Mễ Hi Huy cảm thấy theo phép lịch sự thì phải lên tiếng chào hỏi mẹ bác sĩ Mạch. Nhưng người đến người đi, cậu không biết bác sĩ Mạch rốt cuộc đang nhìn ai.
“Người nào là… mẹ anh”
Bác sĩ Mạch hai tay đút túi áo, “Người đứng trước cửa khách sạn.”
‘Chung Đỉnh Lâu’ là khách sạn xa hoa nhất nơi Thiên Tân. Toàn bộ nơi đó như được đúc bằng kiếng, những bức tường thủy tinh màu ngọc bích dựng thành những tầng lầu cao, sừng sững. Ban ngày nhìn vào có thể thấy rõ từng vệt từng vệt trên cửa sổ, cảm giác rất dễ vỡ. Buổi tối nhìn lại khác, mặt kính thẫm đen, nếu không phải đại sảnh dưới lầu một vẫn đèn đuốc sáng trưng, quả thật là quỷ khí dày đặc.
Dưới thềm đá cao cao đứng một người phụ nữ. Một chiếc Ferrari màu lửa đỏ được người giữ cửa đưa đến chỗ dừng xe, người phụ nữ kia đang trò chuyện cùng một chàng trai khoảng hơn hai mươi. Nhìn hình dáng, búi tóc cao, đôi hoa tai kim cương, lung lay lung lay, lấp lánh lấp lánh. Trên người mặc áo dạ hội dài màu rượu đỏ. Chiếc áo trễ xuống phân nửa, lộ bờ vai. Sự khoa trương của chiếc áo lông thú dày, xù xì rối rắm vây quanh. Chiếc giày cao gót dưới chân rất cao, những dất vết sắc bén trên đất hệt như đinh để lại, chấn động lòng người.
Chàng trai đối diện khoảng hai mươi tuổi mặc bộ lễ phục màu đen, xoay người hôn mu bàn tay bà. Sau đó chàng trai thẳng lưng lên, bà kéo cánh tay chàng trai, vô cùng thân thiết bước đi lên thềm đá. Váy dạ hội của người phụ nữ ấy tựa đuôi cá, bị áo khoác gò bó, bước một ngả trái, bước hai phải nghiêng.
“Mẹ tôi đã hơn năm mươi. Kinh khủng quá.” Bác sĩ Mạch mỉm cười, “Xem ra bà chán ngấy Lưu Đình rồi. Bệnh tim quả nhiên ảnh hưởng đến phương diện đó.”
Mễ Hi Huy có chút chẳng biết tại sao, dựa vào những lời nói xàm nói nhảm bác sĩ Mạch thốt ra sau khi buống rượu, cậu biết được vài sự tình nhà họ. Nhưng tựa hồ còn phức tạp hơn. Bác sĩ Mạch thở dài, “Chúng ta đi thôi.”
Út cưng đang nhìn một chiếc đèn nhỏ có hình chuột Mickey, muốn lấy tay sờ. Bác sĩ Mạch cầm bàn tay của bé lại, “Coi chừng rò gỉ điện.”
Mễ Hi Huy rốt cuộc không đàm luận về chuyện nhà bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cùng nhau chơi đùa với Út cưng, mỗi người đeo trên đầu một chiếc vòng phát sáng, từng vòng từng vòng sáng lên. Của bác sĩ Mạch là hình đôi tai mèo, của Út cưng là đôi tai thỏ. Ven đường đều là những sạp bán những món đồ chơi phát sáng, chong chóng bé, bảo kiểm nhỏ, đèn ánh sáng nhỏ xinh, chiếc mũ con con, đèn ***g nho nhỏ. Út cưng thích thứ gì bác sĩ Mạch liền mua thứ đó, bác sĩ Mạch vô cùng vui mừng mà cầm chong chóng chạy tới chạy lui cùng Út cưng. Còn có quầy hàng ăn vặt, bác sĩ Mạch muốn lấy lòng Út cưng, mua cho bé món bánh ngọt gì đó. Vẻ mặt Út cưng thành biểu tình khinh bỉ, “Hừ ~ Út cưng chỉ ăn đồ ăn chú làm thôi ~ loại thực phẩm bỏ đi này, ai muốn ăn ~”
Bác sĩ Mạch tức điên lên.
Chơi đến khi cuối cùng Út cưng dụi dụi mắt, “Mạch Mạch ~ con buồn ngủ rồi ~”
Bác sĩ Mạch cõng Út cưng, “Chúng ta về nhà đi. Ngày mai còn phải đến trường.”
Mễ Hi Huy từ phía sau đi tới, “Vừa lúc cần phải trở về. Nơi này cách xe chúng ta cũng không xa.”
Bác sĩ Mạch khẽ ừ.
