Đại Mễ Tiểu Mạch

Cơm trưa là ăn ở phòng ngủ. Ông Hình vừa đến mùa đông đã xuống giường không được, cho dù cảm mạo rất nhẹ nhưng với ông mà nói cũng là uy hiếp lớn lao. Bà Hình lấy chiếc bàn xếp được đặt trong phòng ngủ, dọn đồ ăn lên. Bát cơm không chỗ để, Hình Long Nhược tay phải không có cách nào khác động, tay trái cầm đũa ăn cơm. Bác sĩ Mạch ngạc nhiên phát hiện hai tay trái phải của Hình Long Nhược đều linh hoạt như nhau. Hình Long Nhược cười bảo với bác sĩ Mạch, “Đừng nói ra ngoài. Đây chính là đòn sát thủ bảo vệ mạng tôi.”

Từ thời thiếu niên, Hình Long Nhược đã khổ luyện tay trái, bắt đầu khi viết chữ. Mãi đến cuối cùng, hai tay trái phải có thể viết chữ, đánh nhau, thậm chí điều khiển vũ khí súng ống đều linh hoạt đến khó thể tin. Hình Long Nhược bình thường rất chú ý không biểu hiện việc này ra ngoài. Bản năng con người luôn cho rằng đối phương nếu không phải tay phải bị phế đi thì chính là thuận tay trái, dù sao chẳng có mấy người có thể sử dụng cả hai tay. Thế nên trong rất nhiều lần sinh tử, Hình Long Nhược đều lợi dụng sơ hở của đối phương, cứu mạng mình và đồng nghiệp. Mễ Hi Huy tay trái giúp anh trai bưng chén. Út cưng ngồi một mình trên chiếc bàn gỗ nhỏ khác, bác sĩ Mạch đứng dậy đi qua, ngồi trên ghế đút Út cưng. Mễ Hi Huy cảm kích liếc bác sĩ Mạch một cái, bác sĩ Mạch khẽ cười.

Bữa ăn rất vui. Giữa bữa thì Mễ Hi Huy lấy đồ ăn cho bác sĩ Mạch, bưng qua, “Không ăn sẽ nguội lạnh.”

Út cưng dùng muỗng nhỏ múc một miếng dấm chua lẫn cải trắng, run rẩy giơ lên, “Mạch Mạch ~ con cũng đút Mạch Mạch ~”

Bác sĩ Mạch ăn luôn cải trắng, véo đôi má phúng phính kia.

“Để nhóc con ấy tự ăn là được rồi.” Hình Long Nhược băn khoăn, Mễ Hi Huy trở lại chỗ ngồi, cầm chén cho anh trai, “Ăn đi.”

Tay phải Hình Long Nhược được băng buộc vào cổ, băng bó rất ổn thoải. Vốn anh không để tâm, chỉ bị thương nhẹ. Lúc ấy bác sĩ Hứa cười lạnh một tiếng dùng khóe mắt nhìn anh: Thương nhẹ Cơ thể trên thực tế không có năng lực tái sinh, hoàn hảo là không tổn thương đến gân thịt, đứt gân rồi thì mãi mãi đừng nghĩ đến việc cầm súng nữa!

Vì thế Hình Long Nhược hiện tại có phần thận trọng đối với vết thương của mình. Bà Hình thấy tính tình này của con trai, thở dài, “Từ nhỏ chính là đứa không bao giờ thôi gây lo lắng, nhìn xem con kìa!”

Hình Long Nhược nhếch miệng, “Ai.”

Hai anh em họ Hình cười tươi lên rất giống nhau, đáng tiếc Mễ Hi Huy cơ bản không cười. Bà Hình lại bảo, “Lần này băng bó thật tốt, nghe nói cũng là do bác sĩ lần trước cứu con Khi nào rảnh hãy mời người ta ăn bữa cơm, cám ơn cho đàng hoàng.”

Hình Long Nhược cười, “Con không dám.”

