- Cái đó chưa chắc, ngươi đã muộn một bước rồi, hai ngày trước chúng ta đã tới rồi! Chỉ là ta ra ngoài tìm ngươi, nhưng không tìm được, không ngờ ngươi lại ở chỗ này, hắc hắc, tiểu bằng hữu, còn nhớ thanh âm của ta chứ? - Khi Hàn Thạc còn đang cười dài, một giọng nói băng giá đột nhiên vang lên.
Thanh âm này tới cực kỳ đột ngột, Hàn Thạc trước đó căn bản không cảm ứng được gì, khi nó vang lên, hắn thậm chí cũng không cảm giác được vị trí của người này.
Hàn Thạc kinh sợ, thanh âm đó hắn đã từng nghe qua, lúc ở Băng Tuyết thần điện.
Mấy hôm trước Hàn Thạc huyết tẩy Băng Tuyết thần điện, mấy ngàn tín đồ Băng Tuyết thần điện dùng tín ngưỡng lực sùng bái mời một Trung vị thần ở vị diện khác phủ xuống nhập vào người Tuyết thần Tiana, đánh nhau với hắn ở tuyết vực. Trận ấy Hàn Thạc gian nan dùng toàn lực đối phó với tên cường giả đến cả một phần mười thực lực cũng không phát huy ra được, đánh bị thương Thần hồn người nọ.
Thanh âm băng giá này chính là của tên Trung vị thần Thủy hệ có Thần hồn phủ xuống người Tiana!
- Rất được, ngươi lại có thể phá vỡ kết giới này. Nhưng bây giờ ta đã gia tăng thêm thần lực, ta xem ngươi làm sao đào tẩu được. Ba ba trong rọ (nguyên văn: úng trung tróc miết – bắt ba ba trong chum), hẳn là chỉ hiện cảnh bây giờ.
Thanh âm đó lạnh lùng cười khẽ, tràn ngập vẻ khinh miệt.
Hàn Thạc mặc dù luôn luôn tự tin về bản thân mình, nhưng cũng hiểu được khi đối mặt với tên Trung vị thần có cả Thần thể lẫn Thần hồn này, hắn chẳng có lấy một hi vọng thắng mỏng manh nào.
Thanh âm đó vang lên trong chốc lát, hai hóa thân ngoại thân trong nháy mắt quay về bản thể Hàn Thạc, không có lấy một chút do dự, hắn vội vàng truyền tin cho Thổ Giáp thi, lệnh cho hắn lập tức ra khỏi người viễn cổ Cự Long.
- Phụ thân, còn lại một chút sức mạnh chưa hấp thu xong! - Thổ Giáp thi căn bản không rõ lần này gặp phải định nhân kinh khủng như thế nào, xem ra vẫn còn có vẻ trách móc.
- Nếu ngươi không ra, hai chúng ta lập tức đều chết ở đây! - Hàn Thạc biết lúc này không thể chần chờ chút nào, nhanh chóng truyền tấn.
Thổ Giáp thi nghe Hàn Thạc nói thế, cũng lắp bắp kinh hãi, không dám hỏi nhiều, bỏ qua một chút thần lực của viễn cổ Cự Long còn chưa kịp hấp thu, vội vàng từ cái miệng đỏ lòm như chậu máu của viễn cổ Cự Long vọt ra.
Thần thức Hàn Thạc tập trung vào người Thổ Giáp thi, phát hiện hắn đã sở hữu toàn bộ Thần hồn không còn ý thức và Thổ Linh châu của viễn cổ Cự Long. Biết cảm ngộ từ vạn năm khổ tu và sức mạnh của viễn cổ Cự Long, chí ít cũng tám phần bị Thổ Giáp thi hấp thu rồi.
Ngay sau khi Thổ Giáp thi từ cái miệng đỏ lòm của viễn cổ Cự Long lao ra, hắn lập tức niệm Vong Linh ma pháp, một đạo hào quang chợt lóe rồi biến mất, mang theo Thổ Giáp thi biến mất vô tung.
Thổ Giáp thi vừa vào Vong Linh giới, Hàn Thạc lập tức cảm nhận kết giới một chút. Cảm ứng được một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, cả không gian như bị hàn khí đóng băng. Áp lực lớn đến nỗi làm hắn gần như khó thở.
