Đại Lý Tự Khanh


Mặt trời dần dần lên cao, lộ ra cái đầu tròn trên khung cửa sổ, giống như một con búp bê nghịch ngợm đang nhìn trộm.
Nước trà trên bàn nguội lạnh, đọng lại một vòng tròn bọt nước mỏng trên miệng chén, lăn xuống thành chén tạo nên một chút gợn sóng.
Lâm Vãn Khanh thành thật ngồi phía dưới, ngón tay mảnh khảnh vặn góc chiếc khăn choàng trên vai thành bánh quai chèo.
Thỉnh thoảng nàng lại nhướng mắt, lén lút nhìn Thái Hậu đang ngồi ngay ngắn bất động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ồn ào.
Buồng trong vang lên tiếng sột soạt, đợi một lúc lâu mới thấy Tô Mạch Ức mặc áo choàng trắng bước ra.
Hắn cung kính cúi chào Thái Hậu trước, vẻ mặt tự nhiên, sau đó ánh mắt rơi vào Lâm Vãn Khanh bên cạnh.
Trông nàng có vẻ như từ trên giường đứng dậy, trong lúc hoảng loạn chỉ lo khoác áo choàng và khăn choàng, bên trong là váy ngủ quây ngực màu trắng, phần ngực trắng như tuyết lộ ra bên ngoài hằn những vệt đỏ……
“Khụ khụ……” Tô Mạch Ức để nắm tay lên môi, ho khan hai tiếng, bước tới, đưa áo choàng dày trong tay cho nàng.
Lâm Vãn Khanh nhìn hắn, không biết nên cầu cứu trước hay là nhận tội trước, ánh mắt nhất thời phức tạp.
Tô Mạch Ức lại tỏ vẻ điềm đạm như đang xử lý việc công, ngồi xuống bên cạnh nàng, phong thái tự nhiên và khéo léo.
“Hừ……” Thái Hậu ở phía trên xem kịch nãy giờ rốt cuộc không khỏi hừ lạnh, vừa giơ tay kêu người đổi nước trà mới, vừa thản nhiên nói: “Không ai giải thích lời nào về chuyện này cho ai gia sao?”
Lâm Vãn Khanh sửng sốt.
Dựa theo thân phận, đây không phải là vấn đề chỉ tên nói họ, nàng không thể nói chuyện.

Hơn nữa, “chuyện này” mà Thái Hậu đề cập đến là nói về sự kiện còn đang tranh luận, nàng càng không dám mạo muội lên tiếng.
Nhưng khi nàng nhìn Tô Mạch Ức bên cạnh, thì phát hiện Tô đại nhân đang cúi đầu thưởng thức trà, hoàn toàn không có ý muốn nói.
Bầu không khí bỗng trở nên quái dị và bế tắc.
Lâm Vãn Khanh nuốt nước miếng, đang định giải thích.

Chợt có người bên cạnh giật tay áo nàng.
Nàng bàng hoàng nhìn sang, thấy Tô đại nhân ngồi thẳng lưng với vẻ mặt nghiêm nghị và vô cảm.

Nhưng vừa rồi bàn tay kia lặng lẽ thò vào tay áo rộng của nàng, tìm bàn tay nàng, bắt đầu bẻ từng ngón tay của nàng.

Một, hai, ba, bốn, năm, năm ngón tay.
Lâm Vãn Khanh không hiểu.
“Nước,” Tô đại nhân giơ chén trà trong tay lên, nói với thị nữ có mặt.
Rõ ràng câu kia không phải nói với nàng, nhưng ở bên cạnh Tô đại nhân đã lâu nên vẫn có cảnh giác nhất định.