Bác sĩ Mạch hỏi, “Có gì mà không dám”

Hình Long Nhược ngẫm nghĩ, “Không biết, sợ bác sĩ đó.”


Bác sĩ Mạch nói, “Bác sĩ kia phải họ Hứa không”

Hình Long Nhược trả lời, “Ừ… Là họ Hứa, người gầy, da như người ngoại quốc, ngũ quan lại không giống, một đôi mắt phượng, đi đường thì… ừm, lượn lượn lờ lờ” Hình Long Nhược suy nghĩ tìm từ so sánh gần sát nhất, một hơi cơm của bác sĩ Mạch nghẹn hết trong cổ họng.

Mễ Hi Huy đã gặp bác sĩ Hứa, nhưng không có ấn tượng gì khắc sâu. Người không cần để ý trên cơ bản cậu đều không có ấn tượng.

Dùng qua cơm trưa, Mễ Hi Huy giúp bà Hình rửa chén, bác sĩ Mạch ngồi bên giường nghe ông Hình dõng dạc phát biểu cao kiến của bản thân ông đối với việc quốc gia đại sự. Hình Long Nhược ngồi nơi bàn trà gỗ dạy Út cưng đánh cờ tướng, anh đọc một câu “Mã nhật”[1], Út cưng dùng âm thanh trẻ con non nớt kéo dài mà cùng đọc “Mã nhật~” cách hành lang là phòng bếp, có thể nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm nhau cùng tiếng nước chảy róc rách. Phòng không lớn, những tia nắng màu da cam ôn hòa của mùa đông chiếu vào, thắp sáng. Trong không khí còn có hương vị đồ ăn đầy mỡ ngan ngán. Bầu không khí trở nên thắm thiết, như chiếc áo mềm mại phủ lên, âm thanh Út cưng tựa như thật xa xôi cách, bác sĩ Mạch mỉm cười nhìn con người đã có tuổi trước mắt đang kích động mà phát biểu nghị luận – thời gian trầm tĩnh, không khí trầm tĩnh, cái thoải mái khiến người buồn ngủ sau giờ trưa.

Rửa chén xong, bà Hình đến một gian phòng khác, lấy ra hai cái yếm, bên trong là lớp bông mỏng, bên ngoài là lớp vải màu đỏ thẫm, một chiếc thêu hai quả đào mừng thọ bầu bầu bĩnh bĩnh, một chiếc thêu chú hổ con hoạt bát đáng yêu. Thêu rất kỹ càng, đường may gọn gàng ngay ngắn.

“Mùa đông mẹ sợ Út cưng đạp chăn, làm hai chiếc yếm. Lúc cháu nó ngủ con nhớ đeo cho vào cho cháu, rốn trẻ con rất dễ nhiễm lạnh.”

Mễ Hi Huy cầm lấy, trên yếm thoang thoảng mùi xà phòng, “Dạ vâng, con sẽ chú ý.”

Bà Hình ngửa đầu nhìn Mễ Hi Huy. Cậu con trai cao lớn cường tráng, bản thân bà chỉ cao tới bờ vai con. Đưa tay, bà vuốt ve mặt con trai, “Mẹ già rồi, ngày càng thấp lại.”

Mễ Hi Huy nhẹ nhàng mỉm cười. Nhanh quá. Tựa như cậu mới sinh vào mấy ngày trước, mềm nhẹ nhỏ xíu thôi, nhắm mắt, nằm trong lòng bà theo bản năng kiếm tìm bầu sữa mẹ.

“Lúc mới sinh ra con nhỏ như chú chuột nhắt. Be bé, gầy gầy xương xương. Vừa gặp mẹ đã muốn khóc.” Bà Hình ôm Mễ Hi Huy, “Chớp mắt đã lớn như vậy rồi.” Bà Hình ngồi bên giường, Mễ Hi Huy quỳ gối bên chân mẹ. Bà Hình ôm đầu con trai, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng ấy, “Lúc mẹ sinh anh trai con thì dọa hết mọi bác sĩ trong bệnh viện, lần đầu thấy đứa trẻ mập mạp như vậy. Ôm anh con cho bú mà mẹ phải cố hết sức. Con thì ngược lại.”

