Đinh Uyển Ngôn, Đông Phương Phức, Thích Phỉ Phỉ ngược lại tương đối hiểu rõ Lôi Động, đương nhiên rõ Lôi Động mặc dù là người ít xuất hiện, nhưng kỳ thực lại vô cùng lợi hại. Lúc trước có thể lừa dối một đầu Thượng Cổ Phi Long Hóa Thần cấp về làm anh em kết nghĩa, lần này lại đưa tới một đầu U Minh Huyền Xà Hóa Thần làm tiểu đệ, tuy rằng khiến người khác khiếp sợ, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Tóm lại, hiện giờ các nàng đều biết, mặc kệ Lôi Động có làm ra chuyện kinh người thế nào thì đều cho đó là chuyện bình thường là được rồi.
Kỳ thật mọi người ở đây có chỗ không biết quan hệ giữa Lôi Động và Huyền Xà. Huyền Xà bị Tà Phượng dạy dỗ một cách hung man bá đạo đã lâu cảm thấy Lôi Động rất tốt, mà lần này, có thể tạm thời thoát khỏi sự khống chế của Tà Phượng để đi theo Lôi Động, đối với hắn quả thực giống như từ Địa Ngục đến Thiên Đường vậy.
Đương nhiên, rất nhiều thứ vẫn phải thành lập trên cơ sở thực lực. Đối với Huyền Xà mà nói, thực lực của Lôi Động so với Tà Phượng còn cường đại khoa trương hơn. Trong Minh Vương điện đánh tan ba cỗ phân thân đến từ Yêu Linh giới kia, người có công lao chủ yếu, chính là Lôi Động. Huống hồ chi, Lôi Động hiện giờ đã có được một đầu Hóa Thần khôi lỗi, còn lợi hại hơn cả trước kia nữa.
Hắn đối với Lôi Động quả thực vừa kính vừa sợ, cộng thêm đã bị Tà Phượng dạy dỗ từ lâu nên mới tự nhiên lộ ra bộ mặt bỉ ổi như vậy. Bất quá tùy hèn mọn bỉ ổi nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến lực chiến đấu của hắn, hơn nữa, bởi vì Tà Phượng phân cho hắn một kiện Tiên Thiên Linh Bảo cường đại, cùng với vài kiện thượng phẩm Linh Bảo uy lực không tầm thường, cộng thêm một loạt đan dược nên Huyền Xà giờ đâu phải như xưa nữa.
Lôi Động cũng chẳng muốn so đo nhiều với hắn, phất phất tay nói:
- Huyền Xà, ta giới thiệu cho người một chút, vị này chính là thái thượng trưởng lão tông ta, U Minh Ma Tôn. Trưởng lão, vị này chính là Huyền Xà.
Huyền Xà dùng đôi mắt hung ác nham hiểm quét về phía hắn, có chút rùng mình:
- Lôi lão đại, ngươi không phải nói tông phái các ngươi tạm thời không có tu sĩ Hóa Thần sao? Ồ? Các hạ tuy rằng đã là Hóa Thần Kỳ rồi, nhưng khí tức còn bất ổn, còn cần phải bế quan ổn định cảnh giới nhiều hơn nữa mới được a, đối với chuyện này, ta ngược lại là hơi có tâm đắc, lát nữa có thể trao đổi với ngươi một phen.
Trải qua sự dạy dỗ của Tà Phượng nên Huyền Xà hiện giờ ngày càng giống nhân loại rồi. Nghiêm chỉnh lại cũng rất có bộ dáng.
- Vậy thì xin cảm ơn Huyền Xà đạo hữu rồi.
U Minh Ma Tôn cũng hơi hơi vui vẻ, tấn cấp Hóa Thần vốn chỉ mới đây nên khí tức và cảnh giới bất ổn, đó là lẽ thường. Hắn vốn đang suy nghĩ muốn tìm ai đó thỉnh giáo môt phen, vừa vặn Huyền Xà này lại đến thăm. Nhưng giờ này khắc này, tầm quan trọng của Lôi Động trong lòng hắn đã được nâng lên một vị trí cực cao, hắn bận tâm nói:
- Bất quá Lôi Động ngươi phải chẳng có chỗ phải dùng đến Huyền Xà đạo hữu? Ta có thể chờ được.
- Không sao, đệ tử này chuyến trở về, cũng cần bế quan mấy năm để tu tập chút công pháp. Nếu thái thượng trưởng lão không chê thì tạm thời để Huyền Xà làm bạn với ngươi vài năm đi. - .
Lôi Động lạnh nhạt nói với Huyền Xà:
- Huyền Xà huynh, U Minh Ma Tôn chính là trưởng bối Lôi mỗ, kính xin Huyền Xà huynh thông cảm và chiếu cố nhiều hơn.
- Lôi lão đại, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không gây chuyện trong tông phái nhà ngươi đâu.
