Cũng không có kiên trì cùng đối phương tiếp tục chơi nhỏ nữa, quyết định đặt tất tay một phen, hoặc là thắng toàn bộ, hoặc là thua hết thảy. Mà người thắng, chiến lợi phẩm lớn nhất không ngoài Dị Giới hỗn độn linh khí kia. Chỉ cần đoạt được Dị Giới kia, toàn bộ nỗ lực đều có thể đạt được vô cùng vô tận hồi báo thật lớn.
Cả chiến trường cho dù có co rút lại bởi vì vấn đề quân lực mởra, cũng đạt được phương viên nghìn dặm. Dẫn đầu tấn công tự nhiên là bộ đội liên minh các tộc bị đem làm pháo hôi.
Song phương tạp quân, trải qua song phương đều tự có ý thức khống chế, suy yếu chiến, đa số ở trước mặt những Thiên Không Thành uy phong lẫm lẫm kia.
Đủ năm trăm vạn số lượng quân xung phong, chiến trường kéo dài ra mấy nghìn dặm, loại tràng cảnh này ở trong Lục Vực Cửu Châu, đã mấy vạn năm chưa từng phát sinh. Tiếng giết rung trời, các loại pháp thuật loạn thất bát tao bay loạn đầy trời, vô thì vô khắc đều có đại lượng sinh mệnh tử vong.
Chiến trường, giống như là một máy cắt thịt công suất lớn, không chút lưu tình rất nhanh thôn phệ huyết nhục. Tạp quân trong các tộc cũng là có rất nhiều cao thủ. Nguyên Anh cấp cũng là nhìn mãi quen mắt. Thế nhưng ở trong loại chiến trường thật lớn này, cho dù là cường giả Nguyên Anh cấp cũng tuyệt không khả năng bảo đảm bản thân nhất định có thể sống sót.
Vô số người yếu, cường giả, đều ngã xuống.
Kiến nhiều cắn chết voi. Trong năm trăm vạn liên quân tiểu bộ lạc bản xứ cũng ở trong trận chiến này, phát huy ra tác dụng thật lớn. Cho dù là bọn hắn ở dưới pháo hỏa mãnh liệt chém giết, tổn thương thảm trọng, nhưng là mang đến cho Dực Thần Tộc đại giới thảm thống. Trong những tiểu bộ lạc kia, mới có thể ở nơi hiểm ác đáng sợ như Thâm Uyên Vực sinh sôi nảy nở sinh tồn, đồng thời thành công sống sót, khẳng định có mặt độc đáo của chính mình. Những tiểu thủ đoạn hiểm ác kia trên chiến trường, vì bảo mệnh thi triển ra, có chút hiệu quả bất ngờ, cũng không tệ lắm.
- Ầm!
Một tòa Thiên Không Thành bị một đám Độc Nhãn Cự Nhân lợi dụng dân bản xứ ném tảng đá từ xa đập phá hộ thuẫn. Quay chung quanh, ở bên ngoài các dị tộc Thâm Uyên, điên cuồng chạy ào đi, giết chóc, cướp đoạt, thậm chí là bắt được nữ binh nữ tướng trong quân địch, ngay tại chỗ hành lạc. Đây là phương thức tác chiến của Thâm Uyên chủng tộc, đủ điên cuồng đủ dã man. Cùng Dực Thần Tộc tiên giáp khôi minh, kỷ luật nghiêm ngặt hoàn toàn khác nhau.
Trận quyết chiến này, ngay từ đầu liền trực tiếp tiến nhập gay cấn. Chiến trường nóng cháy khiến song phương đã không có đường lui, chỉ có chiến thắng đối phương, mới có đường sống. Mà thực lực của đối phương, đều là xuất phát từ dự tính của thống soái hai bên.
Thâm Uyên quân sau khi phá hủy từng tòa Thiên Không Thành, trên chiến trường vô thì vô khắc chết đi đại lượng sinh mệnh. Nhưng tổng thể mà nói, một phương của Thánh Diệu Vương khi tách ra hình thành nhược thế rõ ràng, tại Thâm Uyên liên quân như nước thủy triều đẩy mạnh, bị đánh cho liên tiếp bại lui.
Nhưng mà thế cục cũng không phải là khó giải, tại Thánh Diệu Vương thủ vững ba ngày, sau đó A Gia Na rốt cục suất lĩnh "tàn quân" của Lưu Nguyệt Vương và Sí Tinh Vương, thành công tới chi viện cho Thánh Diệu Vương.
Có một đám quân đội đầy đủ sức lực này gia nhập, Thánh Diệu Vương cuối cùng cũng có thể dưới đối phương từng bước áp sát, thở một hơi. Thánh Diệu Vương cũng là không có ngờ tới, Thâm Uyên chủng tộc dơ bẩn bất kham am hiểu ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, một ngày chiến đấu, dĩ nhiên liều mạng như vậy, bộc phát ra lực lượng khiến kẻ khác tim đập nhanh.