Mễ Hi Huy nhẹ nhàng mà than một tiếng.

“Ranh con này, trước đây còn là một thằng nhóc hư mà, không ai bế không ai bồng sẽ khóc, khóc đến cổ họng khàn cả đi vẫn muốn khóc. Mẹ và ba con bận bịu với việc kiếm kế sinh nhai, thế nên để anh trai ẵm con. Có một lần hết giờ làm về nhà, thấy anh con ôm con mà mặt tái mét, hù chết mẹ. Mẹ hỏi anh con chuyện gì vậy, anh con bèn nhét con vào lòng mẹ rồi chạy ngay đến khu đất trồng rau trong sân. Ngày đó là anh con bị tiêu chảy, mẹ và ba con dở khóc dở cười. Anh trai con nói không muốn nghe thấy tiếng con khóc.”


Mễ Hi Huy vùi đầu vào lòng mẹ, tựa hồ cũng cười.

Bác sĩ Mạch vừa lúc đi ra, nhìn thấy liền cười bảo, “Hai người ở trong này sao.” Bác sĩ Mạch thấy bà Hình cầm trong tay một quyển album, vô cùng cũ kỹ, tò mò nổi lên. Bà Hình cười nói rằng, “Tiểu Mạch cũng tới xem đi, chúng ta vào phòng ngủ xem, đây là ảnh chụp rất lâu trước kia.”

Quả nhiên là ảnh chụp đã rất lâu. Phần lớn là ảnh trắng đen, khi đó chụp hình màu rất đắt. Màu những tấm ảnh thời đầu tiên cứ như do thợ chụp dùng bút vẽ lên, màu vô cùng mất tự nhiên. Ảnh ông Hình và bà Hình kết hôn, cỡ nhỏ thông thường, hai người ngồi nghiêm trang, bà Hình vẫn để mái tóc ngắn quá đỗi chỉnh tề, kiểu tóc đặc trưng của thời đại ấy. Hai người đều rất khẩn trương, nhìn chằm chằm vào ống kính. Chẳng qua, họ còn trẻ, trẻ lắm. Sau khi kết hôn, thì sinh con. Ảnh chụp Hình Long Nhược được ba tháng, bé con bầu bĩnh mập mạp, mông trần ngồi trên giường, ấy ấy nhỏ cũng lộ ra. Út cưng chỉ chỉ bé con trong hình kia, “Đây là ba con~” bác sĩ Mạch nhìn Út cưng, nhìn lại bé con trong ảnh chụp, lại nhìn Hinh Long Nhược vô cùng đẹp trai, bất chợt cảm thấy thật kỳ diệu. Ảnh chụp Hình Long Nhược lúc sáu tuổi, vóc dáng đã cao vọt lên, những góc cạnh đường nét vô cùng rõ ràng. Ảnh chụp mười tuổi là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, chống nạnh, cứ như trừng mắt mà nhìn thợ chụp hình. Kế tiếp là ảnh gia đình, Mễ Hi Huy mới sinh ra, bị vây kín mít. Ông Hình và bà Hình cùng ôm con trai thứ. Hình Long Nhược đứng phía trước, tựa hồ muốn chọt chọt mông em trai, vẻ mặt tò mò. Khung nền phía sau là cây nho bằng nhựa, những quả nho buồn hiu hắt, treo trên chiếc giá đồng đen. Đó là phông nền đẹp nhất của tiệm chụp ảnh vào thời điểm đó. Ảnh bà Hình dáng vẻ mới vừa sinh chưa được bao lâu, mặt còn hơi sưng phù, tô son, Mễ Hi Huy đang ngủ. Bác sĩ Mạch nhìn cười nói, “Hóa ra cậu vừa mới sinh thì đã là cái vẻ cứ như đang bực mình với ai.”