Huyền Xà thành thành thật thật lên tiếng. Đối với lời của Lôi Động hắn cũng không dám ngỗ nghịch, ấn tượng cường hãn mà Lôi Động mang lại cho hắn thực sự quá mức sâu sắc.
Lôi Động lại giới thiệu Vạn Quỷ, Uyển Ngôn và các vị khác cho hắn. Về phần khi nói đến Uyển Ngôn là thê tử của Lôi Động thì Huyền Xà trực tiếp làm một trận mã thí tâng bốc, khiến Đinh Uyển Ngôn cảm thấy cực kỳ buồn cười. Sau chuyện ở đây, Lôi Động liền tạm thời ngừng tạm ở tổng bộ Âm Sát Tông mấy ngày để tiểu tụ với Đinh Uyển Ngôn.
Sau đó hắn liền vội vàng tìm đến Đông Hải, lại gặp Dạ Xoa Vương một phen, chủ yếu là kiểm tra tình trạng của Thiên Ma một chút.
Ở sâu trong Dạ Xoa hải, chỗ đó tràn đầy các loại vầng sáng kỳ cảnh ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), nơi như mộng như huyễn kia chính là thánh địa Dạ Xoa Tộc, lối vào Bích ba huyễn cảnh. Đây chính là cấm địa của Dạ Xoa hải, có trọng binh thủ vệ.
Mà Thiên Ma thì đang lặng yên nằm ở nơi xinh đẹp đó. Dưới tác dụng của Ly Thủy chi phách, thủy nguyên tố tinh khiết thanh tịnh ôn nhuận bao lấy nàng, trong suốt như một quả cầu bị băng phong vậy.
Sắc mặt của nàng tái nhợt không chút huyết sắc, nhưng biểu lộ coi như điềm tĩnh, giống như là đang ngủ vậy.
Căn cứ theo Dạ Xoa Vương nói, tình huống coi như khả quan, dưới sự bảo vệ tư nhuận của Tiên Thiên bảo vật Ly Thủy chi phách, thương thế của Thiên Ma mặc dù không có gì chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không chuyển biến xấu nhiều, dù chống đỡ thêm bảy tám chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
- Mi tỷ ~
Lôi Động ánh mắt ngưng trọng, nỉ non nói:
- Coi như trở thành tuyệt thế hung ma, giết sạch tất cả sinh linh Quang Minh vực ta cũng sẽ mang Sinh Mệnh chi thủy về cho ngươi.
Thời gian, vội vàng mà qua, lại qua mười năm.
Quang Minh Thánh Vực.
Đây là một vực, một vực cực kỳ đặc thù. Cái gọi là đặc thù, chính là khác với tất cả các vực khác, như là Huyền Băng vực u hàn thấu xương, U Minh vực quỷ dị âm trầm, Luyện Ngục vực liệt hỏa ngập trời, v... V... Những địa phương này đều là nơi có hoàn cảnh cực kỳ ác liệt cả.
Nhưng Quang minh vực lại là một nơi khí hậu bình thản, phong cảnh cẩm tú như vẽ, đại đa số nơi đều là đất lành thích hợp cho các sinh vật phồn diễn sinh sống. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để cho thấy điểm mạnh của Quang Minh Thánh Vực rồi. Bởi vì, một khối địa phương tốt như vậy, từ trước đến nay lại chưa từng bị người khác chiếm lĩnh, đủ thấy Dực Thần Tộc quả thật không dễ gây.
Đương nhiên việc này cũng không loại trừ một ít chủng tộc sống trong hoàn cảnh cực đoan nên không thích nơi hiền hoà như thế này. Tỷ như Luyện Ngục Ma tộc, bọn hắn sinh hoạt trong nham thạch nóng chảy rất là vui vẻ, thích không có việc gì lại nhảy vào nham thạch, tắm rửa chơi đùa. Bảo bọn hắn đến Quang Minh Thánh Vực thì ngược lại có chút không thích ứng lắm.
Những điều này đều chỉ là nói bên ngoài, tạm thời sẽ không đề cập đến.
Viễn Cổ, không, là Viễn Cổ trước Viễn Cổ, Quang Minh Thánh Vực chính là một đại lục lở lửng nghiêm chỉnh vô cùng khổng lồ, khối đại lục kia bởi vì Thiên địa vũ trụ ảo diệu nên vĩnh viễn có ba mặt trời quanh quẩn, kỳ diệu thì kỳ diệu, nhưng trên khối đại lục lơ lửng kia, vĩnh viễn đều là ban ngày, vĩnh viễn không có đêm tối, phảng phất như nhận được sự ân sủng của thần quyến, vũ trụ vậy, không giây phút nào không được ánh sáng chói lọi phổ chiếu.
Mà Dực Thần Tộc, nguyên bản cũng là vũ trụ sủng nhi, trời sinh cường đại, sinh tồn một cái vô ưu vô lự trên khôi đại lục lơ lửng xinh đẹp này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...