Lúc này, Hàn Thạc lập tức hiểu được lúc trước khi người nọ lên tiếng, hắn vẫn một mạch ở bên ngoài kết giới. Lúc này hắn mới thực sự đi vào kết giới.
Người tới là một Trung vị thần. Hắn trước khi vào đã gia cường thần lực cho kết giới. Hàn Thạc phỏng chừng Lục Ma Phong cũng khó có thể oanh phá kết giới này. Trong đầu cấp tốc nghĩ phương pháp ứng phó.
- Lần trước ở Tuyết Vực, chúng ta đã giao thủ rồi. Lúc trước ngươi rất kiêu ngạo mà. Hôm nay ta xuyên giới mà đến, chủ yếu mục đích chính là muốn lăng trì ngươi từng chút một đến chết. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng! - Thanh âm đó vừa vào, có vẻ không hề khẩn trương. Hắn đã gia tăng thần lực vào phòng ngự kết giới này. Hắn tự tin với cảnh giới Hàn Thạc bây giờ căn bản không phá được kết giới này, do đó định từng chút một hành hạ Hàn Thạc tới chết.
Ở thời khắc mà bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong, Hàn Thạc vẫn rất tỉnh táo, không hề hoảng loạn, trong đầu cấp tốc suy tính, rồi dứt khoát hạ quyết định.
Không đợi tên Trung vị thần kia đến gần, người Hàn Thạc đột nhiên nổ tung bắn ra huyết quang kinh khủng, "bụp bụp", kinh mạch trong cơ thể hắn bị xé nát, xương cốt "rắc rắc" gẫy tung.
Một luồng ánh sáng màu máu bao phủ toàn thân Hàn Thạc, bức toàn bộ tiềm lực trong cơ thể ra, trong nháy mắt bộc phát ra năng lượng vô cùng khổng lồ.
Một luồng hào quang chợt lóe lên rồi biến mất, khi luồng hào quang tan ra, lúc này không để lại một chút dấu vết nào.
Hàn Thạc đã bỗng dưng biến mất!
Một trung niên nhân âm lãnh, một luồng ánh sáng băng lướt tới, đột nhiên xuất hiện ở vị trí mà Hàn Thạc vừa biến mất.
- Sao, làm sao có thể được?!
Hắn há hốc miệng, thần tình kinh dị, con ngươi băng giá lóe ra hào quang lấp lánh, có vẻ khiếp sợ cực kỳ.
- Làm sao có thể được? Hắn làm sao có thể chạy đi được? Chỉ là một Hạ vị thần, tuyệt đối không thể phá vỡ kết giới của ta. Việc này... Rốt cuộc việc này là như thế nào? - Hắn thì thào tự nói, không ngừng điều tra vị trí cuối cùng của Hàn Thạc, cố gắng tìm ra nguyên nhân.
Một lát sau, kết giới Thủy hệ đột nhiên vặn vẹo dị thường, nhóm năm người đi tới, cầm đầu là một thanh niên bạch y tế tự của Quang Minh giáo hội, bộ dáng sáng sủa, cười cười nói:
- Ericson, làm sao lâu như vậy, ngươi làm cái gì thế?
Dừng một chút, hắn nhướng mày, ngưng trọng nói:
- Ủa, con Địa Long không ngờ bị hắn giết chết rồi!
- Vị diện truyền tống trận bị hủy rồi! - Một âm thanh kinh ngạc lớn hơn nữa, từ một nữ nhân có bộ dạng một thiếu phụ vang lên, có vẻ cực kỳ kinh hãi.
- Khốn khiếp thật, tiểu tử đó không ngờ dám tới nơi này, vị diện truyền tống trận bị hủy đi rồi. Lần này khó khăn rồi. Chúng ta tới đây lại không đem theo người nào tu luyện Thời Không pháp tắc mới chết!
Thanh niên cau tít mày, nghĩ ngợi một chút, vội vàng hỏi tên Băng Tuyết thần điện vẫn còn thì thào tự nói:
- Ericson, thi thể tiểu tử đó đâu? Có tìm được đồ vật gì không? Vị diện truyền tống trận bị người này hủy đi, vậy chúng ta phải thông qua hắn tìm cho được vị diện truyền tống trận trong Tử Vong Mộ Địa. Bằng không sau khi xong việc, chúng ta muốn rời nơi này cũng không dễ đâu!
- Không có khả năng, căn bản không có khả năng! - Ericson vẫn chìm trong kinh dị, thì thào tự nói.
- Ericson, ngươi làm cái gì thế? Vị diện truyền tống trận bị hủy rồi, nếu ngươi không muốn trèo đèo lội suối trở về, hãy mau lục soát thi thể hắn cho rõ ràng! - Người trẻ tuổi sáng rỡ đó quát khẽ một tiếng.
Ericson vừa nghe hắn quát, đột nhiên tỉnh ra, thân thể run lên, cười khổ lắc lắc đầu, giải thích:
- Kaiser, ta không thể giết chết tiểu tử đó, hắn chạy rồi.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? - Chẳng những thanh niên tên là Kaiser, mà những cường giả khác cũng đồng thời kinh hô.
Ericson là một Trung vị thần, trước khi làm việc còn gia cường thần lực bên ngoài kết giới, trong cảnh bắt ba ba trong rọ, một Trung vị thần cho dù chống lại mười Hạ vị thần, cũng chắc chắn phải thắng, đối phương tuyệt không thể còn sống.
Nhưng, Ericson không ngờ để người chạy thoát?
- Chạy thật rồi! Đến bây giờ ta vẫn không hiểu được, hắn làm sao chạy được! - Thấy mấy người ai nấy trừng mắt há mồm, ngây dại, Ericson dài mặt ra, trầm giọng nói.
Tới lúc này, mọi người mới hiểu được Ericson tuyệt đối không nói đùa, ai nấy đều kinh dị như Ericson lúc trước, miệng lầm bầm:
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
- Chẳng lẽ trong tay hắn có liệt không thần khí? - Kaiser sau khi kinh hô, đột nhiên tỉnh táo lại, trầm giọng dò hỏi.
- Không, ta dám khẳng định!
Ericson kiên định nói:
- Từ khi tiến vào kết giới, ta đã quan sát nhất cử nhất động của hắn, ta không hề cảm giác được hắn sử dụng bất kỳ loại sức mạnh nào trong số mười hai đại lực lượng hệ, cũng không hề sử dụng liệt không thần khí, không gian cũng không hề sinh ra biến hóa, hắn cứ tự dưng mà biến mất như vậy!
- Điều này sao có thể được? - Kaiser cả kinh, nghĩ ngợi một lát.
- Trước khi hắn tự nhiên biến mất, thân thể hắn xảy ra dị biến, kinh mạch bị xé rách. Xương cốt vỡ vụn, trông như bị trọng thương, cũng không biết việc này là như thế nào! - Ericson hồi ức một chút, giải thích.
- Bất luận làm sao, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm được hắn. Người này quá trọng yếu, hắn nắm giữ vị diện truyền tống trận, tin chúng ta tới đây trước một bước, chẳng bao lâu nữa, mấy tên gia hỏa kia nhất định sẽ tới rất nhanh. Một khi không thể tìm được tiểu tử này trước khi chúng tới, nắm giữ vị diện truyền tống trận ở Tử Vong Mộ Địa, sự tình lần này sẽ cực kỳ khó giải quyết! - Kaiser sau khi trầm mặc, đột nhiên trầm giọng nói.
Kể cả Ericson, năm người đồng thời gật đầu. TruyệnFULL.vn - http://Janet
- Mọi người phân ra làm việc, toàn lực lục soát đại lục này. Tìm mọi nơi có thể ẩn thân, không sót một chỗ nào cả. Nhớ kỹ, một khi tìm được hắn, không nên vội vã giết hắn, trước hết phải sửa lại thiết trí vị diện truyền tống trận, tuyệt không thể để cho những tên gia hỏa đó cũng đến đây! - Kaiser phân phó.
- Tìm được hắn, các vị nể mặt ta, nếu có thể bắt sống thì tận lực bắt sống, ta muốn tự tay lột da hắn! - Ericson nói vẻ độc ác.
Nhóm sáu người không nhiều lời nữa, chia nhau đi. Kaiser vung tay lên, một đạo hào quang chói sáng bao lấy thi thể viễn cổ Cự Long. Con viễn cổ Cự Long từ từ bị hòa tan trong màn bạch quang, cho đến lúc biến mất hoàn toàn.
Trên một tòa núi hoang, Hàn Thạc máu me đầm đìa, thê thảm nằm vắt trên một cành cây cổ thụ, chật vật cùng cực!
Huyết Liệt Ma Độn quyết thôi phát tiềm lực trong cơ thể Hàn Thạc, trong khi kinh mạch và xương cốt nổ tung, làm cho Hàn Thạc đã độn ra xa ngoài vạn dặm, trốn khỏi độc thủ của Ericson.
Huyết Liệt Ma Độn quyết là một loại ma công dùng để chạy trốn rất ác độc, một khi phóng thích ra, sẽ làm nguyên khí của con người đại thương, ma thể bị thương nặng.
Lần này thân thể kinh mạch xương cốt của Hàn Thạc đều nát vụn, cả người không có một điểm khí lực, tưởng may hóa ra không may, vừa lúc rơi xuống một cây đại thụ, làm Hàn Thạc cảm thấy mình xui xẻo vạn phần.
Không có lấy một chút ánh sáng nào, Hàn Thạc đã bị hủy hết kinh mạch và xương cốt, căn bản không thể cử động được thân thể. Trong tình huống này, sức mạnh trong cơ thể Hàn Thạc không thể hội tụ, cũng không cách nào gọi sinh vật vong linh tới bảo vệ hắn, chỉ có thể dở sống dở chết như vậy.
Trong quá trình khôi phục, Hàn Thạc chí ít cũng cần một thời gian không thể động đậy. Lúc này nếu có địch nhân đến gần, hắn chỉ có thể như con cừu chờ mổ, tùy ý cho địch nhân cắt xẻo.
Cũng may khi dùng Huyết Liệt Ma Độn Quyết chạy trốn, Hàn Thạc đã xác định một phương hướng đặc biệt, vừa khéo tới quả núi hoang không có người ở, nếu không mà rơi trúng vào một bộ lạc Thú Nhân, bị đám Thú Nhân dã man này phát hiện, vậy hắn còn chết nhanh hơn nhiều.
Bảo trì tư thể vắt ngang trên cành đại thụ, từ khi bầu trời tối đen một mạch tới khi thấy ánh bình minh, vẫn không có một sinh vật nào đến gần.
Hàn Thạc thầm kêu may mắn. May mà đế quốc Thú Nhân rất nghèo, may mắn là chung quanh không có ma thú hung tàn đến gần, mới có thể cho hắn thời gian tiếp tục khôi phục thân thể.
Nhưng vận may của Hàn Thạc cũng không duy trì được bao lâu. Khi sắc trời sáng rõ chưa được bao lâu, tiếng cước bộ chầm chậm đến gần, làm hắn có chút thấp thỏm.
Đây là thời khắc Hàn Thạc yếu ớt nhất, cho dù một đứa bé cầm lợi khí, cũng có thể làm hắn bị thương nặng hơn nữa.
Người tới là một thiếu niên Thú Nhân, khoác một bộ da thú, chân trần, sau lưng đeo một cái sọt to, lên núi hoang này tựa hồ muốn đốn củi.
Lúc đầu hắn cũng không chú ý tới Hàn Thạc đang vắt ở cành cây trên đầu, chỉ cúi đầu lầm lì chặt những cành khô, mãi đến khi trên người Hàn Thạc nhỏ xuống một giọt máu tươi, mới làm hắn kinh ngạc nghĩ rằng trời sắp mưa, rồi ngẩng đầu lên nhìn trời.
Vừa thấy cảnh này, hắn đột nhiên "xí xô xí xào" chỉ vào Hàn Thạc kinh hô.
Giết nhiều Thú Nhân như vậy, chỉ cần một linh hồn là Hàn Thạc có thể hiểu được ngôn ngữ của Thú Nhân. Do đó thanh âm "xí xô xí xào" vừa lọt vào tai hắn, sau một giây ngưng thần, chẳng mấy chốc hắn đã hiểu được hàm nghĩa.
- Ủa, sao lại có người chết như thế này! Nhân loại à! Hôm nay quả thật xui xẻo, sáng sớm mà đã gặp phải việc thế này!
Hàn Thạc dở khóc dở cười, lưỡi bị vỡ nát, lúc này đang trong lúc khôi phục, tạm thời chưa nói được, chỉ có thể chớp mắt, cúi đầu nhìn thiếu niên đó.
- Buổi sáng còn chưa ăn cơm nữa! - Thiếu niên Thú Nhân thì thầm một câu.
Hàn Thạc run lên, hắn và Thú Nhân rất ít giao thiệp, nhưng đã sớm nghe nói qua Thú Nhân cực kỳ dã man, hình như có bộ lạc ăn thịt người nữa. Vừa nghe thiếu niên Thú Nhân nói sáng còn chưa ăn cơm, tâm cảnh Hàn Thạc nhiều năm qua chưa từng đại loạn, bây giờ thật sự đã luống cuống.
Mà không phải…
Với thân thể Hàn Thạc tới cảnh giới Cửu Biến, cho dù thiếu niên Thú Nhân đó dùng lợi khí cắt vài miếng thịt nát của hắn, chỉ cần cho hắn một thời gian, cũng có thể khôi phục được. Chỉ là nếu thiếu niên Thú Nhân này cắt thịt trên mặt hắn mà ăn, vậy thì quá ớn!
- Sáng sớm đã thấy tràng diện ghê tởm như vậy, làm sao còn ăn được điểm tâm chứ! - Trong khi Hàn Thạc chờ đợi lo lắng, thiếu niên Thú Nhân hừ hừ, rủa thầm.
Hắn nói thế, Hàn Thạc đang run lên lại thấy mừng rỡ. Hóa ra hắn không phải muốn ăn thịt người, xem ra lời đồn đãi bên ngoài về Thú Nhân cũng không phải toàn bộ là thật!
- Mẹ nói người chết phải chôn xuống đất, người kia cũng quá xui xẻo, lại chết ở trên cây. Thôi, tính ra nhìn ngươi khổ sở, hay là giúp hắn vậy!
Thiếu niên Thú Nhân thì thầm vài câu, rồi vung cây rìu không lấy gì làm sắc bén lắm, phùm phụp chặt vào cành cây đại thụ mà Hàn Thạc đang nằm, không bao lâu cành cây đó ầm ầm đổ xuống, hắn ngã xuống đất, kéo một đám cành gãy theo.
- Trời, tên nhân loại này nặng phết! - Thiếu niên Thú Nhân đó kinh hô một tiếng, tò mò chạy về phía Hàn Thạc, có vẻ hưng phấn.
Thân thể Hàn Thạc đích xác nặng hơn người bình thường nhiều. Khi rơi xuống kéo theo rất nhiều cành cây đại thụ gãy theo, trong đó có rất nhiều cành khá lớn, hắn kinh ngạc như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Tên Thú Nhân đó bước nhanh tới gần Hàn Thạc, tới bên cạnh hắn nhìn vẻ ngạc nhiên. Tên thiếu niên này tựa hồ cũng không tà ác như Hàn Thạc lúc trước tưởng tượng, không hề tìm tòi vơ vét đồ từ thi thể người chết, chỉ tò mò đánh giá hắn.
- Ủa, trái tim còn đập này! - Thiếu niên Thú Nhân cả kinh, vội lui ra phía sau, bị dọa hết hồn!
Trong quá trình thân thể chữa trị, bộ vị quan trọng nhất phải chữa trị trước tiên. Trái tim chính là bộ phận quan quan trọng nhất trong cơ thể, lúc này đã được chữa trị xong, nó đập cũng là bình thường thôi.
Nhưng một huyết nhân cả người máu đầm đìa, nơi nơi đều là lỗ thủng, như là đã chết đến mức không thể chết lại được nữa, thế mà trái tim vẫn còn đập, đối với thiếu niên Thú Nhân này thì đích xác có vẻ quá khó tưởng tượng.
Đại Ma Vương
Quyển 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...