Sau đó là ảnh Mễ Hi Huy vịn giường học bước, Hình Long Nhược quỳ gối bên cạnh em trai. Ảnh đen trắng, Hình Long Nhược vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ nhìn Mễ Hi Huy, Mễ Hi Huy tựa hồ như phải ngã thật, một bàn chân nhỏ huơ trong không khí. Út cưng vỗ vỗ bàn chân mũm mĩm của Mễ Hi Huy trong ảnh, “Đây là chú~” Mễ Hi Huy chạm vào gương mắt bầu bĩnh của Út cưng, “Là chú.”

Mễ Hi Huy từng ngày từng ngày một lớn lên. Ảnh lúc bốn tuổi thì bắt đầu thắt bím mặc váy, ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh Hình Long Nhược. Bác sĩ Mạch bật cười ra tiếng, “Mễ Hi Huy, đây là cậu”

Bà Hình cười bảo, “Trước đây thằng bé thân thể không tốt, phải nuôi như con gái.”

Bác sĩ Mạch nhìn Mễ Hi Huy góc cạnh rõ ràng, bất chợt cảm thấy có hơi lạnh.

Lên tiểu học, cắt tóc ngắn trở lại làm con trai. Bác sĩ Mạch vừa thấy đã giật mình. Cu cậu bé bé bầu bầu bĩnh bĩnh trong ảnh chụp không phải là Út cưng sao Giương đôi mắt đen đen thật to ngập nước, cười đến vừa dịu nhẹ vừa say lòng người, trên khuôn mặt nhỏ là hai lúm đồng tiền. Út cưng kinh ngạc nói, “Chú giống con kìa ~”

Hình Long Nhược vỗ nhẹ lên mông con trai, “Là con giống chú.”

Tiểu học. Sơ trung. Trung học. Đại học. Ảnh hai anh em cao ngang tầm nhau, cùng ôm nhau. Hình Long Nhược nhìn về phía ống kính cười, Mễ Hi Huy mặt không chút thay đổi. Bà Hình lau lau mắt, “Xem đi xem đi, mau quá mà.”

Giở một quyển album, thật giống như dõi theo cả quãng đời một con người. Quãng đời của bản thân. Của người thân. Của bè bạn. Thật cảm kích người phát minh ra máy chụp ảnh, nhờ thế mà đã khiến rất nhiều người mãi giữ được tuổi trẻ, giữ được mỉm cười. Cho dù sau này họ trở nên già nua, sau đó chết đi, thì người trong ảnh vẫn không thay đổi, vẫn là vẻ tươi cười như lúc xưa cũ. Từ khi mới sinh, lớn dần, trưởng thành, rồi già đi. Dù rằng cuộc sống ‘năm đó’ là trôi chảy tốt đẹp hoặc nhấp nhô cay đắng đến nhường nào, khi quay đầu nhìn lại, thời gian của con người khi còn sống chính là lần giở một quyển album.

Tôi muốn già đi cùng cậu. Bác sĩ Mạch nhìn thoáng qua Mễ Hi Huy. Cậu đang ngồi, lật xem ảnh chụp. Ánh mặt trời chiếu vào người cậu, họa nên một dáng hình lấp lánh.


Chúng ta hãy cùng nhau trở thành những ông già nhé. Bác sĩ Mạch nghĩ. Bất chợt Mễ Hi Huy ngẩng đầu nhìn, mỉm cười, nụ cười dành riêng cho bác sĩ Mạch.

Trên đường về, bác sĩ Mạch cứ mãi luôn cười. Út cưng rúc trong lòng bác sĩ Mạch ngủ gật. Chủ nhật là thời gian nhàn nhã.

“Anh trông rất vui.” Mễ Hi Huy nói.

“Ừ, rất vui.” Bác sĩ Mạch cười bảo, “Tôi thích ba mẹ cậu. Chúng ta thường xuyên tới đây được không”

Mễ Hi Huy liếc mắt vào kính chiếu hậu, hấp hé môi, “Được.”

Một lát sau, bác sĩ Mạch vỗ vỗ Út cưng, “Anh cậu không phải đánh đấm lợi hại lắm sao. Bắt tên côn đồ mà còn có thể bị thương.”

Giọng Mễ Hi Huy bằng bằng nói, “Có phụ nữ.”

Bác sĩ Mạch sửng sốt, “Ừ”

Mễ Hi Huy đáp, “Khu phố kia rất loạn, khi dùng vũ khí đánh nhau có phụ nữ ở giữa. Một dao đó là do bạn gái tên côn đồ bị bắt gây ra, anh tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ.”

Bác sĩ Mạch nghe đến đây thì hứng thú, “Rất coi trọng tinh thần đạo đức của võ thuật sao.”

Mễ Hi Huy nói, “Anh cũng phát hiện khi xem ảnh đó, không có ảnh anh tôi lúc mười hai và mười ba tuổi.”

Bác sĩ Mạch gật đầu.

Mễ Hi Huy tiếp lời, “Bởi anh tôi ở Thiếu Lâm tự.”

Bác sĩ Mạch kinh hãi, “Hả”


Mễ Hi Huy nói, “Không phải đi làm hòa thượng. Đối với người ngoài Thiếu Lâm tự chỉ mở ra một phần nhỏ, võ học chân chính chắc là không dạy đâu. Đóng tiền là có thể học, tương đương như dạy võ. Hàng năm có rất nhiều trẻ em ghi danh, nhưng phần lớn chịu không quá một tháng. Khi học sẽ được dạy đạo học võ, ý nghĩa chân chính của võ thuật truyền thống Trung Hoa, vậy nên huấn luyện rất tàn khốc. Võ thuật Trung Quốc quan trọng nhất là cái đức của võ học, anh tôi mỗi ngày đều phải dùng bút lông mà chép ‘Tôn sư trọng đạo, hiếu đễ chính nghĩa, phù nguy tế bần, trừ bạo an dân, hư tâm thỉnh giáo, khuất kỳ đãi nhân, trợ nhân vi nhạc, giới kiêu xa *** dật’[2]. Thế nên anh tôi không có khả năng đánh phụ nữ hoặc kẻ tay không tấc sắt.

Bác sĩ Mạch nói, “Anh cậu chịu được hai năm sao, thật khó lường.”

Mễ Hi Huy đáp lời, “Không phải chịu được hai năm, là người ta không dạy.”

Bác sĩ Mạch nghe không hiểu.

Mễ Hi Huy đáp rằng, “Đại sư lúc ấy nới với ba mẹ tôi, những gì nên dạy đều đã dạy, những gì không nên dạy tự nhiên không thể tiếp. Anh tôi lệ khí rất thịnh, dừng ở đây là tốt nhất.”

Bác sĩ Mạch sờ cằm, “Hóa ra Hình Long Nhược khó lường như vậy.” Sau đó lại nói, “Cậu cũng có thể dùng tay trái”

Mễ Hi Huy dường như buồn cười mà nhìn bác sĩ Mạch, “Không.”

Bác sĩ Mạch trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói, “Mễ đại luật sư, chúng ta cùng già đi được không.”

Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái.

“Cùng nhau biến thành hai ông già, sau đó cùng lật giở album của mình.”

Khóe môi Mễ Hi Huy cong lên thật sự rất cao. Cậu nhẹ giọng mà rằng, “Được.”

________________

[1] Thành ngữ thường dùng để nhớ cách đi của các quân trong cờ tướng, Mã nhật Tượng điền Xe liền Pháo cách.

[2] Phải tôn sư trọng đạo, biết tròn chữ hiếu kính người bề trên, giúp đỡ người nghèo khó người hoạn nạn trong lúc khó khăn, trừ hại để dân chúng yên ổn, biết khiêm tốn thỉnh giáo, đối xử với người khác phải hạ mình, lấy việc giúp người làm niềm vui, tránh việc xa hoa *** đãng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui