Đối với một ít gia tộc tu tiên chú trọng truyền thừa, hoặc là tông phái mà nói, tuyệt đối là bút tài phú đầu tư lâu dài. Nhưng với Lôi Động, lại không thể nhìn xa như thế, loại chuyện năm sáu chục năm như thế, tuyệt đối không phù hợp với tính cách của hắn.
Bàn tính đôi chút, lần này thu hoạch đúng là nhiều. Tảng đá đè nặng trong nội tâm, giống như nhẹ đi đôi chút, dù sao nếu sau mỗi nhiệm vụ đều có tiền lời như thế. Vậy thì một chuyến đi, sợ rằng có thể gom góp ra ra tài nguyên tu luyện tới Luyện khí kỳ tầng mười hai.
Nhưng mà, chuyện như thế, cũng chỉ có mỗi mình Lôi Động ỷ vào một con Thượng phẩm quỷ vệ và Tịch Diệt pháp luân mà thôi, mới dám đi làm. Những đệ tử Luyện Khí kỳ tầng tám chín tầm thường, cho dù là đệ tử Luyện khí tầng mười hai bình thường khác, gặp được Bách Tiết Ngô Công thế này, có thể thoát được mạng hay không còn khó mà nói được. Bởi vậy, tuy Ngự Quỷ Quyết cường đại, nhưng cũng không phải người bình thường có khả năng hoàn thành được, hoặc là có tài sản vô tận của lão tổ trợ giúp ngươi, giống như Vạn Quỷ lão tổ, thời điểm Luyện Khí kỳ có vận khí cực tốt, bắt được Cực phẩm linh quỷ, hoặc là Thượng phẩm linh quỷ, Lôi Động có thể chơi Ngự Quỷ Quyết tới tình trạng này, chính là ỷ vào Phệ Hồn Tháp mà thôi, mà ưu thế trước mắt của hắn, cũng hoàn toàn là tập trung trên Phệ Hồn Tháp.
Lại trì hoãn một ngày, tìm tòi xung quanh khu vực của Bách Tiết Ngô Công, nhưng gần như không có thu hoạch gì, Lôi Động cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, tiếp tục cưỡi lên Ác Quỷ Chướng, khói đen trên Ác Quỷ Chướng um tùm tiến lên phía trước.
Mấy ngày sau, lại đi tới một khu vực giống như hoang mạc, mục tiêu lần này là một con Bích Tích Dịch cấp bậc Trúc Cơ kỳ. Mà lần này có chút may mắn, chỉ phí thời gian hai ngày, liền tìm và diệt được nó, nhưng không có lấy được thêm những chiến lợi phẩm khác.
Chuyện cứ như thế, thời gian một tháng cứ vậy mà trôi qua.
Ác Quỷ Chướng, là một đoàn khói đen, hắn cứ cưỡi lên nó mà bay lên bầu trời, rất tịch mịch. Mà Lôi Động, lại quan sát cảnh sắc chung quanh.
Đó là một cái sơn mạch khổng lồ giống như một con thần long đang nằm trên mặt đất, bao la hùng vĩ, nguy nga, làm cho người nhìn thấy phải nhìn lại. Đây chính là Hoành Đoạn sơn mạch nổi tiếng khắp thiên hạ, lại xưng là thiên mạch. Cho dù Lôi Động chỉ nhìn thấy vài ngàn dặm của Hoành Đoạn sơn mạch này, cũng có thể cảm nhận được khí phách mông lung tản ra từ nó.
Đương nhiên, Lôi Động có khả năng nhìn thấy, cũng chỉ là một vùng hẻo lánh của thiên mạch mà thôi. Cả tòa Hoành Đoạn sơn mạch, hùng vĩ vượt xa sức tưởng tượng của con người. Còn đối với đệ tử Luyện Khí kỳ như Lôi Động mà nói, đây chính là cấm địa trong cấm địa, có tiến vào mà không thể tiến ra.
Bởi vậy, tuy nghe nói bên trong thiên mạch, có vô số thiên tài địa bảo. Nhưng Lôi Động, cũng không hồ đồ mà đi vào. Lôi Động không cho rằng mạng của mình là tiểu cường (tiểu cường là con gián, mà gián sống dai thế nào thì ai cũng biết), người khác tiến vào thiên mạch là chết, nhưng nếu như mình tiến vào thiên mạch mà sống sót, từ nay về sau sẽ phát đạt. Cho dù có người từng nói với mình, có một nửa tỷ lệ có thể không chết mà đạt được chỗ tốt cực lớn. Lôi Động cũng chỉ nhìn từ xa mà trốn mất, mạng chỉ có một, không thể tiêu xài lung tung.
Sở dĩ Lôi Động chỉ có thể nhìn thấy xa ngàn dặm, đó là bởi vì tiến vào xa hơn, có một nhánh núi của sơn mạch, ngạnh sanh ngăn cách sơn mạch mấy ngàn dặm. Nếu như Lôi Động muốn tiến vào sơn mạch phải vượt qua ngọn núi chắn ngang này, phải đi vòng vèo, cho nên lộ trình phải gia tăng thêm ba bốn ngàn dặm. Đổi lại sơn mạch tầm thường, Lôi Động sẽ không chút do dự mà trực tiếp tiến qua trên bầu trời, nhiều lắm chỉ bay cao một chút mà thôi.
Nhưng đối với địa đồ trong ngọc giản, ghi rõ Đại Thanh Sơn này nguy hiểm cực độ, Lôi Động tuyệt đối không dám đi vào con đường này. Trước kia đi qua Ác Long Cốc, tên là Ác Long, nhưng chỉ là một con ngô công mà thôi.
Nhưng ngọn Đại Thanh Sơn này ngăn con đường tiến vào Hoành Đoạn sơn mạch, tên ngọn núi không có gì, trên thực tế trong đó có một đầu Long còn sống, mà thực lực của đầu Giao Long này có thể so với tuyệt thế cường giả Nguyên Anh kỳ của nhân loại.
Nhưng sào huyệt của đầu Giao Long này nằm trong phạm vi thế lực của Âm Sát Tông, cũng từng có hiệp nghị với Âm Sát Tông, không xâm phạm lẫn nhau, lẫn nhau không lệ thuộc. Nó không được vô cớ rời khỏi Đại Thanh Sơn tập kích đệ tử Âm Sát Tông, mà đệ tử Âm Sát Tông, cũng không được tùy ý tiến vào trong phạm vi Đại Thanh Sơn.
Mà Âm Sát Tông một khi bị địch nhân công kích, đầu Giao Long kia tuyệt đối không được khoanh tay đứng nhìn, cộng đồng cùng chống cự địch nhân.
Bởi vậy, cho dù cầm kiếm ép buộc Lôi Động, hắn cũng không dám bay qua đỉnh núi của Đại Thanh Sơn. Có lẽ không có việc gì, nhưng một khi có việc, đó là mất mạng.
Trải qua nhiều năm như thế, một lần cải biến cực lớn. Với tư cách là nhánh của Đại Thanh Sơn, có một đoạn triệt để chia cách với Hoành Đoạn sơn mạch, hình thành một đầu hạp cốc rộng rãi khoáng đạt. Lại trải qua vô số năm diễn biến, mà cái hạp cốc này, lại rộng tới mấy trăm dặm. Trong đó có phàm nhân tiến vào thành lập thành trì, cũng có vô số thôn xóm nhỏ rải rác. Truyện Tiên Hiệp -
Bất luận là Đại Thanh Sơn cũng tốt, hay vẫn là Hoành Đoạn sơn mạch cũng được.
Tuy đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn có phàm nhân sinh sống bám rễ ở gần đó. Địa điểm yêu thú sinh sống, thường thường sẽ nằm ở sâu bên trong, cũng không giống trong tưởng tượng của nhiều người. Sinh tồn dưới chân núi, liền có được tài nguyên tự nhiên vô cùng phong phú, có thể sinh tồn rất tốt. Về phần những hung thú bình thường, thợ săn có kinh nghiệm phong phú có thể hợp lực đối phó được.
Lôi Động đi xuyên qua hạp cốc rộng mấy trăm dặm này, sau khi tiến vào trong đó hai ba ngàn dặm, liền có thể tiết kiệm được lộ trình mấy ngàn dặm. Đương nhiên, đầu hạp cốc này trong địa đồ, cũng là vô cùng an toàn. Nếu không, Lôi Động tình nguyện đi vòng mấy vạn dặm.
Đến nơi đây, bởi vì tiến gần thiên mạch, còn cách mấy trăm dặm. Ngọn núi cao lớn hùng vĩ khí thế, làm cho Lôi Động có cảm xúc bành trướng. Tâm tình, cũng đi theo có chút khoáng đạt, sảng khoái. Hắn im lặng bay lên, hắn bay lên một đầu núi nhỏ, nhưng bỗng nhiên có một đầu huyết vụ, lưu tinh không biết kích xạ từ đâu đến, nhưng mang theo cái đuôi huyết sắc rất dài, ầm ầm vọt vào trong núi của gò núi trúc.
Tuy bị kinh hãi một chút, nhưng Lôi Động không nhịn được mà giật mình, thấp giọng hô:
- Huyết Độn Thuật?
Huyết Độn Thuật, Lôi Động từng nhìn thấy một lần trên người Bách Lý Vân. Cũng bởi vì tên kia có Huyết Độn Thuật, cuối cùng mới mang tới một đống phiền toái lớn cho mình. Vào lúc này nhìn thấy Huyết Độn Thuật, tâm tư của Lôi Động không bình tĩnh được.
Nhất là tốc độ bạo phát của Huyết Độn Thuật này, vượt xa Bách Lý Vân khi đó có thể đánh đồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...