Đại Mạc Dao

Sau hai ngày nghỉ ngơi, đại quân lại chuẩn bị xuất phát. Bàn bạc xong xuôi, Hoắc Khứ Bệnh và Công Tôn Ngao chia quân tấn công Hung Nô từ hai bên trái phải, hô ứng phối hợp chặt chẽ với nhau, một vạn kỵ binh do Lý Quảng tướng quân dẫn đầu theo sau phối hợp tác chiến cho đại quân Tây chinh, như thế sẽ bảo đảm chắc chắn không có một sai sót hay sơ hở nào.

Bầu trời đen thẫm, không một ánh sao, chỉ lơ lửng một mảnh trăng ở góc trời. Trên mặt đất vắng lặng hiu quạnh, chỉ nghe thấy tiếng ngựa giậm vó. Vô số áo giáp lấp loáng sắc lạnh. Đằng trước một màn khói lửa chiến tranh cuồn cuộn, đằng sau cũng cuồn cuộn một màn khói lửa chiến tranh, lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác bất an khó tả.

Hoắc Khứ Bệnh liếc nhìn, giơ tay nắm lấy tay tôi: “Không sao đâu, ta sẽ không để Hung Nô gây hại cho nàng.”

Ta cắn môi: “Ta thấy lo cho Lý Thành, có phải là ta làm sai rồi không? Ta không thực sự hiểu sự tàn khốc, khắc nghiệt của chiến tranh, lúc hắn nhảy lên lưng ngựa, sinh và tử chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh thôi, nhiều lúc không phải cứ có bản lĩnh là có thể sống sót.”

Tay Hoắc Khứ Bệnh nắm lấy dây cương, ánh mắt đầy vẻ kiên định nhìn chằm chằm vào màn đêm mờ mịt không đáy kia, vẻ mặt lạnh nhạt giống như mảnh trăng lặng lẽ bên đường chân trời: “Nếu giết Hung Nô là chuyện hắn muốn làm nhất trên dời này, cho dù phải mất mạng, chỉ cần được làm việc mình muốn làm nhất, thì sẽ không có gì ân hận, nếu không chẳng lẽ hắn muốn một cuộc sống bình an? Không ai có thể bảo đảm bản thân mình có thể sống sót ở chiến trường.”

Tôi bĩu môi: “Tự mâu thuẫn chính mình, vừa rồi còn bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện gì với ta.”

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười: “Bởi vì ta là Hoắc Khứ Bệnh, cho nên nàng là ngoại lệ.”

Tôi nhăn mũi khinh thường, rồi lắc đầu cười rộ lên, sự hồi hộp, căng thẳng bị kìm nén ban nãy không rõ đã bay biến tự lúc nào.

Sau khi hành quân thần tốc một ngày một đêm, đại quân cắm trại nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Mặc dù tôi đã biết trước sẽ rất nhọc nhằn, nhưng lần đầu tiên ngồi trên lưng ngựa lâu như vậy, cảm giác như cả chân và eo đều không phải là của mình nữa. Nghe Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh nghỉ ngơi, tôi đổ luôn người xuống, nằm thẳng cẳng trên đất. Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống bên cạnh tôi, cười hỏi: “Bây giờ đã biết ta kiếm tiền không dễ tí nào rồi chứ? Về sau cũng nên tiết kiệm chi tiêu đi.”

Tôi đang định nói, thì Trần An Khang vội vàng tiến tới hành lễ, vẻ mặt nặng nề. Hoắc Khứ Bệnh dằn giọng hỏi: “Vẫn chưa liên lạc được với Công Tôn Ngao à?”

Trần An Khang chắp tay bẩm báo: “Thám tử phái đi đều nói là chưa tìm thấy Công Tôn tướng quân, đến bây giờ Công Tôn tướng quân vẫn chưa đến địa điểm dự định theo giao hẹn, mà cũng chưa sai người đi liên lạc với chúng ta. Quân đội do Trương Khiên và Lý Quảng tướng quân dẫn đầu cũng mất dần không có tin tức gì, vẫn chưa theo sát được kế hoạch đã định.”

Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc một lúc, đoạn lạnh nhạt nói: “Sai thêm người đi ra sức thăm dò tiếp, tin tức về Công Tôn Ngao không cho phép để lộ ra ngoài, truyền lệnh xuống, cho đại quân nghỉ ngơi đêm nay.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ giây lát, tuy tôi thuộc làu binh pháp, nhưng thật ra chỉ là lý thuyết, lúc thực hành có khi không chính xác, giải quyết duy nhất mà tôi nghĩ được chính là: Quân ta nên lui binh ngay, tấn công là hoàn toàn không phù hợp. Đội quân phối hợp không biết vì nguyên nhân gì mà bất ngờ mất tích, thêm nữa đội quân ứng chiến theo sau cũng không biết đang mắc kẹt ở đâu, trận chiến này vừa mới bắt đầu, toàn cục bên ta đã loạn, hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Hoắc Khứ Bệnh đi đi lại lại mấy vòng, quay người nói với tôi: “Nghỉ ngơi cho khỏe, không cần nghĩ ngợi lung tung.”

“Ngươi thì sao?”