Kỳ thực, Thâm Uyên chủng tộc thiện chiến, đó vốn là sự tình đương nhiên. Lục đục với nhau cũng được tính cách ti tiện cũng tốt. Đó đều là một loại thể hiện vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn. Mà đạo sinh tồn, bản chất quan trọng nhất vẫn là quyền đầu đủ cứng. Trong Thâm Uyên Vực, trừ Mị Ma Tộc, loại chủng tộc thập phần đặc thù này ra, còn lại mặc kệ là chủng tộc nào, đối với dũng khí và lực lượng đều là cực kỳ chú trọng. Một chủng tộc khuyết thiếu dũng khí và lực lượng, đừng nói ở trong Thâm Uyên Vực cầu sinh tồn, đó là tại trong tộc của mình cũng không có khả năng chứa chấp được hắn.
Bởi vì đối với các tộc Thâm Uyên Vực mà nói chiến tranh xung đột giống như cơm bữa vậy. Ai ở trên chiến trường cũng sẽ không hi vọng chiến hữu bên cạnh mình là kẻ nhát gan, yếu nhược cả.
Thánh Diệu Vương, quá tự phụ, cũng quá cao cao tại thượng. Bỏ qua những Thâm Uyên chủng tộc bị hắn coi là rác rưởi, đồ bỏ đi, không xứng sinh tồn trên thế giới này, bọn họ kỳ thực cũng là sinh mệnh, kỳ thực cũng có dục vọng sinh tồn cực kỳ cường liệt, cũng không thiếu anh dũng, lại càng không thiếu cường giả.
Tự phụ thì tự phụ, lại không thể không thừa nhận Dực Thần Tộc xác thực lợi hại, nhất là những Thiên Không Thành bay trên bầu trời, phòng ngự và hỏa lực đều thập phần cường đại. Trận này nguyên bản được cho quyết chiến dã ngoại, lại ngạnh sinh bịđánh thành công phòng chiến. :
Theo đại lượng quân đội sinh lực đầy đủ gia nhập. Thánh Diệu Vương bắt đầu dần dần xoay chuyển cục diện bất lợi, cũng càng thêm nóng nảy và tàn khốc.
Một hồi quyết chiến tổng tiến công, đủ chiến bảy ngày. Bất luận mạnh yếu, song phương đều tự tử thương, trực tiếp vượt lên trước phân nửa. Mà bọn họ chiến tranh vẫn đang tiếp tục.
Trong bầu trời xa xôi, trong tầng mây hôi sắc mà tràn ngập sát khí, Tài Quyết Vương sắc mặt cực kỳ ảm đạm:
- Lôi Động, không sai biệt lắm đi sao? Nếu lại đánh tiếp tộc nhân của ta e là phải chết thương hầu như không còn. Thâm Uyên Chi Chủ và Thánh Diệu Vương đều như bị điên vậy, không nên quyết ra thắng bại.
- Ân, Thâm Uyên Chi Chủ đó là không đánh không được, bị bất đắc dĩ. Hắn không đánh mà nói, chẳng những Dị Giới của mình khó bảo trụ, ngay cả Thâm Uyên cũng mất đi.
Lôi Động nhàn nhạt gật đầu nói:
- Bất quá, Thánh Diệu Vương xác thực có chút vấn đề. Hắn quá kiêu ngạo, chịu không được thất bại của bản thân.
- Tà Phượng, ngươi mới từ tiền tuyến trở lại, Ảnh Ma Vương có dị động hay không?
Lôi Động trước tiên hỏi. Tà Phượng trải qua Sinh Mệnh Thần Thủy, đột phá lâu dài tới nay, tiến vào Hóa Thần trung giai. Mà Minh Phượng Nhất Tộc nổi danh lý giải Không Gian Pháp Tắc cao, mà Tà Phượng lại là người nổi bật trong đó, do nàng làm thám tử là thích hợp nhất.
Tà Phượng cũng là đối với Lôi Động càng lúc càng thưởng thức, người này, năm xưa là bị chính mình đuổi khắp thế giới chạy trối chết a. Không nghĩ tới, lúc này mới bất quá là trăm năm sau, liền thành tựu đến trình độ này. Thành lập liên minh, làm đại sự, ngay cả U Minh Quỷ Đế và Luyện Ngục Ma Vương tồn tại đẳng cấp này cũng phải nghe lệnh ý.
Cho dù là để nàng đi làm thám tử, thám báo, Tà Phượng đối với điều này cũng là không hề oán giận nửa câu, ngược lại rất tích cực chờ đợi hắn điều động. Lập tức, thần sắcnghiêm nghị nói:
- Lôi Động, quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của ngươi, tuy rằng mịt mờ, nhưng tinh nhuệ chân chính trong Ảnh Ma Nhất Tộc đã chẳng biết đi đâu, mà tọa trấn trong trận pháp, cũng không phải phải Ảnh Ma Vương Hóa Thần trung giai đỉnh phong gì cả. Bằng không, lúc đó ta cố ý lộ ra chút sơ hở, lấy thực lực của Ảnh Ma Vương khẳng định có thể phát hiện ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...