Ngồi trên xe, một đường không nói chuyện. Về đến nhà, Mễ Hi Huy toàn lực lo cho Út cưng xong, đem Út cưng mê mê hoặc hoặc đưa lên giường. Bác sĩ Mạch cũng rửa mặt, lên giường trước. Mễ Hi Huy dọn dẹp đâu vào đấy rồi trở lại phòng, ánh đèn sáng mờ nhạt, bác sĩ Mạch đang nằm co ro. Mễ Hi Huy tắt đèn đóng cửa, nằm xuống cạnh bên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng người bên cạnh.
“Hôm nay thấy mẹ tôi có cảm tưởng gì” Bác sĩ Mạch vùi mặt vào cổ Mễ Hi Huy, buồn bã hỏi.
“… Rất đẹp.” Mễ Hi Huy nói đúng sự thật.
Bác sĩ Mạch cười rộ lên, bả vai run run rẩy rẩy, “Vậy ư. Tôi cũng không tin được bà đã hơn năm mươi.”
Mễ Hi Huy vuốt ve bác sĩ Mạch.
“Nói như thế nào nhỉ. Tôi lớn lên cùng ba. Mẹ tôi là Tô Tâm Chiêu, biết Tô Kính Văn chứ”
Bậc thầy quốc học nổi tiếng, ủy viên của hội nghị hiệp thương chính trị. Mễ Hi Huy gật đầu.
“Là con gái một của ông ấy.” Bác sĩ Mạch lấy ngón tay vân vê nút áo ngủ của Mễ Hi Huy. Bác sĩ Mạch cũng không gọi Tô Kính Văn là ông ngoại, Mễ Hi Huy nhẹ nhàng nhíu mày.
“Tô Tâm Chiêu cũng rất nổi tiếng, sở trường là giám định đồ cổ châu báu, bậc thầy giám định những thứ xa xí, quốc tịch Pháp.”
Mễ Hi Huy kinh ngạc, “Mẹ anh không phải quốc tịch Trung Quốc”
Bác sĩ Mạch cười lạnh một tiếng, “Sớm đổi rồi.” Bác sĩ Mạch suy nghĩ, “Ba tôi là Mạch Tuấn Lâm. Trước khi chết là một bác sĩ khoa cấp cứu rất có tiếng tăm, đương nhiên ba cũng có bản lĩnh ấy. Ông nội và bà nội tôi trước kia là người làm ruộng, sau lại vì hộ khẩu mà vào thành phố làm công nhân – ngẫm lại thì, họ đúng là một thế hệ ‘nông dân công’. Những năm ấy Tô Kính Văn gặp rủi ro, bị nhốt trong kho hàng bỏ hoang của xí nghiệp chế tạo nhựa, bị ngăn cách với việc ra ngoài để tố cáo. Ông nội tôi thấy ông ấy ngã xuống từ địa vị cao như vậy, cảm thấy Tô Kính Văn đáng thương, thế là luôn trộm đưa đồ ăn, thậm chí vì Tô Kính Văn mà chuẩn bị một ít đường trắng, vì ông già ấy tuột huyết áp. Cậu chắc không rõ đường trắng vào thời điểm ấy là khái niệm gì đâu… Đôi khi một miếng đường trắng chính là hạn ngạch một năm của cả mọi người trong nhà. Tô Kính Văn rất cảm kích ông nội tôi, thiếu chút đã kết bái thành anh em, nói sau khi trở về nhất định sẽ báo đáp. Ông nội tôi kỳ thật cũng không hề nghĩ nhiều, báo đáp gì đó là thứ rất hư vô. Ông nội tôi nghe được người ta nói gần nói xa rằng vợ con Tô Kính Văn bị đuổi tới nông thôn, ông nội cũng tìm được địa chỉ của họ. Xí nghiệp chế tạo nhựa lúc ấy ở vùng ngoại ô, cũng không quá xa thôn ấy. Ông nội thương lượng với bà, nghĩ ra biện pháp giúp đỡ vợ con Tô Kính Văn. Nông dân ở nông thôn nông chính là như thế, cảm thấy có thể giúp được thì sẽ giúp một tay. Thế là cho một bao bột mì và gì đó, kêu ba tôi khiêng tới. Mẹ và ba tôi cùng tuổi, thiếu niên thiếu nữ cứ như vậy mà quen. Rồi mẹ để ý ba tôi. Theo đuổi ba đến long trời lở đất. Khi họ kết hôn, án sai của Tô Kính Văn được sửa lại. Mẹ tôi về thành phố, ba tôi vẫn ở xí nghiệp chế tạo nhựa. Lúc mới sinh ra tôi được mẹ đưa về nhà ông bà nội, rồi mẹ mang ba tôi đi theo. Mẹ nói mẹ lo con nhỏ ồn ào, làm lỡ việc của mẹ. Mẹ vào năm thứ nhất cao đẳng, ba tôi thi đậu trường y. Tô Kính Văn quay về thành phố rồi thì coi lời hứa mà mình đã thề qua như một thứ đáng vứt bỏ. Đến khi chết ông bà nội tôi cũng chẳng dính được chút hào quang nào của ông ấy. Những năm bảy mươi đến tám mươi là năm của trào lưu xuất ngoại cậu biết chứ Mẹ tôi phủi tay chạy lấy người. Ba dẫn tôi đi xe đò một quãng đường dài để tiễn mẹ đi Bắc Kinh, mẹ chê tôi nặng, không chịu bế tôi đến một lần. Chẳng lẽ nước ngoài tốt đến vậy sao Kỳ quái đến chết dẫm. Khoảng tám năm sau mẹ trở lại. Ba tôi chẳng nói gì. Tôi biết, ba yêu mẹ rất nhiều, cho nên vẫn luôn rất dễ dàng tha thứ, mẹ muốn thế nào đều tùy mẹ. Trong ký ức sau này của tôi mẹ chỉ là một từ mang nghĩa hình thức như vậy, cứ có cơ hội sẽ chạy ra nước ngoài, chịu không nổi mới về nhà lần nữa. Tôi còn nhỏ, không hiểu phải làm sao hận một người. Tôi hỏi ba, vì sao mẹ luôn không trở về nhà. Ba tôi liền cười mà nói, là ba không tốt, ba không giữ được mẹ con.”
Bác sĩ Mạch nức nở một tiếng, Mễ Hi Huy ôm lấy người cạnh bên. Một khi bắt đầu thì liền dừng không được, nói như hồng thủy vỡ đê.
“Bốn năm tôi học trung học mẹ tôi đều ở trong nước. Hiện tại ngẫm lại có thể là do ở nước ngoài rước lấy phiền phức gì. Bốn năm đó là bốn năm ba tôi vui vẻ nhất, vì mỗi ngày ba đều có thể gặp mẹ. Sau đó… thời điểm ấy xuất hiện Lưu Đình. Mẹ tôi không biết đã nói gì với Tô Kính Văn, thế là Tô Kính Văn nhờ quan hệ giúp hắn ta thành lập một công ty ngoại thương. Vào những năm tám mươi, nói là công ty mậu dịch, kỳ thật là công ty buôn lậu. Thằng khốn đắc ý vênh váo ấy biết quá muộn, những năm Tô Kính Văn chết rồi, hắn bị điều tra đến chết khiếp, phỏng chừng cũng bị kéo vào. Chẳng qua khi đó gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, mẹ là cố ý kích thích ba. Dù sao bên người mẹ chưa bao giờ thiếu đàn ông, hễ mẹ muốn là liền đổi. Ba tôi hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng vì tôi mà kéo dài hôn nhân, ba nghĩ có thể gạt được tôi, kỳ thật lúc trung học tôi đã gặp qua sự tình này. Ba tôi dự định đợi tôi lên đại học thì sẽ ly hôn với mẹ. Ngày tôi thi vào trường, mẹ tôi và Lưu Đình chơi SM quá mức, vào thời gian đó có 120 bệnh viện lại đưa đến nơi của ba tôi, càng chết tiệt hơn chính là ca ấy do ba tôi đón nhận… Chưa đến hai ngày sau ba tôi chảy máu não trong phòng trực. Những việc này là sau khi tôi vào bệnh viện hỏi thăm mới biết được, họ đồng cảm với ba tôi, thấy đáng thương cho ba tôi, nói ba là kẻ bất lực, nói ba lấy vải thưa mà che mắt thánh…”
Mễ Hi Huy nghe đến ngẩn người. Không biết nói gì.
“Tôi vẫn luôn hận mẹ tôi vô cùng. Lúc ba vừa mới chết tôi đã nghĩ đến chuyện giết bà rồi tự sát.” Bác sĩ Mạch đột nhiên cười phá lên. Mễ Hi Huy bị lời nói ấy làm giật mình, tay vô thức siết chặt. Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Không cần khẩn trương, đó là tôi nổi điên thôi. Cũng chỉ nghĩ như vậy. Loại tội ác giết mẹ này, tôi không dám. Mười mấy năm nay tôi vẫn hận bà, rất hận, hận đến mức cuối cùng trở nên mê muội. Tôi không biết mình đang hận hay đang ghen tị với bà. Bà rất phóng khoáng, cái gì cũng chẳng để trong lòng, quyết định từ bỏ thứ gì rồi thì có thể lập tức ném thứ đó như ném một túi rác lớn. Cùng một chỗ với Lưu Đình là do bà muốn tìm một thằng đàn ông mạnh mẽ, bị hắn ta đánh, trở thành người phụ nữ oán hận, sau đó hưởng thụ loại cảm giác này. Một khi chán rồi thì lập tức đổi người. Tôi đoán bà nuôi bốn gã tình nhân, trong nước hay nước ngoài đều có. Nói theo một ý nghĩa nào đó, mẹ tôi thật sự là một người phụ nữ rất tài giỏi đúng không.”
Bác sĩ Mạch ôm Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy vỗ vỗ người nằm cạnh.
“Anh không thể…” Mễ Hi Huy chần chừ, cân nhắc từ ngữ.
Bác sĩ Mạch vẫn vùi mặt vào ngực Mễ Hi Huy như cũ, chẳng qua giờ đây vươn tay chạm vào cằm Mễ Hi Huy, “Không thể gì”
“Tôi và Út cưng…”
Bác sĩ Mạch ôm cổ người nọ, “Nói ra cũng thật mất mặt. Tôi chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi. Gần như vậy. Tôi phát hiện không thể học theo mẹ mình. Vô lương tâm một cách chân chính cũng phải là trời cho. Tôi để ý cậu và Út cưng, cậu nếu dám… Tôi sẽ gây tê cậu sau đó đưa vào phòng giải phẫu lột da rút gân!”
Mễ Hi Huy ôm bác sĩ Mạch, khẽ khàng hôn.
Ngày hôm sau bác sĩ Mạch thức dậy rất sớm. Mễ Hi Huy hỏi, “Sao dậy sớm vậy Vẫn chưa làm xong cơm.”
Bác sĩ Mạch mệt mỏi đi tới, ôm cổ họng mà thanh thanh rằng, “Quan nhân ~ ta đây có việc, đi trước một bước ~ giữa trưa ta muốn ăn bánh xếp rau hẹ[1] mà ~”
Mễ Hi Huy nghiêm mặt, kéo mũi bác sĩ Mạch lên, “Hãy nói chuyện đàng hoàng!”
Bác sĩ Mạch đẩy tay Mễ Hi Huy ra, “Chẳng biết lãng mạn gì cả. Tôi đi đây!”
Mễ Hi Huy xoay người dùng muôi khuấy nồi cháo, mặt không chút thay đổi.
Chung Đỉnh Lâu là khách sạn cao nhất xa hoa nhất. Chất lượng phục vụ hàng đầu. Tô Tâm Chiêu ngồi nơi tầng cao nhất, một bên nhìn cảnh sắc nơi lầu cao, một bên khuấy cà phê. Bữa sáng không miễn phí, bà cũng không thiếu tiền.
Từng tia nắng sớm chiếu vào, khiến bà đẹp tựa bức tranh. Sắc thái đặc biệt hơn, nhiệt tình, hư ảo.
Bác sĩ Mạch mặc tây trang mang giày da đi tới, ngồi trước mặt Tô Tâm Chiêu. Tao nhã gọi một phần bữa sáng với giá cả xa xỉ, dù sao ăn hay không ăn cũng chẳng phải trả tiền, vậy thì cứ ăn. Bác sĩ Mạch mỉm cười, cô nhân viên phục vụ liển đỏ mặt.
“Cậu trở nên anh tuấn như vậy, người trẻ tuổi đáng yêu.” Tô Tâm Chiêu cười.
“Cám ơn lời ca ngợi của bà, phu nhân xinh đẹp.” Bác sĩ Mạch dịu dàng.
Tô Tâm Chiêu buông chiếc muỗng xuống, dùng bàn tay ngọc ngà được bảo dưỡng hết sức đẹp đẽ nâng má lên, nhẹ giọng cười hỏi, “Con sống tốt không”
Bác sĩ Mạch uống một hớp cà phê, “Rất tốt, cám ơn. Gần đây bèn phát hiện mình không thích phụ nữ, mà thích đàn ông.”
Tô Tâm Chiêu sửng sốt, sau đó cười to, “Thật không hỗ là con mẹ. Như vậy con vui sướng không Chơi có cao hứng không”
Bác sĩ Mạch mỉm cười, “Tốt lắm. Nhưng lần này không phải là chơi. Đối phương cũng là thật lòng, rất tốt.”
Tô Tâm Chiêu nhẹ nhàng tựa vào trên chỗ dựa của chiếc ghế bằng da, “Không cố hết sức để mình hạnh phúc chính là kẻ ngốc. Con hẳn là hạnh phúc, muốn làm gì thì làm. Bởi vì kỳ thật mỗi ngày của chúng ta đều là đang chờ chết.”
Bác sĩ Mạch gật đầu, “Đúng vậy, nên chợt nghĩ rằng, lần này phải nghiêm túc. Trước khi chết, phải nghiêm túc một lần.”
_________________
[1] Món này đây (Cửu Thái Hạp Tử [韭菜盒子])
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...