- Kêu cái tên tiểu tử Bryan lăn ra đây cho ta! - Trung niên gầy ốm này kéo theo Vaeni không hề tình nguyện, trên đường chửi rủa xông thẳng vào khu đồn lũy.
Dọc đường đi, đám quan lính đang gìn giữ đồn lũy dường như đều nhận ra được trung niên gầy ốm này. Trên đường ai nấy đều ủ rũ đăm chiêu, không ngờ chẳng có ai dám cản trở hắn.
Trong ba ngày nay, vì Hàn Thạc thể hiện được tài năng xuất chúng, địa vị của hắn trong thành đã trở nên siêu việt. Cho dù là ở thành Orson, người dám mở miệng lớn tiếng chửi bới một nhà đại quý tộc cũng rất là hiếm có. Một số binh sĩ không biết thân phận người này thì ai nấy đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng sau khi được đám lão binh huyên thuyên giải thích một hồi thì lại bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn người này không ngờ lại có thêm vài phần tôn kính.
Đám người Hàn Thạc đang ở bên trong phòng nghị sảnh tại tầng ba của thành lũy, hiển nhiên cũng nghe được người đó rống miệng lên chửi. Trong đó cả đám quý tộc lão Hahn, Boris, Ibra, hay là Kiếm thánh Carola, Thánh ma đạo sư Szabokas, lại thêm cả đám người Amyes của Ám Mạc, vừa nghe được thanh âm người đang đến đều lộ vẻ cười khổ.
Lawrence cùng Amyes đều là những người hiểu rõ chuyện cụ thể, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc chợt loé lên, còn Emily thì lại càng không được tự nhiên. Không biết cái tên điên này tới đây, sẽ mang đến cho mọi người kết quả khó đoán trước gì đây.
- Cái tên gia hỏa này sao lại tới đây!
Sắc mặt lão Hahn chợt biến đổi, lập tức quay sang Hàn Thạc lúc này đang cười khổ để dò hỏi:
- Ngươi sao lại có thù với hắn hả?
Hàn Thạc hơi xấu hổ, gãi đầu giải thích:
- Ta với hắn không có thù gì cả. Được rồi, binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất lấp. Ta đi ra xem thế nào.
- Bryan, cái tên điên này khó chơi lắm. Ngươi cần phải đối xử thận trọng! - Khi Hàn Thạc vừa đứng lên đi ra ngoài thì Lawrence đột nhiên mở miệng, vẻ mặt cổ quái. Bạn đang đọc truyện được tại
- Ta sẽ để ý! - Hàn Thạc trả lời rồi đi thẳng ra khỏi cửa.
Lawrence cũng biết tính khí của Hàn Thạc. Suy nghĩ kỹ rồi cũng thấy không yên tâm lắm, bản thân hắn cũng đứng lên đi theo. Những người ngồi đây đều là người có thân phận. Trong đó có người cũng có vài phần giao tình với Van Frazier. Vừa thấy Lawrence đứng dậy bỏ đi, ai nấy đều do dự một hồi, rồi trừ Không gian hệ Thánh ma đạo sư Szabokas cùng với Kiếm thánh Carola ra, đều ùn ùn đứng dậy đi ra ngoài.
Trên cả Lancelot đế quốc, người mà để cho Đại công tước Ashburn cùng Đại vương tử Charles kiêng kỵ thì cũng chính là cái tên Nam cương chiến thần Van Frazier này. Cả một cõi Lancelot đế quốc rộng lớn như vậy, kẻ mà có thể trấn áp đám thú nhân đang dòm chằm chằm như hổ đói tới vùng Nam cương thì cũng chỉ có một người này.
Dân cư của mười mấy thành thị Nam cương đều dũng mãnh vô cùng. Qua bao nhiêu năm đại chiến với Thú nhân đế quốc, mỗi người binh sĩ, kỵ sĩ đều được tôi luyện tột bực. Kỵ sĩ quân đoàn có lực chiến đấu mạnh nhất trên cả Lancelot đế quốc đều đóng tại Nam cương. Không có sự tồn tại của nhân vật này, cả một dải Nam cương rộng lớn sẽ trở thành bãi cỏ của tộc Thú nhân. Lancelot đế quốc cũng sẽ bị Thú nhân dã man xâm lược.
Có thể nói, cho dù sau vụ chính biến tại thành Orson, kẻ được lợi có là ai đi nữa, thì địa vị của Van Frazier hắn tại Nam cương đều sẽ không bị ảnh hưởng tí nào. Nguyên nhân không gì khác, chính là vì ngoại trừ cái tên điên hắn ra, không có người nào có thể ổn định được tình thế Nam cương. Chỉ riêng về điểm này, hắn là kẻ nổi bật nhất.
Trong thời buổi nổi loạn thế này, nếu người này cố ý, hoàn toàn có thể tách tỉnh Nam cương rộng lớn độc lập khỏi Lancelot đế quốc, trở thành một vị đế vương thật sự của Nam cương.
- Cái tên tiểu hỗn đản kia, lăn ra đây cho ta! - Van Frazier chửi ầm cả lên, binh sĩ chung quanh đông kịt, không ai dám cản trở hắn, chủ động nhường đường.
- Phụ thân! - Vaeni bị Van Frazier kéo đi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng cả lên, dường như cảm thấy xấu hổ vì có một người cha như vậy.
- Con mặc kệ đi. Cái thằng tiểu hỗn đản con nít này phong lưu thành tính rồi. Hôm nay không giáo huấn hắn không được. Cha mặc kệ hắn là thành chủ gì đó của thành Brettel. Lộn xộn thì cha cứ khai chiến với hắn trước. Dù sao Lancelot đế quốc vẫn còn chưa đủ loạn. Ta có châm thêm một mồi lửa cũng chẳng quan hệ gì. - Van Frazier nổi giận đùng đùng, dắt theo Vaeni lên tầng hai.
Ngay từ đầu, Vaeni nói ra thân phận của Bryan thì Van Frazier vẫn còn tương đối tán thưởng. Ông ta cũng từng nghe qua một số sự tích về Hàn Thạc nên cảm thấy cái tên tiểu tử này rất hợp với sở thích của mình, trong lòng nghĩ rằng hôn sự này cũng coi như chấp nhận được. Vaeni gả cho hắn cũng coi như không làm nhục tới gia môn.
Nhưng Hàn Thạc ba phen bốn lượt thả bồ câu truyền tin của ông ta khiến ông ta khó chịu. Lần này đây ông ta rõ ràng đã đến thành Orson, Hàn Thạc vẫn không chủ động tới tìm. Điều này khiến Van Frazier hơi nổi giận. Nhưng vậy cũng được đi. Tình thế của thành Orson rõ ràng khá phức tạp. Ông ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Nhưng khi ông ta dùng lực lượng của mình để tìm hiểu thêm về Hàn Thạc thì đột nhiên phát hiện ra hắn cùng với Phoebe của thương hội Boust là một cặp tình nhân.
Chuyện giật mình này không phải là chuyện thường. Sau khi Van Frazier đang ở cách xa thành Orson biết được chuyện này, đương nhiên cho rằng Hàn Thạc đã lừa gạt cảm tình con gái ông ta, thiếu chút nữa đã xông thẳng tới phủ đệ của Hàn Thạc để gây chuyện một phen. Phải đè nén xung động lắm rồi Van Frazier mới tìm đến Vaeni để gặng hỏi thêm.
Vừa hỏi xong thì phát hiện ra Vaeni không những biết việc làm xằng bậy của tên tiểu tử đó, không ngờ lại còn ngoắt ngoéo nói nào là cam tâm tình nguyện, trước mặt ông ta lại nói nào là không cần so đo tính toán gì đó. Điều này khiến Van Frazier tức đến muốn té xỉu. Tiếp đó Vaeni còn lấy tinh thần nói rằng Hàn Thạc ngoài cô nàng Phoebe kia ra còn có một nữ nhân khác tên là Emily. Lần này thật sự khiến Van Frazier nổi khùng, không một hai gì cả, lôi theo Vaeni tới thanh toán với hắn.
- À, là ta đây. - Hàn Thạc đứng ngay thềm đá tầng hai dẫn lên tầng ba, nhìn Van Frazier lúc này khuôn mặt đỏ ké, dọc đường chửi bới ỏm tỏi mà tâm trạng lại thấp thỏm không biết làm sao.
- Tiểu tử ngươi được lắm, còn dám bước ra à, không tệ, không tệ. - Van Frazier nghiến răng, rồi chộp lấy một cây trường thương của tên thị vệ bên cạnh, phóng ngay tới Hàn Thạc.
Thanh trường thương cứ như một tia chớp sáng bạc, lấp loá, trong nháy mắt đã tới trước mặt Hàn Thạc.
Van Frazier thiện chiến việc dẫn dắt binh sĩ, bản thân vốn là một Thiên Không kỵ sĩ. Đòn này ẩn hàm đấu khí trong đó, thanh thế thật không thể xem thường.
Hàn Thạc sớm biết Van Frazier sẽ không chịu để yên. Tay trái của hắn liền giơ lên, Lục ma phong từ trong lòng bàn tay phóng vút ra. "Keng" một tiếng, dưới tiếng vang chói tai, chỉ một kích là trường thương đã gãy vụn lả tả.
- Phụ thân! Cha nói là tới bàn chuyện phải quấy thôi mà! - Vaeni dùng hai tay níu lấy Van Frazier, một mặt thì lớn tiếng trách móc, mặt khác bất đắc dĩ nhìn Hàn Thạc, liên hồi nháy mắt với hắn.
- Đây không phải là tới bàn chuyện phải quấy sao! Không tới bàn chuyện phải quấy mà ta lại đi một mình à. Cái thằng tiểu tử này có thể giết chết Leah Kain, nơi này lại có bao nhiêu lão bất tử che chở cho hắn. Một mình ta tới mà không phải là để bàn chuyện phải quấy à, cái gì mới là tới bàn chuyện phải quấy chứ?
Đám người lão Hahn cùng Amyes vừa tới bên cạnh Hàn Thạc, bị một câu "bao nhiêu lão bất tử" của Van Frazier chửi ngay mặt. Lão Hahn nổi giận, chỉ ngay mặt Van Frazier mắng:
- Cái tên điên nhà ngươi, chửi ai là lão bất tử hả?
- Ta không chửi ngươi! - Vẻ mặt Van Frazier lạnh lùng hừ một tiếng.
Sắc mặt lão Hahn giãn ra, vừa định thôi không truy cứu nữa thì lại bị câu tiếp theo của Van Frazier làm cho thiếu điều muốn tức chết.
- Ta chửi toàn bộ bọn ngươi! Bao gồm cả cái lão gia hỏa Carola trong đó. Đừng tưởng không thò đầu ra là ta không biết hắn ở trong đó! - Van Frazier cười lạnh nhìn khuôn mặt đang thả lỏng của lão Hahn rồi mới phang thêm một câu như chém đinh chặt sắt.
Hàn Thạc ngẩn người ra, hơi sửng sốt nhìn Van Frazier, thầm nói, cái lão này thật là có cá tính. Xem ra hắn dám ngay tại cung đình ẩu đả với Đại công tước Ashburn thì quả nhiên không phải là người bình thường rồi.
- Con mẹ nó. Cái thằng chó điên nhà ngươi, ta đắc tội với ngươi khi nào chứ? - Lão Hahn bao nhiêu năm nay rất ít khi nổi giận. Vừa gặp mặt Van Frazier đã bị giận gần chết, ngay cả mấy lời thô tục cũng lôi ra để chửi.
- Con dâu của ngươi đoạt nam nhân của con gái ta! Còn có đệ tử của Carola nữa, cũng đoạt nam nhân của con gái ta! Mẹ nó, có phải là khi dễ ta ở Nam cương không quản được tới nơi này phải không, cả đám bọn ngươi cùng nhau khi dễ con người thành thật như ta đây!
Lời vừa buông xuống, khuôn mặt của Emily liền tái nhợt. Trong lòng Hàn Thạc cũng run lên, thầm nghĩ lần này lớn chuyện rồi.
Quả nhiên sắc mặt lão Hahn chợt trầm hẳn, lạnh lùng nhìn Van Frazier rồi nói:
- Ý gì đây, ngươi nói rõ ràng cho ta. Nếu ngươi dám nói bậy ô nhục gia tộc chúng ta, ta liều mạng cũng phải truy cứu tới cùng.
Không biết từ khi nào, Kiếm thánh Carola đã cùng với Szabokas từ bên trong đi ra. Carola nổi giận lớn tiếng quát Van Frazier:
- Ngươi rốt cuộc là ý gì đây? Đây là lúc đế quốc đại loạn, ngươi còn muốn làm càn cho đến khi nào!
- Cái tên tiểu tử này, đã có hai cô bé Phoebe cùng Emily rồi, lại còn dám trêu chọc con gái của ta. Các ngươi chẳng lẽ không biết?
Van Frazier không hề uý kỵ gì tới cơn giận của lão Hahn cùng Carola, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói ra những lời này. Ngừng một chút rồi Van Frazier dường như lo là hắn làm chưa đủ ầm ĩ, liền lạnh lùng bổ sung thêm một câu:
- Chuyện này ta nhất định sẽ truy cứu. Trước khi giải quyết xong việc này, nội loạn đế quốc thì mắc rắm chó gì tới ta. Các ngươi thích làm sao, quậy làm sau, ai sống ai chết cũng chẳng có quan hệ tới ta. Mẹ nó, cho dù cả Lancelot đế quốc có sụp đổ đi nữa, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ ai khi phụ con gái ta. Mấy người các ngươi muốn chơi thì lão tử đây sẽ phụng bồi tới cùng!
Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người liền đổ lên mình bốn người bọn Hàn Thạc, Vaeni, Emily, Phoebe. Sắc mặt lão Hahn cùng Carola tái mét. Một mặt bị biến cố đột ngột làm ngẩn ngơ, mặt khác cũng bị lời nói bất chấp tất cả của Van Frazier làm chấn động.
Vô luận là lão Hahn hay là Carola, cả đời đều tận tâm tận lực với Lancelot đế quốc. Đối với bọn họ mà nói, tương lai của Lancelot đế quốc mới là là điều thật sự trong tâm bọn họ. Cái tên điên Van Frazier này có thể mặc kệ sự tồn vong của Lancelot đế quốc, nhưng bọn họ thì không làm vậy được.
- Emily, hắn ta nói có thật không? - Sắc mặt lão Hahn hơi khó xử, nhìn Emily lúc này đang nước mắt tuôn trào hỏi
Đại Ma Vương
Quyển 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...