- Thúc thúc, Băng Vân làm như vậy, chẳng qua là vì quan hệ cá nhân cùng với A Gia Na tỷ tỷ mà thôi, cũng không phải muốn thúc thúc tạ ơn!
Đạm Thai Băng Vân khẽ nhíu mày, có chút không vui nói.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đều là thúc thúc nhất thời xúc động nói sai lời!
Thánh Diệu Vương vội vàng giải thích vài câu, sau đó liền chuyển đề tài:
- Nếu như Băng Vân chuyến này chính là vì Minh Vương Phiên mà đến, nếu như thúc thúc lại cứ một mực chối bỏ, cũng khiến cho Băng Vân coi thường.
Dứt lời, liền có một Dực Thần tộc nhân khí tức bất phàm cầm theo một bảo hạp đi tới. Thánh Diệu Vương cầm lấy bảo hạp kia, cực kỳ trịnh trọng giao cho Đạm Thai Băng Vân:
- Băng Vân, đây chính là Minh Vương Phiên ngươi cần. Chẳng qua, khi Minh Vương Phiên này đến được tay ta, Minh Vương Phiên đã ở vào trạng thái hư hao một nửa. Mà Minh Vương Phiên này đối với ta cũng vô dụng, thế cho nên không có tâm tư thu thập tài liệu để chữa trị Minh Vương Phiên. Nếu như Băng Vân không vội mà nói, thúc thúc có thể lập tức hạ lệnh, chuẩn bị đầy đủ tài liệu, sửa chữa hoàn hảo Minh Vương Phiên rồi lại giao cho ngươi.
Đạm Thai Băng Vân vừa nghe thấy Minh Vương Phiên bị hỏng, không khỏi khẽ nhíu mày. Chẳng qua cái gọi là đêm dài lắm mộng, đâu thể để cho Minh Vương Phiên này trong tay Thánh Diệu Vương thêm chút nào nữa? Dùng phương pháp đặc thù cảm ứng một chút đồ vật ở trong bảo hạp, quả nhiên cảm ứng được vật này thực sự là Minh Vương Phiên, liền lên tiếng cảm ơn:
- Thúc thúc có ý tốt, Băng Vân tâm lĩnh. Nhiệm vụ lần này của Băng Vân chẳng qua chỉ là đạt được Minh Vương Phiên mà thôi. Về phần lành hay hỏng, cũng không nằm trong phạm vi phụ trách của Băng Vân. Tin rằng người ở phía trên cũng đã có biện pháp chữa trị được vật này.
Đạm Thai Băng Vân biểu hiện ra bộ dáng đang làm việc công, cũng không muốn tỏ ra thái độ quá mức tích cực. Ngược lại cũng khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Thánh Diệu Vương vơi đi vài phần. Dù sao nếu như Đạm Thai Băng Vân lừa gạt, vật tất nhiên còn có thể muốn thêm tài liệu để chữa trị Minh Vương Phiên này. Phải biết rằng, Minh Vương Phiên chính là Hỗn Độn linh bảo trứ danh, tài liệu dùng để chữa trị tất nhiên cũng phải vô cùng trân quý.
Bất quá, Thánh Diệu Vương dường như vẫn chưa có lòng từ bỏ ý định, bắt đầu hàn huyên nói:
- Băng Vân, thứ cho thúc thúc mạo muội hỏi thêm một câu. Sư tôn ở thượng giới của ngươi là vị tiền bối Tiên tộc nào?
Đạm Thai Băng Vân đối với điều này cũng không muốn giấu diếm, không chút do dự nói:
- Sư tôn trên thượng giới của Băng Vân chính là Bích Ba Tiên Tử!
- Cái gì? Bích Ba Tiên Tử?
Gương mặt Thánh Diệu Vương cũng phải khẽ run lên vài lần. Đại danh Bích Ba Tiên Tử, hắn đương nhiên nghe như sấm nổ bên tai, đây chính là tồn tại kinh khủng nhất trong một đám người kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Tiên tộc, sinh mệnh đã đạt được tới trình độ gần như vô cùng vô tận, cũng chính là người có hi vọng trùng kích lên cấp bậc Chí Tôn. Bất quá, từ sau khi cuộc chiến cùng với Minh Vương, nghe đồn Bích Ba Tiên Tử dường như tuyên bố quy ẩn. Hơn nữa còn xuất hiện một số tin đồn Bích Ba Tiên Tửđã ngã xuống. Dù sao, trải qua vô số năm, chưa một ai gặp được tung tích của Bích Ba Tiên Tử.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Thánh Diệu Vương bỗng nhiên trở nên đặc biệt kính trọng:
- Sư tôn của Băng Vân hóa ra lại chính là Bích Ba Tiên Tử, quả thực khiến thúc thúc vô cùng bất ngờ. Chẳng qua thúc thúc nghe nói, Bích Ba Tiên Tử sớm đã quy ẩn, không hỏi thế sự... Bạn đang đọc truyện được tại
Nhất thời kiêng kỵ, hắn cũng không dám nói thẳng ra Bích Ba Tiên Tử đã ngã xuống. Dù sao, lời này nếu như truyền đến tai Bích Ba Tiên Tử, chắc chắn sẽ mang tới cho hắn phiền phức rất lớn. Cho dù là ở trong Tam Giới, tồn tại có thể xếp ngang hàng cùng với Bích Ba Tiên Tử cũng không nhiều cho lắm.
- Băng Vân cũng nghe nói qua lời đồn đại như vậy.
Đạm Thai Băng Vân thản nhiên cười nói:
- Quả thật, sư tôn Băng Vân đúng là có bế quan một thời gian, không hỏi thế sự, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là vì ngài muốn trùng kích lên cảnh giới Chí Tôn mà thôi!
Khuôn mặt Thánh Diệu Vương có phần run lên:
- Vậy ngài có thành công hay không?
Đạm Thai Băng Vân khẽ lắc đầu nói:
- Thúc thúc, trùng kích cảnh giới Chí Tôn, độ khó ra sao chứ? Tam Giới rộng lớn như vậy, chẳng qua cũng chỉ có ba vị Chí Tôn mà thôi. Sư tôn lão nhân gia bất quá cũng cóchút tâm đắc, khoảng cách tới cảnh giới Chí Tôn vẻn vẹn chỉ là một đường. Nhưng cụ thể có xa lắm hay không, vãn bối cũng không dám hỏi nhiều.
Trong lòng Thánh Diệu Vương thầm nghĩ, vậy mới có chút hợp lý, đối với thân phận của Đạm Thai Băng Vân lại tin tưởng thêm vài phần. Liền đặc biệt hạ thấp tư thế, bắt đầu lôi kéo lấy lòng:
- Băng Vân, A Gia Na chờ ngươi ở bên ngoài, thúc thúc cũng không giữ ngươi lại thêm nữa. Chẳng qua, phải nhớ là ở lại thêm mấy ngày trong Thánh Diệu chủ thành đấy nhé.
- Thúc thúc, Băng Vân còn phải phục mệnh với phía trên, chờ sau khi mọi việc xong xuôi, sẽ trở lại quấy rầy thúc thúc.
Đạm Thai Băng Vân hành lễ, sau đó thân hình liền hóa thành một làn hơi nước nhàn nhạt màu xanh lục, dần dần lan rộng, sóng xanh cuồn cuộn, nhanh chóng bay về phía bên ngoài, cảnh tượng tràn ngập linh khí mờ ảo.
- Bích Ba thần công?
Thánh Diệu Vương mí mắt khẽ giật, lúc này mới kịp phản ứng, đây chính là Bích Ba thần công mà năm đó Bích Ba Tiên Tử thành danh. Thứ khác có thể lừa gạt, nhưng công pháp lại rất khó gạt được người. Bên trong khí tượng bích ba cuồn cuộn kia, còn tràn ngập một luồng tiên linh chi khí của Tiên tộc, kẻ khác rất khó mô phỏng theo được. Huống chi, một phen khí tượng này chỉ mới nhìn lướt qua đã khiến cho trong lòng Thánh Diệu Vương cảm giác được một trận áp bách hít thở không thông, hiển nhiên đẳng cấp của công pháp này cực cao. Bằng không, một nhân loại Nguyên Anh đỉnh phong, làm sao có thể tạo cho mình uy áp kinh khủng tới như vậy?
Đợi đến khi tất cả quay trở về yên tĩnh như lúc đầu, Đạm Thai Băng Vân đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Một lúc lâu sau, Thánh Diệu Vương ngồi ngay ngắn ở trên vương vị, trên khuôn mặt anh tuấn mà thành thục kia, dường như nhiều thêm vài phần lo lắng, lầm bầm hừ lạnh:
- Lão Ma, việc vừa rồi, ngươi thấy sao? Lẽ nào Bích Ba Tiên Tử trong truyền thuyết thật sự chưa hề ngã xuống? Tiên giới, lại bắt đầu nhúng tay vào sự tình trong Lục Vực?
- Khặc khặc!
Bên cạnh vương tọa, một đạo bóng đen chậm rãi nổi lên, nhìn giống như một làn hắc vụ, không ngừng vặn vẹo biến hóa. Đạo hắc vụ kia liên tục phát ra cười âm hiểm, nói:
- Thánh Diệu, ngươi sống càng lâu thì lại ngày càng nhát gan rồi đó. Bích Ba Tiên Tử sống hay chết căn bản là không trọng yếu. Mà trọng yếu chính là, chỉ cần chúng ta có thể tìm về được vật kia, vậy thì trong Lục Vực Cửu Châu này, còn ai có thể là đối thủ củachúng ta? Tiên tộc cũng tốt, Ma tộc cũng được, cho dù muốn xuống hạ giới, nhiều lắm thì cũng chỉ là phủ xuống được một vài phân thân Hóa Thần. Đến lúc đó, xuống cũng là đitìm chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...