“Ta cũng đi ngủ.” Dứt lời, không ngờ hắn thực sự lấy chăn ra, quấn lấy thật chặt rồi ngả người ngủ luôn.

Tình hình thay đổi quá nhanh, khiến tôi sững cả người không phản ứng kịp, chẳng lẽ hắn không cần suy nghĩ đối sách sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tướng quân không nôn nóng, tôi sốt ruột cái gì chứ? Trời có sập xuống thì người đầu tiên bị đè dĩ nhiên là hắn, tôi liền cuộn chăn cho ấm rồi cũng khò khò chìm vào giấc ngủ.

Đằng Đông vừa lộ ra một vệt trắng bạc, toàn quân đã sẵn sàng xuất phát, vẫn chưa có tin tức gì từ Công Tôn và Lý Quảng, Hoắc Khứ Bệnh cười nói với tôi: “Trước đây Lý Quảng từng lạc đường, lần này sợ là lại bị lạc nữa rồi. Đã đặc biệt xin bệ hạ cho người thành thạo địa hình Tây Vực là Trương Khiên đi cùng với Lý Quảng, không ngờ bây giờ tới lượt Công Tôn Ngao, kẻ vẫn đi cùng với cữu cữu bao nhiêu năm nay bị lạc đường.”

Tôi nói: “Thế chúng ta phải làm sao?”

Hoắc Khứ Bệnh ngắm nhìn vầng mặt trời đỏ rực đang chầm chậm nổi lên từ đằng Đông, giơ tay chỉ về hướng núi Kỳ Liên: “Chúng ta sẽ đến đây.”

Tôi ngạt thở, nhìn về núi Kỳ Liên ở phía xa, trái tim chợt bình lặng lại, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn dẫn quân đơn độc thâm nhập. Lần đầu tiên ra trận đã dẫn theo tám trăm quân bao vây nội địa của Hung Nô, lần trước chỉ dẫn theo một vạn kỵ binh chiến đấu liên tục trong vòng sáu ngày, tung hoành ngang dọc khắp năm vương quốc của Hung Nô, mặc dù kế hoạch ban đầu lần này không phải là quân lẻ tác chiến, nhưng kết quả vẫn phải dẫn quân ra trận một mình.

Nguồn nước và đồng cỏ trên núi Kỳ Liên dồi dào, tươi tốt, là đất chăn thả chính của Hung Nô, cũng là biểu tượng cho niềm tự hào của Hung Nô. Trận chiến này rõ ràng không dễ đánh, nhưng nếu mà đánh thắng, cha nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Cha…


Thấy tôi nhìn núi Kỳ Liên đến thất thần, Hoắc Khứ Bệnh bèn nói vẻ áy náy: “Vốn tưởng chiến dịch lần này có thể đánh thoải mái một tí, không ngờ vẫn phải hành quân thần tốc.”

Tôi vội định thần lại, không muốn hắn vì tôi mà phân tâm, làm bộ ung dung cười nói: “Ta sẽ không để cho ngươi đánh bại bầy sói bọn ta đâu.”

Hắn cười gật đầu, giật cương ngựa lao thẳng lên trước đội ngũ, nắng sớm vừa lên chiếu thẳng vào lưng hắn, tựa vầng thái dương vừa trỗi dậy, tư thế oai hùng, hào quang rực rỡ.

Quân đội của Hoắc Khứ Bệnh toàn những tay dũng mãnh, mấy vạn thiết kỵ được Hoắc Khứ Bệnh khích lệ, hừng hực khí thế, hùng dũng theo sau Hoắc Khứ Bệnh, phi rầm rập trên mảnh đất Tây Bắc rộng lớn.

Chạy hết tốc lực được nửa ngày, tôi băn khoăn quay sang hỏi Trần An Khang: “Sao chúng ta lại quay về đúng chỗ ban đầu thế?”

Trần An Khang gãi đầu nhìn quanh đánh giá kỹ càng, rồi ngửa đầu lên trời phân biệt hướng mặt trời lặn, xấu hổ nói: “Trông phương hướng thì có vẻ là như thế, nhưng phía Tây Bắc sa mạc Qua Bích này, trước sau đều trống trải hoang vu, ta thấy chỗ nào cũng giống hệt nhau, không có gì khác cả, có lẽ tướng quân muốn tiến theo kiểu vu hồi.”

Tôi bất lực lắc đầu: “Ngươi đi hỏi tướng quân xem, hắn có biết rằng mình đã quay lại điểm xuất phát ban đầu rồi không, đừng có mà cười chế giễu Công Tôn Ngao lạc đường, rồi tự mình cũng bị lạc giữa đại mạc.”

Vẻ mặt Trần An Khang lập tức thay đổi, hắn khẽ gật đầu, tăng tốc chạy lên phía trước. Không bao lâu sau, Hoắc Khứ Bệnh phi ngựa đến bên cạnh, sóng ngựa đi ngang hàng với tôi: “Theo thám báo đưa tin, Hung Nô hình như đã do thám biết được vị trí của chúng ta, ta không thể để cho bọn chúng biết được chúng ta đi về đâu, nhất định phải đánh lạc hướng chúng. Nếu không Hung Nô ắt thiết lập mai phục sẵn sàng đằng trước, hoàn toàn có khả năng chúng sẽ dĩ dật đãi lao[1], toàn quân sẽ bị đánh bại.”

[1] Dùng khỏe ứng mệt; trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh.

Tôi nhìn cánh chim ưng cứ lượn vòng quanh quẩn một chỗ trên trời, trầm tư suy nghĩ, lại nghe hắn nói: “Ta từ nhỏ đã theo cữu cữu học cách đọc bản đồ vùng Tây Bắc, cố ý đi lòng vòng một hai vòng chứ chưa đến nỗi lạc đường đâu. Hôm nay có nàng ở đây, ta lại càng có thể yên tâm bạo dạn đi lòng vòng, làm cho Hung Nô chóng mặt, rồi sẽ thừa cơ đánh cho bọn chúng trở tay không kịp.”

Ta thúc ngựa đến bên cạnh người đang bê lồng chim bồ câu giúp mình, dặn dò hắn nhất định phải bảo vệ lồng chim cho cẩn thận, không được phép thả Tiểu Khiêm và Tiểu Đào ra. Tiểu Đào tỏ vẻ bất mãn đập cánh liên tục, tôi phải gõ cho nó mấy cái nó mới bình tĩnh trở lại.

Phi ngựa với tốc độ nhanh nhất suốt từ sáng sớm đến khi màn đêm buông xuống, sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh dần dần trở nên rất nghiêm nghị, nặng nề, chúng tôi đi một hai vòng trong sa mạc Qua Bích, đáng lẽ Hung Nô không thể nào lần theo dấu vết mà biết được tình hình của chúng tôi, nhưng dường như chúng vẫn nắm rõ hướng đi của đại quân ta, luôn luôn có một đội do thám theo sau đại quân ở đằng xa.

Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh ăn uống nghỉ ngơi, nhưng chính hắn lại cầm miếng bánh trên tay mãi không ăn miếng nào, tôi dẩu môi cười hỏi: “Nghĩ ngợi gì thế?”

“Với tốc độ của chúng ta, lại chạy lung tung không có quy luật gì, tại sao Hung Nô vẫn nắm rõ nhất cử nhất động của chúng ta như thế chứ? Trước đây chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này cả. Lẽ ra là chúng ta đi đánh Hung Nô, nhưng sao lại biến thành Hung Nô đuổi theo truy kích chúng ta?” Hoắc Khứ Bệnh chau mày, lộ rõ vẻ thắc mắc.

Tôi chỉ lên trời, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời có hai bóng đen mập mờ khó phân biệt thoắt ẩn thoắt hiện, hắn đờ người trong giây lát rồi sực hiểu, sửng sốt nhìn tôi: “Ý nàng muốn nói hai con súc sinh lông lá này là quân do thám của Hung Nô?” 

Tôi cười gật đầu: “Cái loại này là đáng ghét nhất đấy, hồi trước chúng ta đi săn mồi, chúng cứ bay lơ lửng vòng quanh trên đầu, chỉ chực cướp đồ ăn, thậm chí có lúc còn bay đến cướp miếng ăn của Lang huynh, vì chúng biết bay, Lang huynh không có cách nào tóm được, đành bỏ đi, chúng lại bay vòng vòng trên trời rồi nhào xuống tiếp tục vồ lấy miếng ăn. Cho nên ta với bọn súc sinh này cũng coi là không đánh không quen nhau. Suốt cả ngày nay ta đã có cảm giác hai con chim ưng này không bình thường, không bay đi nơi khác kiếm ăn mà cứ luẩn quẩn trên đầu chúng ta.”Hoắc Khứ Bệnh cười khổ lắc đầu: “Trước đây chỉ nghe truyền thuyết diều hâu có thể làm tai mắt cho chủ nhân, không ngờ truyền thuyết lại có thật, vận may của ta vốn luôn tốt như thế, nào ngờ lại bị kẹt, không biết Hung Nô nuôi bao nhiêu con thế này.”

Tôi nói: “Mấy con chim ưng này toàn ẩn náu ở những chỗ hẻo lánh không dấu chân người, người ta rất khó bắt được chim non. Tính cách của chúng kiêu căng, ngạo mạn, lại yêu thích tự do, nếu không phải được thuần dưỡng từ lúc còn rất bé, chỉ sợ rằng thà chết chứ không nghe theo mệnh lệnh của ai, cho nên Hung Nô có được hai con đã là hiếm lắm rồi. Nếu thực sự dễ dàng nuôi dưỡng, thì sao chuyện đó chỉ có trong truyền thuyết? Sao lại không phòng bị để tám trăm quân của ngươi xông vào tấn công nội địa như lần trước chứ?”

Hoắc Khứ Bệnh bật cười, vỗ đầu gối một cái, ngửa đầu nhìn lên trời: “Có hai con? Thế được rồi. Ngày mai bắn cho mỗi con một mũi tên, buổi tối chúng ta sẽ được ăn diều hâu nướng.”

Giương cung bắn chim, nghĩ thì không phải chuyện gì khó khăn, nhưng đối với loại diều hâu đã trải qua huấn luyện đặc biệt của con người thì đích thực không hề dễ dàng. Từ tờ mờ sáng, Hoắc Khứ Bệnh và một cao thủ bắn cung nữa đã thử hết cách này đến cách khác, nhưng cả hai con diều hâu đều bay lượn vòng rất cao trên trời, gần như là nằm ngoài tầm bắn của tên.

Đợi quá nửa ngày, không ngờ đến cơ hội để bắn cung cũng không có, ruột gan tôi đã bắt đầu nôn nóng, mất kiên nhẫn, chỉ chuyên tâm thúc ngựa, không muốn để ý đến việc bọn họ có bắn rơi được diều hâu hay không nữa.

Hoắc Khứ Bệnh khác hẳn với vẻ sôi nổi, sung sức hằng ngày, lại tỏ ra vô cùng lạnh lùng, bình tĩnh, bền bỉ đến siêu phàm, như một con sói dày dạn kinh nghiệm, để bắt được mồi, có thể giấu mình cả ngày, thậm chí vài ngày, không gấp không vội, vô cùng trầm tĩnh quan sát con mồi, đợi đối phương lơ là sơ suất là lập tức lao vào đánh một đòn chí mạng.


Đột nhiên vang lên tiếng hoan hô cổ vũ ầm ĩ, tôi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn thấy một đốm đen đang rơi xuống rất nhanh, một con nữa trên trời cũng đang rú lên lao theo, nhưng bị một mũi tên có đuôi bạch vũ xẹt qua thân, nó lại bay ngược lên, lượn vòng tròn trên trời, không ngừng rít lên từng tiếng thảm thiết, sau đó không hề đáp xuống nữa.

Người bắn cung cùng Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy quá đỗi hổ thẹn liền quỳ xuống trước mặt Hoắc Khứ Bệnh thỉnh tội: “Ti chức vô năng, xin tướng quân xử lý theo quân pháp.” Một binh sĩ đang cầm xác con diều hâu kia bằng cả hai tay, dâng lên cho Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh mặt mày sa sầm nhìn con diều hâu còn lại kia, xua tay cho ra hiệu cho bọn họ lui xuống.

Tôi lo âu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, xem ra con này thực sự phiền phức rồi.

Hai con diều hâu này đã được huấn luyện đặc biệt, tính cảnh giác cao hơn diều hâu hoang dã rất nhiều, không ham chơi hiếu kỳ như diều hâu hoang dã, con diều hâu này vừa trải qua một trận kinh hãi, tuyệt đối sẽ không cho chúng tôi cơ hội nào để bắn nó nữa. Huống hồ, bị mất một quân do thám vừa tốt vừa không thể dùng tiền mua thế này, Hung Nô khẳng định rất tức giận, e rằng chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ phải đánh một trận chiến rất lớn, và đánh trong tình trạng bất lợi là địch biết chúng tôi, nhưng chúng tôi không hề biết địch.

Hoắc Khứ Bệnh bỗng quay sang nhìn tôi, cười rạng rỡ, mặt mày đầy vẻ tự tin, y như mặt trời gay gắt mùa hè trên sa mạc Qua Bích, chiếu rọi khắp mặt đất không để lại một bóng râm nào. Được tác động bởi tâm trạng của hắn, nỗi u sầu trong lòng tự nhiên cũng tan bớt đi, dành chỗ cho một nụ cười.

Nhờ có Hoắc Khứ Bệnh, lòng tự tin của tôi cũng đột ngột tăng lên, lo âu giảm đi, huống hồ là những binh sĩ đã từng theo Hoắc Khứ Bệnh chinh chiến? Hai lần chinh chiến, hai lần Hoắc Khứ Bệnh đều thắng lợi huy hoàng, như thế đủ khiến cho đám binh sĩ hoàn toàn tin tưởng, gần như chỉ cần đi theo Hoắc Khứ Bệnh, cho dù phía trước có gì đi nữa cũng đều có thể vung đao chém được hết, Hoắc Khứ Bệnh có lòng tin như vậy, và còn thành công truyền cho mỗi binh sĩ lòng tin tương tự.

Vì cả người và ngựa đều rất hao tổn nước uống, đại quân cần bổ sung nước gấp, Hoắc Khứ Bệnh hỏi tôi xem gần đây có nguồn nước nào không, rồi quyết định đi Cư Diên hải. Cư Diên là tiếng Hung Nô, có nghĩa là nhược thủy lưu sa[2], nơi đó thuộc nội địa của Hung Nô.

[2] Nước chảy yếu giữa dòng cát.

Con diều hâu kia một mực không rời bỏ, cứ lẵng nhẵng bám theo chúng tôi. Ngoại trừ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nó một cái, gương mặt Hoắc Khứ Bệnh không thể nhìn ra bất kỳ lo lắng bất an nào. Lúc gần đến Cư Diên hải, Trần An Khang và một thanh niên khác là Triệu Phá Nô kết bạn đi cùng nhau, thấy ánh mắt của Trần An Khang đảo qua mặt mình rồi nhanh chóng lại cúi gằm đầu xuống, tôi thắc mắc nhìn họ.

Hoắc Khứ Bệnh lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Triệu Phá Nô bẩm: “Hung Nô lúc này chắc hẳn đã đoán ra chúng ta định đến Cư Diên hải, trận chiến này không thể tránh được, đánh thì đánh, chúng ta không sợ, nhưng nếu cứ bị Hung Nô cướp mất thời cơ tấn công quan trọng, thì sẽ cực kỳ bất lợi cho chúng ta. Mạt tướng có một kế có thể bắn chết con diều hâu còn lại kia.” Nói rồi ánh mắt hắn chuyển sang tôi.

Tôi hiểu ra, “hừ” lạnh một tiếng, ngoái đầu nhìn về phía khác, Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nói: “Bọn ngươi lui xuống đi! Chuyện này không được nhắc đến nữa!”

Triệu Phá Nô quỳ gối: “Chỉ là dùng bồ câu để dụ dỗ diều hâu thôi mà, nếu bắn tên kịp thời, bồ câu sẽ không sao. Kể cả có xảy ra gì đi nữa, thì hy sinh hai con bồ câu là có thể xoay chuyển tình thế của chúng ta. Sau khi quay về Trường An rồi, mạt tướng sẽ không tiếc tiền mua đền Kim huynh đệ bồ câu thượng hạng.”

Tôi trừng mắt căm ghét nhìn Triệu Phá Nô, phủi tay áo, vội vã đi lấy lại lồng chim bồ câu của mình, không dám để cho ai khác cầm giúp nữa, phải để bên cạnh thì tôi mới yên tâm.

Trần An Khang cưỡi ngựa đi cạnh tôi cả nửa ngày, thấy tôi không thèm để ý gì đến mình, bèn cười cười nói: “Ngươi đừng tức nữa, chẳng phải tướng quân đã bác bỏ ý kiến xấu xa của bọn ta rồi đó sao?”

Thấy tôi trầm mặc nhìn phía trước, gã lại cố cười nói thêm mấy câu, nhưng tôi không buồn đáp câu nào, gã đành xấu hổ, ngậm miệng lại.

“Lý Thành ở đâu rồi? Ta hơi không yên tâm về hắn, đợi lát nữa đến bên hồ rồi, có thể để cho hắn đi theo ta không?” Tôi nghiêm mặt hỏi. Trần An Khang vội cười đáp được, gọi binh sĩ qua, dặn đưa Lý Thành đến.

Cỏ xanh um tùm, mặt hồ mênh mông phẳng lặng, màu trời sắc mây như hòa vào tất cả. Lúc gió thổi, bụi lau sậy lay động uyển chuyển nhẹ nhàng như tấm màn lụa, mênh mông mịt mù, nhấp nhấp nhô nhô. Thỉnh thoảng từ trong bụi lau sậy có mấy con vịt trời bay thành từng đám vào trong hồ. Chỗ nước nông còn có một bầy hạc, lông trắng mỏ đỏ, nhẹ nhàng bay liệng, khoan thai đùa bỡn.

Lý Thành ngơ ngẩn nhìn Cư Diên hải không rời mắt, thấp giọng ca ngợi: “Đẹp quá! Hóa ra Hung Nô cũng có chỗ đẹp thế này!”

Tôi trầm giọng nói: “Trong hồ còn có rất nhiều cá, hồi nhỏ ta và…” Bỗng dưng thở dài một hơi, nuốt hết mấy lời định nói vào bụng, chỉ ngẩn người ra ngắm hồ.

Khi mấy con thủy điểu quang quác những tiếng kinh hãi, vỗ cánh phành phạch trời cao từ trên mặt nước và trong bụi lau bay lên, Hoắc Khứ Bệnh lần đầu tiên giương cung.


Tôi không phải kẻ chưa từng liều mạng đối đầu, cũng đã qua không ít chuyện ngàn cân treo sợi tóc, nhưng đến lúc rơi vào giữa chiến trận của mấy vạn người, tôi mới biết được những gì mình trải qua trước đây chẳng qua chỉ là trò chơi của trẻ con.

Ngựa hí người rống, ánh đao, bóng tên, mặt hồ sắc trời bị từng đợt tên, đao lạnh buốt xé toang thành từng mảnh, tất cả tan tành, vụn nát chồng chéo lên nhau. Máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe, tựa những đóa hoa tươi nở bừng, trong giây lát, rồi nhanh chóng héo úa tàn lụi, hệt như sinh mạng đang chết dần chết mòn. Từng sinh mạng như từng cánh hoa rơi lả tả không ngừng, thê lương diễm lệ mà bập bềnh chao đảo giữa những ánh đao vỡ vụn, lạnh lùng kia.

Tôi không nhìn rõ được đằng trước rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trước mắt những bóng sáng tả tơi máu đỏ, Trần An Khang lắc lắc người tôi, cười nói: “Ta lần đầu tiên ra trận suýt nữa thì tè ra quần, có vẻ ngươi khỏe hơn ta đấy, chỉ là mặt mày trắng bệch.” Tôi biết gã muốn làm tôi quên sợ hãi, tôi nhìn gã, nhưng không tài nào nặn ra nổi một chữ.

“Lý Thành đâu rồi?” Tôi kinh hoàng hét lên, Trần An Khang đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá một vòng, bất lực nói: “Tiểu tử này chỉ sợ đã xông lên cùng đội tiên phong tiến đánh Hung Nô rồi.”

Tôi oán giận chỉ muốn tát cho mình một cái, đang định thúc ngựa sấn lên, Trần An Khang đã khăng khăng túm tôi lại, giữ lấy dây cương: “Ngươi không được tiến lên, đây là mệnh lệnh của tướng quân, với cả bây giờ ngươi lên đấy cũng vô dụng, căn bản không thể tìm được Lý Thành đâu, ngươi chưa bao giờ tập luyện với đại quân, không hiểu cách phối hợp, chỉ làm cho binh sĩ thấy xung quanh thêm loạn, tốt nhất cứ ngồi yên ở đây đợi chiến trận kết thúc thôi.”Tôi nắm chặt lấy dây cương, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào trận chiến dữ dội trước mặt. Trần An Khang khẽ nói: “Một khi đã ra trận thì sống chết đều ở trời, hôm qua cùng nhau uống rượu bầu bạn, ngày hôm sau lại ngã ngay trước mặt mình cũng là chuyện bình thường.”

Tim tôi căng như dây đàn, không dám cử động, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thế tướng quân có thể… chắc chắn sẽ an toàn chứ?”

Trần An Khang trầm mặc trong giây lát: “Trên chiến trường không ai bảo đảm an toàn được, nhưng tướng quân từ nhỏ đã ở trong Vũ Lâm doanh luyện công và ra trận đánh Hung Nô, lại là người được đích thân Vệ đại tướng quân truyền dạy, có kinh nghiệm phong phú, sẽ không sao đâu.”

Máu của Hung Nô, máu của người Hán, tôi không rõ tại sao trái tim mình lại run lên, đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, may mà trời vẫn xanh và mây vẫn trắng như trước.

Hung Nô bại trận rút lui, Cư Diên hải khôi phục lại sự tĩnh lặng ban đầu, bãi lau sậy vẫn đu đưa phất phơ trong gió, nhưng mùi máu tanh nồng nặc và xác chết la liệt trên mặt đất khiến cho đám chim hạc và vịt trời không dám quay lại, ngược lại có một bầy kền kền dần dần tụ tập trên trời, bay lượn từng vòng, nhòm ngó bữa ăn ngon dưới đất.

Tôi ngước mắt nhìn quanh, Hoắc Khứ Bệnh thúc ngựa như bay lao tới: “Vẫn ổn chứ?”

Tôi gượng cười gật đầu, ánh mắt thì vẫn ra sức tìm kiếm giữa đám người, Trần An Khang cười chỉ sang bên phải: “Đấy không phải là Lý Thành sao?”

Lý Thành buông đao, vẫy tay với tôi từ đằng xa, lòng tôi liền nhẹ nhõm hẳn, vẫy vẫy tay với hắn. Trên mặt Lý Thành tuy có máu có nước mắt, nhưng tinh thần lại vô cùng sục sôi, hét lớn với tôi: “Ta đã báo thù được cho cha mẹ và tỷ tỷ rồi, ta báo thù được rồi, ta đánh đuổi được Hung Nô rồi…”

Một binh sĩ Hung Nô nằm dưới đất đột ngột lồm cồm bò dậy, phóng một thanh chủy thủ vào người Lý Thành.

“Cẩn thận!” Tôi kinh hoàng hét lên, lao mình tới, quăng sợi dây trân châu ra muốn giật lấy thanh chủy thủ kia, nhưng vì khoảng cách quá xa, tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn chủy thủ đâm vào ngực Lý Thành. Một mũi tên bay ra từ sau lưng tôi, găm luôn sĩ binh Hung Nô gần chết kia xuống đất.

Lý Thành cúi đầu nhìn thanh chủy thủ cắm trên ngực mình, lại ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn tôi, dường như vẫn chưa hiểu là chuyện gì vừa mới xảy ra.

Tôi giơ tay đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của hắn, tay ra sức ấn giữ vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, Trần An Khang gọi to: “Quân y, quân y…”

Hoắc Khứ Bệnh ngồi xổm xuống xem xét vết thương, nhìn tôi khẽ lắc đầu: “Trúng đúng vào tim.”

Lý Thành nhìn máu trên tay mình: “Ta sẽ chết phải không?”

Tôi muốn lắc đầu, nhưng không tài nào làm nổi, chỉ nhìn chằm chằm vào viên quân y. Lý Thành cười nắm lấy tay tôi, tôi cũng trở tay nắm chặt lấy tay hắn, như thể làm thế thì có thể níu giữ được sinh mạng đang lụi tàn dần này.

“Kim đại ca, huynh đừng buồn, ta rất vui, ta giết được Hung Nô rồi, bây giờ lại có thể đi gặp cha mẹ và tỷ tỷ, ta rất nhớ bọn họ, nhớ lắm…”

Máu vẫn tiếp tục chảy còn tay lại lạnh dần, tôi ôm lấy Lý Thành bất động, máu cứ thế chảy qua tay tôi, trái tim tôi chìm dần vào màu đỏ lạnh buốt như băng ấy, đây đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi…

Trần An Khang nhẹ nhàng gọi: “Kim…”

Hoắc Khứ Bệnh xua tay ra hiệu cho hắn im lặng: “Ngươi đi chỉnh đốn đội ngũ trước đi, một lát nữa chuẩn bị xuất phát.” Trần An Khang hành lễ xong nhanh chóng rời đi.

Hoắc Khứ Bệnh không nói câu nào im lặng đứng bên cạnh tôi, nhìn về phía Cư Diên hải, tôi nhẹ nhàng đặt Lý Thành xuống, đi đến bên hồ bắt đầu rửa tay, Hoắc Khứ Bệnh yên lặng nhìn tôi một lúc, quay người dặn dò binh sĩ hỏa táng thi thể của Lý Thành.


Hắn đến gần tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh, cũng rửa tay: “Đợi đánh xong rồi, ta sẽ sai người chôn cất tro cốt của hắn bên cạnh mộ của cha mẹ và tỷ tỷ hắn, hắn sẽ không cô đơn đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn đám kền kền lượn lờ trên trời, con diều hâu kia đã lẫn vào đám kền kền không thể nhận ra nữa.

Tiếng vó ngựa gấp rút, dọc đường hành quân thần tốc, tôi một mực trầm mặc không nói, Hoắc Khứ Bệnh cũng yên lặng đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên nhìn đốm đen đang bay cao trên trời kia, rồi lại chuyên chú thúc ngựa.

Lúc tôi một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn, Hoắc Khứ Bệnh nói: “Không phải lỗi của nàng, đừng tự trách bản thân mình nữa, chiến tranh vốn đầy rẫy chết chóc, ngày Lý Thành quyết định ra trận chắc đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh thẳm: “Nhưng nếu không phải ta hứa sẽ cho hắn ra trận, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn sống.”

Hoắc Khứ Bệnh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nghĩ quẩn rồi! Không có nàng, Lý Thành sẽ tìm ra cách khác để ra trận. Vả lại nam tử hán đại trượng phu có nhiều chuyện không làm không được, giữa báo thù và cầu an, nếu nàng cho Lý Thành chọn lựa một lần nữa, hắn sẽ vẫn chọn báo thù.”

Tôi quay sang nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “Nếu không bắn rơi con chim ưng tặc kia, chỉ e chúng ta sẽ không thể thuận lợi đến được núi Kỳ Liên.”

Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu nhìn lên trời: “Từ từ đợi thời cơ, nó không thể đề cao cảnh giác mãi được.”

Tôi nhìn Tiểu Khiêm và Tiểu Đào: “Ban đầu chia quân làm ba cánh, phối hợp tác chiến lẫn nhau, nhưng hiện giờ chẳng biết Lý Quảng tướng quân và Công Tôn Ngao tướng quân ra sao, chúng ta lại đang ở trong lãnh địa của Hung Nô, hoàn toàn dựa vào việc âm thầm tập kích bất ngờ, nếu còn tiếp tục đợi, có lẽ chúng ta sẽ chết dưới chân núi Kỳ Liên mất.”

Tôi sờ chiếc lồng bồ câu, rồi chậm rãi mở cửa lồng ra, Tiểu Khiêm và Tiểu Đào đã bị nhốt quá lâu, đều phấn khích nhảy lên cánh tay tôi, tôi cúi đầu nhìn chúng, nghiêm giọng dặn Hoắc Khứ Bệnh: “Chuẩn bị cung tên cho chu đáo.”

Tôi xoa đầu đôi chim, dịu dàng nói: “Xin lỗi, cần các ngươi mạo hiểm làm một việc, đừng bay quá gần diều hâu, chỉ cần dụ nó bay thấp xuống một chút là được, các ngươi nhất định phải bay thật nhanh nhé.”

Hoắc Khứ Bệnh gọi to: “Ngọc Nhi!” ra ý nói hắn đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Tôi giơ tay thả Tiểu Khiêm và Tiểu Đào bay lên, rút chiếc sáo trúc đang đeo trên cổ, bắt đầu thổi “u u”, ra lệnh cho Tiểu Khiêm và Tiểu Đào chọc ghẹo diều hâu, dẫn dụ nó bay thấp xuống.

Tiểu Khiêm lượn vòng trên không, do dự mãi không dám tiến lên, còn Tiểu Đào thì bất chấp, cứ thế nhắm thẳng hướng diều hâu lao tới, Tiểu Khiêm bất đắc dĩ đành nhanh nhảu bay theo sau Tiểu Đào.

Diều hâu rất tinh ranh, thức ăn bày trước mặt mà không hề dao động, vẫn lượn mãi trên cao, Tiểu Đào và Tiểu Khiêm khiêu khích từ xa, nhưng diều hâu phớt lờ chúng, Tiểu Đào đột ngột phóng vút về phía diều hâu. Tôi kinh hãi thổi sáo gọi nó quay lại, nhưng Tiểu Đào bỏ ngoài tai mệnh lệnh của tôi, táo gan lảng vảng trước mặt diều hâu mấy vòng mới chuẩn bị rút lui.

Diều hâu là thợ săn hung hãn nhất trong các loài chim, chắc chưa bao giờ gặp con chim nào khinh nhờn uy nghiêm của nó thế này, bị Tiểu Đào chọc giận, nó rít lên một tiếng chói tai, vung đôi vuốt chộp lấy Tiểu Đào. Tôi ra sức thổi sáo gọi chúng quay lại, Tiểu Đào cũng hạ xuống rất nhanh, nhưng tốc độ của bồ câu hoàn toàn không thể bì được với diều hâu, vẫn chưa xuống tới tầm bắn thì Tiểu Đào đã bị cầm tù trong móng vuốt diều hâu, những chiếc móng nhọn gần như đã xuyên qua mình nó.

Để cứu Tiểu Đào, Tiểu Khiêm không quay về theo tiếng sáo của tôi, mà quay trở lại tấn công diều hâu từ xéo bên hông, bất chấp đôi cánh mạnh mẽ của đối thủ, cứ thế ra sức mổ vào mắt diều hâu, diều hâu vung cánh quét ngang, Tiểu Khiêm bị hất văng đi, rít lên một tiếng thống thiết. Tiểu Đào cuối cùng đã thoát khỏi vuốt diều hâu, diều hâu điên cuồng đuổi theo Tiểu Khiêm, Tiểu Khiêm run bần bật rơi tuột xuống, Tiểu Đào không theo hiệu lệnh của tôi, liều lĩnh lao theo tấn công diều hâu. Đúng lúc diều hâu suýt tóm được Tiểu Khiêm, thì một mũi tên xuyên thẳng vào ức nó, diều hâu biến thành một chấm đen lao thẳng xuống đất.

Tiểu Khiêm cũng đang chao đảo rơi xuống, tôi vội vã chạy tới đỡ lấy nó. Tiểu Khiêm còn chưa tới nơi, mấy giọt máu đỏ tươi đã nhỏ xuống cánh tay tôi đang chìa ra. Tim tôi se lại, Tiểu Khiêm đáp xuống tay tôi nhưng không đứng vững được, đầu oặt sang một bên rơi luôn xuống đất, tôi vội nâng nó dậy, thấy đôi mắt nó nhắm nghiền, một bên cánh và nửa phần ức toàn là máu, tay tôi run lên, Tiểu Đào rít lên thảm thiết, dùng đầu cụng cụng vào đầu Tiểu Khiêm, Tiểu Khiêm cố gắng mở mắt nhìn Tiểu Đào, nó run lên rồi lại nhắm mắt.

Quân y đưa tay rờ nắn Tiểu Khiêm, đoạn lắc đầu với Hoắc Khứ Bệnh. Tôi nâng Tiểu Khiêm lên, tim đau như dao cứa, Tiểu Đào rỉa lông cẩn thận cho Tiểu Khiêm, chốc chốc lại gù gụ mấy tiếng. Tôi chưa thấy Tiểu Đào kiên nhẫn dịu dàng thế này bao giờ, nước mắt cứ trào ra, rơi lã chã xuống mình Tiểu Khiêm, nghẹn ngào nức nở: “Xin lỗi… xin… lỗi, xin… lỗi…..”

Tiểu Đào ngẩng lên nhìn tôi, nhè nhẹ cọ đầu vào lòng bàn tay tôi như an ủi, rồi lại rỉa lông giúp Tiểu Khiêm, đột nhiên nó tung cánh bay thẳng lên trời, tôi còn đang ngờ vực không hiểu sao con bồ câu bay mỗi lúc một xa, bỗng sực hiểu ra, vội vã thổi sáo ra lệnh, quay lại, lập tức quay lại.

Thấy Tiểu Đào một mực bay thẳng lên trời, tôi kinh hoàng gọi ầm ĩ: “Tiểu Đào, quay lại! Quay lại! Không cho phép ngươi bỏ rơi ta! Không cho phép ngươi bỏ rơi ta!”

Vừa dứt lời đã thấy một chấm màu đen vùn vụt rơi xuống, trong nháy mắt, Tiểu Đào đã rơi xuống đất, các binh sĩ vốn say xưa quan sát trận chiến giữa bồ câu và diều hâu, bây giờ lại bị sự mãnh liệt, can trường của Tiểu Đào làm cho choáng váng, tất cả đều thét lên kinh hoàng, còn tôi lại nghẹn họng, không sao kêu thành tiếng được, chỉ biết mở to hai mắt trừng trừng nhìn xác Tiểu Đào đằng xa, người mềm nhũn khuỵu luôn xuống đất.

Hoắc Khứ Bệnh che mắt tôi lại: “Đừng nhìn nữa.”

Tôi cố sức đẩy tay hắn ra, hắn giữ chặt lấy cánh tay tôi, nhưng tôi giãy giụa đánh hắn: “Đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của ngươi, tại sao ngươi lại ép buộc ta phải đi theo ngươi…”

“Đều là lỗi của ta, là lỗi của ta, ta nhất định sẽ bắt Hung Nô phải trả giá cho tất cả.” Hoắc Khứ Bệnh vừa dịu dàng nói, vừa sai quân y đưa cho hắn một chiếc khăn tay ướt giúp tôi chùi mũi, tôi chỉ thấy một mùi hương hoa rất thơm, lực đánh hắn dần dần yếu đi, đầu óc mê muội, dựa vào vai hắn, mê man chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui