis cũ dùng sức đập vào chăn bông, để chiếc chăn ấy phồng lên. Mễ Hi Huy gõ hai cái, xoay đầu lại nói về phía bác sĩ Mạch mà rằng, quên rồi thì tốt.

Và rồi mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui