Quả thật, mạng chỉ có một, Lôi Động từ trước tới nay vô cùng quý trọng mạng mình. Nhưng lúc này, hắn cảm nhận được một cảm giác tức giận khó nói nên lời, đều tự trách lực lượng của mình quá mức nhỏ bé sao? Chẳng lẽ bởi vì một đêm hoan tịch, nữ ma đầu trước kia còn thở gấp gáp dưới háng của mình, thời điểm này chuẩn bị bóp chết mình, nhưng thần sắc không có một chút chấn động nào cả.
Hiện giờ Lôi Động nhớ lại, với một chút "Lịch duyệt" của kiếp trước. Lúc mình cùng nữ ma đầu kia, có lẽ vẫn là chim non. Nhưng dù vậy, chẳng lẽ mình trong suy nghĩ của nàng, thật sự chỉ là con sâu cái kiến, bóp chết rất dễ dàng hay sao? Nếu mình và nàng, có được lực lượng tuyệt thế. Thậm chí còn mạnh hơn nàng, nàng dám coi rẻ mình không?
Cảm giác hít thở không thông càng sâu, Lôi Động phẫn nộ cũng từ từ dẹp đi, thời khắc sinh tử, không gì hơn cái này. Chỉ đáng tiếc là, ở kiếp này, cứ như vậy tan thành mây khói sao? Đáng tiếc là, mình chưa từng có cơ hội quay về nhà, nhìn xem phụ mẫu thế nào.
Còn nữa, sư tỷ xinh đẹp dịu dàng, nàng có vì chuyện mình chết mà thương tâm hay không?
Không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.
Ý thức của Lôi Động, từ từ tan rả. Trước mắt mơ mơ hồ hồ, về sau mình nên ít trêu chọc sư tỷ, không chọc cho dung nhan xinh đẹp kia tức giận.
Xôn xao ~
Bỗng nhiên cổ thần niệm như hóa thành thực chất kia tán đi, Lôi Động trên không trung đánh mất điểm tựa, rơi vào trong nước. Được nước suối mát lạnh kích thích, Lôi Động cũng từ từ khôi phục chút thần trí, cũng dưới dòng nước mát lạnh, hắn đã thanh tỉnh vài phần.
Lôi Động ở trong khe nước, từ từ đứng lên. Trong ánh mắt, không có tức giận, có, chỉ là lạnh lùng vô tình. Bình tĩnh, sau khi uống hai ngụm nước suối, từ từ lau nước mặt đọng trên mặt.
Nhìn cũng không nhìn nữ tử áo đen kia, bước chân có chút phù phiếm, đi lên bờ suối. Đi lại chậm chạp, nhưng lại dị thường bình tĩnh mà kiên định, đi ra ngoài khe núi.
Nữ tử áo đen vẫn ngồi trên mặt đá, không có chút động tác nào, giống như từ xưa tới nay, nàng chính là một pho tượng đá ở đây. Chỉ có gió, thổi mái tóc và áo bào của nàng chuyển động. Nhưng Lôi Động không nhìn ra, bàn tay trắng nõn giấu trong áo của nàng, không ngừng rung động, không biết vì sợ hay tâm đang run.
Lôi Động rời khỏi thung lũng, cũng không biết đi bao lâu. Khi gặp nữ tử áo đen, tuy quá trình này có chút ít không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không phải không thừa nhận, Lôi Động kiếp trước kiếp này, nàng chính là người con gái đầu tiên.
Sau khi tỉnh lại phát hiện mình không có bị thái bổ, lại nghĩ tới đêm qua điên cuồng điên loan đảo phượng, cảm giác thoải mái thể xác và tâm hồn này. Làm cho hắn có chút bất tri bất giác, sinh ra một loại cảm giác như có như không, cảm tình không hiểu.
Nhưng mà, khi nàng lạnh lùng mà coi rẻ chính mình. Một ít cảm giác kỳ diệu mới vừa sinh ra kia đã tiêu tán không còn, còn lại cũng chỉ có khuất nhục và tức giận. Tự trọng trong lòng bị đâm có đau không? Trong nội tâm của Lôi Động đau đớn, thực lực, chỉ có thực lực mới có thể cho mình tất cả mọi thứ. Nếu như mình có được thực lực thông thiên, hoàn toàn có thể dùng man lực chinh phục nàng thật triệt để.
Nghĩ đến đây, Lôi Động lại cảm thấy đan điền khô nóng phồng lên, cảm giác càng ngày càng mạnh, đây là dấu hiệu của sự đột phá. Làm cho nội tâm của hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ, sau một đêm kích tình với nàng ta, chẳng những không bị nàng ta thái bổ, ngược lại còn từ chỗ của nàng đạt được không ít chỗ tốt?
Triển khai thân pháp quỷ mị, sau khi tìm kiếm hang động trong núi nhỏ, đi vào một nơi.
Vào lúc này chưa từng có từ trước tới nay, Lôi Động có khát vọng với lực lượng, đạt tới tình trạng mãnh liệt như hiện giờ. Trước kia Lôi Động có động lực tu tiên, hoàn toàn là vì nguyện vọng trường sinh bất tử hư vô mờ mịt kia, hay cũng chỉ muốn có được sức mạnh, tăng thêm tiền vốn bảo vệ tính mạng trong thế giới này.
Cảm giác chưa từng có từ trước tới giờ, Lôi Động muốn dùng bạo lực để đánh tan vẻ ngoài lạnh lùng của nữ tử áo đen kia, cho dù là thể xác và tinh thần, đều phải chinh phục nàng ta. Cảm giác khô nóng trong đan điền, càng ngày càng mạnh. Lôi Động nín thở tập trung tư tưởng, đem tất cả tạp niệm khu trừ ra bên ngoài, từ từ dẫn động chân khí tiến vào trong kinh mạch, lưu chuyển. Bước tiếp theo chính là tăng tu vi của mình lên.
Nàng ngồi ở đó không biết bao lâu, mặt trời lặn lại mặt trời mọc. - .
Trong cả đời này, giống như thời khắc nàng vừa sinh a, cũng nhất định trở thành Ma Tôn. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có tu luyện, không ngừng tu luyện, tấn chức, không ngừng tấn chức. Khi thực lực của nàng càng cao, những huynh đệ tỷ muội khi xưa vẫn còn chút ít lai vãng với nàng, trong đôi mắt chỉ còn lại kính và sợ.
Tịch mịch!
Đã không biết bao lâu. Sinh mệnh trừ tu luyện tấn chức, là giết người cho tông phái.
Giết càng nhiều người, nàng càng tịch mịch. Càng tịch mịch, nàng càng muốn đi giết người.
Giết đến cuối cùng, bất kể là chính đạo hay tà phái. Thời điểm nhìn lại chính mình, đều là một bộ dáng run như cầy sấy, biểu lộ thấp thỏm lo âu.
Vốn nàng cho rằng, cả đời này, sẽ giết người để vượt qua, cuối cùng sẽ bị giết hoặc chết vì tịch mịch. Thậm chí nàng dã quên, chính mình là nữ nhân, là nữ nhân sinh động.
Nàng vốn cho rằng, nàng có thể dễ dàng giết chết tên tiểu tử có tu vi như con sâu cái kiến kia.
Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt kiên nghị và ánh mắt tức giận kia, nàng mới biết được, thì ra giết người không dễ dàng. Trong nội tâm nếu không có tình, tất nhiên sẽ giơ tay lên chém xuống. Nhưng nếu trong lòng có lo lắng, đao, còn có thể bén như vậy sao?
Cũng cho tới hôm nay, nàng mới biết được, thì ra tâm của mình, có ngày lại đau đớn như thế.
Ánh mắt hắn từ lúc ban đầu là tức giận, tuyệt vọng, thống khổ, đến cuối cùng vẫn không có thần sắc cầu xin tha thứ, không lúc nào không đâm vào tâm của nàng. Nhưng nàng vẫn muốn nhìn một chút, hắn ngông nghênh đến thế nào, có thể kiên trì được bao lâu?
Nhưng trong sát na cuối cùng đó, trong ánh mắt của hắn, lại hiện ra một tia ôn nhu khó hiểu, một tia quyến luyến nồng đậm cuối cùng trong nội tâm của nàng, giống như lưỡi đao sắc bén, hung hăng cắm vào nội tâm của nàng, nhưng gì đã trải qua hiện lên trong đầu nàng. Bởi vì nàng biết rõ, trước khi hắn chết, tuyệt đối không nhớ tới chính mình.
Cả đời này, nàng lần đầu tiên nếm trải tư vị này, tư vị đau lòng. Tất cả đều diễn ra quá nhanh, làm cho không người nào có thể bố trí phòng vệ được.
Tên, giống như thật lâu thật lâu rồi, không có người nào gọi, cũng đã quên.
Hiện tại, giống như tất cả mọi người gọi mình, Thiên Ma.
Thân hình của nàng hóa thành một đám khói đen ma khí, phiêu miễu mà đi, một giọt nước mắt óng ánh, từ trên không trung rơi xuống, giọt nước mắt này hòa vào trong nước suốt, không phân rõ đâu là nước suối hay nước mắt nữa.
Vững như bàn thạch, hắn ở trong huyệt động kia mấy ngày không nhúc nhích. Chỉ có U Linh quỷ vệ, trung thành và tận tâm tiềm phục tại cửa động, để ngừa bất cứ bất trắc gì xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...