Orthos chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, có miệng mà nói không nên lời. Mặc dù hắn thật sự bộc lộ rằng bọn họ liên thủ thì e là vẫn không thể nào ngăn cản nổi Athelstan. Liên minh Liệp thần giả không đoàn kết, Josiah và Dalca căn bản cũng không cùng nhóm!
Hắn cực kì buồn bực, không biết có phải mình đã đi lầm một bước hay không mà tại sao không nghĩ ra vì lý do gì lại lọt vào bên trong phong ấn kết giới giam cầm Athelstan.
Những điều hắn trù tính bấy lâu trong óc cuối cùng lại không thể thành công được.
Athelstan cứ cuốn sát lấy hắn, làm hắn hoàn toàn không thể thoát thân khỏi chỗ này. Bên cạnh bọn họ có những cây cột đá cao vút đến tận trời thi thoảng lại bắn ra những đạo hàn quang sắc lạnh trúng vào người làm tê liệt tay chân, đôi khi bọn họ tránh kịp thì lại bị đối phương bất chợt công kích đánh trúng.
Sai một nước, thua cả ván! Mọi sắp đặt của Orthos đã hoàn toàn mất tác dụng.
Khi ba người Josiah, Regis, Miller đuổi tới nơi, đột nhiên phát hiện bị mất tung tích của Orthos thì liền tỏa thần hồn bao trùm khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra một chút manh mối.
- Quay lại! - Josiah suy nghĩ một chút thì chợt biến sắc mặt, tựa hồ ý thức rằng có gì đó không ổn.
Regis, Miller liếc mắt nhìn nhau, cùng lặng lẽ gật đầu đồng ý. Ba tên thống lĩnh Liệp thần giả đang bừng bừng hăng hái tính sẽ phối hợp với Orthos ám sát Hàn Thạc, giờ vội vã quay lại dùng tốc độ cực nhanh bay về phía vách tường mật thất có đủ các màu sắc.
Bọn Regis hiểu rằng chỉ cần bọn họ có thể trụ vững ở nơi ấy thì cho dù Hàn Thạc có bao nhiêu âm mưu quỷ kế thì cũng không dùng được, cuối cùng vẫn không thể trở lại mật thất để giúp người của Hàn gia thoát ra. Chỉ cần nắm được điểm này, bọn họ không sợ hắn không ngoan ngoãn vâng lời.
Với lực lượng của ba người, một khi Hàn Thạc xuất hiện thì cho dù không có Orthos đánh lén, bọn họ vẫn chắc chắn cầm chân được hắn ở lại chỗ này!
Rất nhanh. Ba người đã về đến chỗ đó.
- Chưa, chưa đến!
Josiah nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh, vẻ đầy tự tin:
- Chúng ta không nên chạy ra bên ngoài. Ngoài đó ngay cả Orthos cũng gặp bất trắc thì nhất định có đòn sát thủ của hắn. Tất cả hãy nghỉ ngơi dưỡng sức chờ hắn đại giá quang lâm đi!
Regis, Miller chỉ cười mà không hề khẩn trương. Bọn họ thấy rằng thế trận vẫn trong tầm khống chế của mình.
- Phụ thân về rồi! - Trong một mật thất rộng lớn, Hàn Hạo đột nhiên giật mình.
Căn mật thất này có nhiều tầng lực lượng phong tỏa, trên mặt vách tường còn có lực lượng vô cùng kì dị bao phủ, chẳng những có thể ngăn cản phần lớn thần lực công kích mà còn có thể ngăn cản hữu hiệu việc dùng linh hồn nhìn trộm.
Chính vì thế, Ngũ hành giáp thi có cảnh giới linh hồn không bằng Hàn Hạo nên không thể cảm ứng được Hàn Thạc đến. Đến tận lúc này, năm người vẫn thắc thỏm chuẩn bị một khi lực lượng phòng ngự của mật thất này bị phá hủy thì sẽ lập tức bất chấp mọi giá phát động Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, cố gắng tiếp tục bảo vệ an toàn cho người Hàn gia.
Vừa nghe Hàn Hạo vẫn trầm mặc từ nãy đến giờ đột nhiên nói như vậy, mọi người trong mật thất đang rầu rĩ đột nhiên phấn khởi tinh thần, sắc mặt ai nấy đều thoáng hiện vẻ vui mừng.
- Không có việc gì.
Hàn Hạo đang ngồi xếp bằng bỗng đứng lên, siết chặt thanh Cốt thứ trong tay, hé mắt liếc nhìn Adelina đang thản nhiên ăn tinh thạch:
- Ngươi có thể cầm chân một Chủ thần để hắn trong thời gian ngắn không thể công kích người khác được chứ?
Adelina vừa cắn vỡ một góc khối năng lượng tinh thạch to bằng nắm tay kêu "lạo xạo", nghe vậy liền cười hì hì gật mạnh đầu đáp:
- Đương nhiên!
- Ngươi chuẩn bị đi, sau đó chúng ta cùng ra ngoài.
Hàn Hạo tới trước mặt bọn Hàn Kim và bảo:
- Phải có năm người các ngươi hợp lực mới có thể đưa hai chúng ta ra được. Lát nữa các ngươi nghe hiệu lệnh của ta, bằng tốc độ nhanh nhất đưa ta và Adelina ra ngoài! Ta sẽ liên lạc với phụ thân!
- Được!
Hàn Kim gật đầu, sau đó nhìn Adelina vẫn đang gặm khối năng lượng tinh thạch, nhỏ giọng căn dặn:
- Cẩn thận một chút nhé!
- Biết rồi, ta sẽ không có việc gì đâu. - .
Adelina đưa mắt liếc sang Hàn Hạo ở bên cạnh, cười hì hì nói:
- Chàng hãy lo cho hắn đi.
Hàn Kim cười dài ha hả đáp:
- Đại ca chắc chắn không sao đâu!
Một tràng cười lớn đột nhiên vang vọng không trung rồi một bóng người hùng vĩ đạp không bay đến, hơi muộn nhưng không phụ sự chờ đợi của ba người Josiah. Hàn Thạc liếc mắt nhìn qua bọn Josiah đang như gặp đại địch, cười nói:
- Các vị từ nghìn dặm xa xôi đến Ma Ẩn cốc của ta thì thật quá là cảm động, đáng tiếc là chúng ta không có mặt trong cốc nên không thể chiêu đãi các vị được tốt, xin thứ lỗi cho.
Josiah ở đằng xa khom người hướng về Hàn Thạc làm một cái lễ đúng tiêu chuẩn, tươi cười đáp:
- Khách khí khách khí!
- Ừm, ba vị coi trọng như vậy khiến ta thật sự là được yêu quá mà sợ.
Hàn Thạc chưa vội động thủ mà vẫn đứng trên cái đài tròn có khắc đồ án Vạn Ma đỉnh trong cốc, đầu tiên là cảm thụ một chút về lưu động nguyên khí trong cốc, sau đó mới cười ha hả nói:
- Ba vị, các vị muốn cái gì, chỉ cần trong cốc có thì ta nhất định sẽ hai tay dâng tặng.
- Thống khoái!
Josiah cười ha ha, nhìn quanh bốn phía sau đó chỉ chỉ vào các loại trận pháp kì dị có âm phong ào ào sát khí đậm đặc mà nói:
- Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết những bí mật trong cốc thì ta cam đoan sẽ tự mình đưa người của Hàn gia ra ngoài cốc!
- Ủa?
Hàn Thạc sửng sốt, chợt khó xử nói:
- Không cho chủ nhân ra, việc này có vẻ như khách lấn át chủ, không hay lắm đâu nhỉ?
- Bryan, sơn cốc hiện giờ đã không phải do ngươi làm chủ nữa. Vùng đất hỗn loạn sớm muộn gì cũng là lãnh địa của liên minh Liệp thần giả chúng ta, với tài trí của ngươi thì chắc cũng nhìn ra xu thế chung, sớm rời xa cái vùng đất thị phi này thì cũng không ai nói ngươi khiếp nhược mà còn tán dương ngươi hiểu đại cục, biết tiến lui! - Âm thanh của Miller phiêu du bất định, người lắc lư một cái đã bay ra cách xa Josiah một khoảng.
Mắt Regis tỏa điện quang lóng lánh, cũng lơ đãng đi vài bước sang phía trái, đến một khoảng cách thích hợp thì tự giác dừng lại.
Ba người Josiah, Miller, Regis tạo thành hình tam giác vây Hàn Thạc vào trung tâm. Ba người vẫn chưa lập tức ra tay nhưng đã khóa chặt Hàn Thạc trên hiện trường. Trong tình thế này, chỉ cần hắn nói một chữ "Không" là đòn công kích như sấm sét chắc chắn sẽ ập đến như trời nghiêng đất lở.
Tất nhiên là việc Miller, Regis lặng yên thay đổi vị trí không thoát khỏi con mắt lửa của Hàn Thạc. Ngoài dự tính của bọn Josiah, trước ý định bao vây của Miller và Regis, hắn chỉ cười lạnh, không hề theo đó mà chuyển đổi vị trí của mình, thể hiện cử động gì như muốn trốn tránh vòng vây của ba người.
Hai tên Miller, Regis thầm thấy có chút kì quặc, ngẫm nghĩ một chút thì theo cách nhìn của mình bỗng chợt hiểu hành động này của Hàn Thạc có thể mang nghĩa thỏa hiệp, vì tính mạng vợ con mà chọn đường khuất phục.
Josiah im lặng nhìn Hàn Thạc, thấy hắn chẳng những không phản kháng lại còn kệ cho mình ở trong vòng vây của ba người bọn họ thì đột nhiên thầm buông lỏng, cũng đương nhiên cho rằng hắn đã lựa chọn chính xác.
Đúng lúc này, Hàn Thạc đột nhiên bay lên!
Không để cho nét cười trên mặt Josiah kịp tan đi, một bàn tay thật lớn hiển hiện ra trong khoảng không trên đỉnh đầu ba người. Bàn tay to như trái núi, có da thịt đầy đủ, ngay cả đường chỉ tay cũng thấy rõ ràng, chỉ có điều là nó ẩn chứa sát khí đáng sợ khủng khiếp khiến cho người ta không tự chủ được muốn hướng đến quỳ xuống đất bái lạy.
"Vù vù! Vù vù vù!"
Âm thanh như xé trời từ trên đỉnh đầu truyền đến, bàn tay lớn kia đè mạnh xuống bao phủ toàn bộ khu vực này vào bên trong, thế như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm đánh xuống đỉnh đầu ba người.
- Chó chết! - Regis mắng lớn rồi lập tức quay người tránh né.
Josiah, Miller cũng biến sắc, đột nhiên ý thức rằng vẻ mặt tươi cười của Hàn Thạc cũng không phải là tốt lành. Hai người cảm thụ áp lực kinh khủng từ đỉnh đầu đè xuống thì đều không dám lưu lại ương ngạnh chống đỡ mà cùng học theo Regis hướng ra bên ngoài trốn tránh.
Vòng vây mà ba người vừa mới tạo thành bao quanh Hàn Thạc lập tức bị phá vỡ!
- Ta cho các ngươi thấy sơn cốc này có phải vẫn do ta làm chủ hay không! - Hàn Thạc vẫn như núi sừng sững đứng bất động tại chỗ nhìn ba người Josiah chạy trốn về ba hướng, cười sằng sặc.
Bỗng nhiên, bàn tay lớn kia chia ra làm ba truy đuổi theo cả ba.
Ba tên bỗng biến sắc mặt, cảm nhận rõ nguy cơ mãnh liệt từ trên người Hàn Thạc. Người hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ thản nhiên bất động nhưng mà bàn tay lớn chia ra làm ba kia tựa hồ đã thành xúc giác của hắn, bám chặt lấy ba người Regis khiến bọn chúng muốn tránh né như thế nào cũng vẫn không thoát chiêu chưởng đánh xuống đầu.
Nếu ở một chỗ khác thì Hàn Thạc tuyệt đối không thể vừa ra tay đã phá vỡ vòng vây của ba người và còn có thể hành động bức bách họ không ngừng chạy trốn. Nhưng nơi này là Ma Ẩn cốc, mọi thứ trong cốc đều đã hợp nhất với thần thức của hắn. Ở nơi này, lực lượng của hắn còn cường đại hơn ba thành so với trạng thái đỉnh cao!
Khi Ma công của hắn mới vừa bước vào cảnh giới Thiên Diệt thì đã có thể khiến Salas không thể không tạm tránh phong mang. Hiện giờ hắn đã củng cố cảnh giới Thiên Diệt, lại còn ở trong Ma Ẩn cốc thì thực lực mạnh mẽ đến mức bọn Josiah sao có thể tưởng tượng nổi.
- Phá nó! - Josiah đột nhiên hét lớn một tiếng. Regis, Miller cũng động tâm niệm, đột ngột tụ lại bên cạnh Josiah rồi ba người đồng thời ra tay đánh thẳng vào cái bàn tay lớn đang áp xuống đỉnh đầu.
Tiếng nổ ầm vang trầm trọng truyền khắp Ma Ẩn cốc. Ba tên tập trung lực lượng đánh thẳng vào bàn tay lớn trên đỉnh đầu mình.
"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"
Dao động năng lượng mãnh liệt từ đỉnh đầu ba người truyền ra, ngay cả người của Hàn gia trong mật thất ở giữa trung tâm trận pháp được tầng tầng lớp lớp lực lượng phòng ngự cũng cảm giác được tiếng vang động thật lớn và mặt đất chấn động kịch liệt.
Một bàn tay lớn biến mất thì hai bàn tay ảo giác kia trong nháy mắt cũng không còn đâu nữa.
Bọn Josiah thở phào một hơi, thầm nghĩ thật may mắn. Nếu một kích mà ba người hợp lực lại vẫn không đủ sức đánh tan bàn tay lớn kia thì bọn chúng sẽ lập tức từ bỏ mọi hành động tại Ma Ẩn cốc, bỏ chạy được càng xa càng tốt!
Hàn Thạc cười cười, thầm nghĩ nếu không phải còn cần thiên địa nguyên khí của Thiên Tuyệt trận giam giữ Dalca thì một kích này há có thể bị các ngươi phá vỡ dễ dàng như vậy sao?
- Không hổ là ba Đại thống lĩnh của Liệp thần giả, quả nhiên là lợi hại!
Hàn Thạc bật cười lớn rồi chợt gật đầu, nói:
- Đã như vầy thì ta đây biết nên làm như thế nào. Ùm, chúng ta bắt đầu đi, nói tiếp chuyện ban nãy. Các ngươi muốn nói cái gì, ta biết thì nhất định sẽ trả lời, không hề giấu diếm!
Đại Ma Vương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...