Loại truyền tin dưới con mắt của “kẻ địch”, nàng và Tô đại nhân quả thực không cần hợp tác quá nhiều lần.
Vì vậy Tô Mạch Ức vừa nói chữ “nước”, Lâm Vãn Khanh hiểu ngay lập tức.
Tô đại nhân đang ra điều kiện với nàng.
Ngủ năm lần thì hắn sẽ cứu nàng.
Lâm Vãn Khanh căm hận nghiến răng.
Vì thế nàng thử bẻ cong ngón trỏ và ngón cái trở về để trả giá.
Tô đại nhân cười lạnh, lắc đầu muốn rụt tay lại.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng quyết định túm chặt hắn, cắn răng duỗi thẳng ngón trỏ.
Tô Mạch Ức thở dài, không hài lòng, duỗi ngón tay đến giữa lòng bàn tay nàng, gãi nhẹ, bẻ thẳng ngón tay cái.
Lâm Vãn Khanh: “……” Thôi được, Tô đại nhân đúng là biết cách gian lận để trục lợi và nâng giá……
Không có lợi thế để đàm phán, Lâm Vãn Khanh đành để người ta chém giết.

Vì thế nàng gật đầu, rất có ý nhẫn nhục.
Tô Mạch Ức vui vẻ, đặt chén trà trong tay xuống chiếc bàn thấp bên cạnh, phát ra tiếng “bang bang”.
Thái Hậu quả nhiên ngẩng đầu lên.
Tô Mạch Ức giả vờ hắng giọng, nhẹ nhàng nói tránh với Thái Hậu: “Cảnh tượng Hoàng tổ mẫu vừa rồi nhìn thấy, thật ra là do tôn nhi tự trói tối hôm qua.”
Tự tin, chắc chắn, chân thật đáng tin, giống đang tuyên án trên công đường.
“……” Lâm Vãn Khanh nghi ngờ, có lẽ người này không muốn giúp nàng.

Nàng căng thẳng trong lòng, toát mồ hôi ở lưng, lén nhìn Thái Hậu thì phát hiện sắc mặt bà không khó coi như trong tưởng tượng.

Hơi nhíu mày, không tức giận vì bị trêu chọc, mà có chút lo lắng bất lực.
Ngay sau đó bà lạnh lùng liếc Lâm Vãn Khanh, ra lệnh cho người dẫn nàng đi.
Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức khó tin, thành thật đi theo một nhóm cung nhân lui ra ngoài.
Mọi người đã rời đi, trong chính điện không có ai.
Tô Mạch Ức ngồi thẳng, xoay người nói với Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Thái độ rất thẳng thắn.
Tuy nhiên, khi Thái Hậu nhìn thấy vòng tròn vết đỏ để lại trên cổ và cổ tay hắn, bà chỉ cảm thấy đau nhói ở thái dương.
Sau đó bà duỗi tay xoa xoa, nhìn chỗ khác, chỉ vào cổ Tô Mạch Ức đầy ghét bỏ: “Che lại ngay cho ai gia, càn rỡ như vậy còn ra thể thống gì.”
Lỗ tai Tô Mạch Ức hơi đỏ không thể phát hiện, cúi đầu nhanh chóng xử lý, lại nghe Thái Hậu hừ lạnh: “Tự mình trói? Tự con có thể trói bản thân thành bộ dáng như quỷ vậy à, ai gia tin những lời xàm xí của con mới là lạ.”
Tô Mạch Ức mỉm cười, “Không có gì có thể giấu được ánh mắt của Hoàng tổ mẫu.”
Thái Hậu bị dáng vẻ thản nhiên của hắn chọc tức đến mức cổ họng khô khốc.
Bà đột nhiên nhớ tới lần trước lúc hắn gặp Vệ Xu, chính miệng đã nói với bà “Con là quan của hành ngục, sai chính là sai, nếu sai thì không thể nói tiếp.”
Hiện giờ thì trực tiếp mở mắt nói dối.
Nhưng tôn tử mà mình nuôi chủ động lấy lòng mình để bảo về người ta, bà làm được gì?
Vì thế Thái Hậu vỗ ngực để thuận khí, rồi nói: “Bản thân là Đại Lý Tự Khanh, con đang làm gì vậy?”
“Tổ mẫu nói sai rồi,” Tô Mạch Ức nói với giọng điệu bình tĩnh, mang theo nụ cười kính cẩn, “Hiện tại người ngồi ở đây nói chuyện với tổ mẫu không phải là Đại Lý Tự Khanh, mà là Cảnh Triệt, cháu ngoại của người……”
Hắn dừng lại, trong mắt có tia sáng đứt quãng, khi nhìn ra ngoài, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, “Cũng là phu quân tương lai của nàng.”
Thái Hậu giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi?” Bà hỏi.
“Tôn nhi vốn chưa bao giờ do dự.”

Câu nói này dẫn tới một hồi im lặng, một lúc sau, Thái Hậu hỏi: “Về vụ án của Tiêu gia, con gởi thư nói……”
Tô Mạch Ức nói tiếp câu chuyện: “Về vụ án mẫu thân của con bị hại, trước đây tôn nhi đã gửi thư nói rằng Tiêu gia có thể bị oan, mong Hoàng tổ mẫu cho thời gian để điều tra rõ.”
Thái Hậu nghe xong không nói nữa, sau một lúc, từ từ thở dài.

Bà xua tay với Tô Mạch Ức nói: “Hoàng thượng đã đồng ý, ai gia dám nói không được à? Nhưng mà……”
Bà ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt tựa như rơi vào ký ức nào đó, một lát mới nói: “Hoàng hậu…… Nếu thật sự là nàng, An Dương đau lòng biết bao nhiêu……”
Tô Mạch Ức biết Thái Hậu đang ám chỉ điều gì.
Trần hoàng hậu và mẫu thân của hắn biết nhau từ khi còn bé, chẳng mấy chốc trở thành bạn thân, hai người kém nhau năm tuổi, mẫu thân luôn luôn yêu thương Trần hoàng hậu như muội muội.
Vì vậy lúc ấy Trần hoàng hậu nói rằng, An Dương công chúa thấy nàng mang thai vất vả, nên yêu cầu nàng đổi xe, tất cả mọi người đều tin.
Chính vì nguyên nhân đó, sau tai nạn của An Dương công chúa, không ai nghi ngờ Trần hoàng hậu.
Có lẽ không ai ngờ, sự ác độc của bản chất con người lại đến mức độ đó.
Thái Hậu trầm mặc, đôi mắt luôn sáng ngời hiện lên sự âm u, cầm chén trà trong tay thật chặt.
Bên kia, Trần hoàng hậu trở về Thịnh Kinh cùng với Thái hậu, nhìn đống đổ nát trên đường đi, trong lòng tràn đầy bất an.
Nàng lập tức trở về Thừa Hoan điện, kêu bà vú đi hỏi thăm tin tức.
Trong phòng đốt địa long ấm áp, nhưng không ngăn được cơn ớn lạnh trên lưng.

Tiếng các cung nhân gỡ băng và quét dọn truyền đến từ bên ngoài, sột soạt như gai đâm vào tim.
Khi một cơn gió lạnh xuyên thấu truyền vào, Hoàng hậu quay lại, thấy bà vú đã trở về với vẻ mặt ngưng trọng.
Nàng lạnh mặt nghe bà vú kể chuyện, cả người toát mồ hôi lạnh.
Việc Lương vương âm mưu làm phản lớn như vậy, sau đêm qua, mọi người trong triều đã biết, không còn là bí mật nữa.
Trước đây nàng chỉ biết Lương vương và Tống Chính Hành cấu kết để khai thác mỏ tư nhân, cho rằng bọn họ chỉ trục lợi, chưa từng nghĩ rằng họ có tham vọng táo tợn như vậy.
Vì vậy khi Lương vương sắp xếp Vệ Xu vào bên cạnh nàng, không phải chỉ dùng hôn nhân của “đích công chúa” giả để thu phục thế lực của triều đình, mà là công khai cài gián điệp trong cung bên cạnh nàng và hoàng đế.
“Vệ Xu…” Hoàng hậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Vệ Xu… lần này có tham gia vào kế hoạch của Lương vương hay không?”
Bà vú do dự một chút, sau đó nói thật: “Có.

Lương vương sai nàng đầu độc hoàng thượng, bị bắt ngay tại chỗ.”
“Cái gì…” Hoàng hậu sửng sốt, ngập ngừng: “Nhưng mà… Lúc bổn cung ở tại hành cung, vì sao không nghe tin tức gì cả?”

“Không chỉ nương nương không biết, trong triều cũng không ai biết.” Bà vú nói: “Bệ hạ còn giả bộ trúng độc và muốn phong tỏa tin tức, bí mật gọi thái y vào cung để chẩn đoán và điều trị liên tục mấy ngày liền, dụ Lương vương vào kinh để bắt.”
“Vậy…” Hoàng hậu phản ứng lại, nắm ngón tay của bà vú nổi lên màu trắng hồng, “Diễn Nhi là thống lĩnh cấm quân, không có tham gia vào chuyện phản loạn của Lương vương phải không?”
“Cái này…” Vẻ mặt bà vú lộ nét khó xử, “Công tử bị cách chức tạm thời trước khi Lương vương vào kinh.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Bà vú cắn răng nói: “Bởi vì chuyện của con gái Tiêu gia, Kim Ngô vệ và Đại Lý Tự xảy ra xung đột, bệ hạ lấy cớ để đình chỉ chức vụ của công tử như một hình phạt.”
“Tiêu gia…” Hoàng hậu ngẩn người lẩm bẩm, lại nghe bà vú nói: “Hoàng thượng đã giao vụ án này cho Đại Lý Tự và Hình Bộ, cho phép Tô thế tử điều tra.”
“Điều đó có nghĩa là…” Hoàng hậu dừng lại, định hỏi thêm nhưng không phát ra được chữ nào giữa môi và răng.
Vậy là xong, còn gì để thắc mắc.
Nếu nói việc Lương vương làm phản không liên quan đến nàng, Vệ Xu tham gia cũng có thể bác bỏ là do người khác chỉ thị, nàng không hề biết gì từ đầu đến cuối, nhưng Trần Diễn bị cách chức tạm thời, Thái hậu cố tình đưa nàng tới hành cung với danh nghĩa là làm bạn nhưng thực chất là giam lỏng, ngoài ra còn thình lình lật lại vụ án của Tiêu gia….
Từng việc từng chuyện chứng tỏ rằng Chiêu Thành Đế đã không còn tin tưởng Trần gia từ lâu.
Âm mưu phản nghịch là một tội nặng, một khi dính vào sẽ liên lụy đến cửu tộc, xử tử toàn bộ.

Hiện giờ hoàng thượng án binh bất động, e là chưa nghĩ ra cách xé rách mặt mũi với Trần gia.
Tiếng quét bên ngoài tiếp tục sột soạt, giống như loài gặm nhấm nằm trong bóng tối, cắn xé máu thịt.
Bóc thịt thấy xương, cuối cùng cũng không thoát khỏi luật nhân quả.
Trần hoàng hậu ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi đứng dậy, đẩy cửa Thừa Hoan điện.
Khung cảnh mùa đông luôn hoang vắng.

Bầu trời xanh, con đường xám.

Chín mươi chín bậc thang dẫn thẳng đến chính điện bị ướt và lốm đốm tuyết còn sót lại từ đêm qua.
Trên bậc thang vẫn còn dấu chân của bà vú, thẳng đến dưới chân nàng, dừng lại.
“Ngươi có tin vào nhân quả không?” Hoàng hậu đột nhiên bật cười, tiếng cười vừa thê lương xen lẫn bất lực, vừa như một loại nhẹ nhõm.
Chín mươi chín bước này, nàng đã bước nhiều năm, cuối cùng đến được đây.
Nhưng khi nàng đột ngột quay đầu lại mới nhận ra rằng, mình đã tiếp đất nhầm chỗ ngay từ bước đầu tiên nhấc chân lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui