Đại Lý Tự Khanh


“Nếu đau, hãy nói ta biết.”
Dưới hai ba ngọn đèn dầu, Lai Lạc đỡ cổ tay của Lâm Vãn Khanh, cẩn thận bôi thuốc lên đó.
Ngày ấy để bảo vệ “lá thư cầu hôn”, tay Lâm Vãn Khanh bị tạt dầu nóng và ngọn lửa bùng lên.

Vết thương sưng đỏ, phồng rộp, gần như bị bỏng.

Cũng may phạm vi không lớn, chỉ một khúc rộng bằng ba ngón tay.
Lai Lạc tìm một miếng gạc, chấm nước thuốc, nhẹ nhàng đắp lên.
“Sss ——” Lâm Vãn Khanh nhíu mày rên, nhưng nhanh chóng dừng lại, môi dưới tái nhợt bị cắn ra một vết máu nông.
Lực trên tay nhẹ một chút, Lai Lạc cũng nhíu mày theo, đau lòng nói: “Nếu cô nương cảm thấy đau thì đừng nhìn.”
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, tự lẩm bẩm, “Phải nhìn rõ vết thương, thấy rõ ràng mới biết nên dùng thuốc gì.”
Lai Lạc nhất thời không nói gì.
Không gian rộng rãi tràn ngập mùi thuốc nồng nặc khiến cổ họng người ta cay cay, nhức mắt.

Dưới ánh lửa, hai bóng người ngồi đối diện bị phản chiếu lên tường.
Lai Lạc nhìn da thịt cuộn lại, giận dữ nói: “Cô nương thật khờ, vì một tờ giấy rách mà làm mình bị thương, không đáng.”
Vẻ mặt Lâm Vãn Khanh khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Từ nay về sau, mối liên hệ giữa nàng và Tô Mạch Ức có lẽ chỉ là tờ giấy này mà thôi.
Cho nên nàng tham lam muốn giữ lại ký ức, dù sao cũng là người mà nàng yêu thật lòng.
Lai Lạc thấy nàng không nói lời nào, sắc mặt cũng không tốt, cho nên thu lời oán giận vừa rồi, tập trung bôi thuốc.
Cửa căn phòng nhỏ bị đẩy ra, Lương Vị Bình từ bên ngoài bước vào, đưa chén thuốc trong tay cho Lâm Vãn Khanh.
“Mới nấu xong, để nguội hẵng uống.”
“Ừ, đa tạ Lương huynh.” Lâm Vãn Khanh đáp lời, Lai Lạc nhận lấy thuốc.
Lương Vị Bình nhìn hai người, ánh mắt hơi khó nói, do dự vài lần, hắn rốt cuộc hỏi, “Ngươi thật sự cùng Tô đại nhân……”
“Ừm,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, bình tĩnh nói: “Lương huynh đừng hỏi.”
Lương Vị Bình vừa mở miệng, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Lâm Vãn Khanh, rốt cuộc không thể hỏi thêm câu gì, chỉ thở dài, đứng dậy lấy hai chậu than đặt gần chân nàng.
“Sau này hai người tính làm gì?”
Lâm Vãn Khanh không nói, Lai Lạc tiếp tục cuộc trò chuyện: “Đương nhiên là rời khỏi Thịnh Kinh, nơi này có gì tốt? Mùa hè nóng, mùa đông lạnh, còn có người đáng ghét.”

“Ây dà……” Lương Vị Bình tiếp tục thở dài, “Hãy chờ vết thương trên tay lành lại, ít nhất cũng đợi qua khỏi mấy tháng lạnh phải không? Ngày nào cũng nhiều tuyết, đi đường không dễ.”
“Ừ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, vẫn bộ dáng mất hồn mất vía.
“Ta đi dọn giường cho cô nương.” Lai Lạc nói xong, xoay người đi về phía phòng ngủ của Lương Vị Bình.
Lương Vị Bình giật mình, vội vàng ngăn Lai Lạc, “Ta nói muốn thu nhận nàng, không có nói muốn thu nhận ngươi! Hơn nữa……”
Hắn nhìn chiếc ghế cứng ở gian ngoài, vạn phần ngoài ý muốn: “Ta có lòng thu nhận, ngươi không thể……”
“Răng rắc!”
Một âm thanh giòn giã cắt ngang câu hỏi của Lương Vị Bình, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thấy Lai Lạc dùng tay không bóp nát khung cửa phòng ngủ, đôi mắt xanh lam đầy sát khí.
“…… từ chối ý tốt của ta……” Lời thoại thay đổi, hắn lập tức run rẩy sửa miệng.
Lai Lạc nhún người và cười nói: “Đa tạ Lương đại nhân.”
Lâm Vãn Khanh không thấy cảnh này.
Nàng nhấp một ngụm thuốc trên tay, từ gốc lưỡi đến ngực đều đắng, vị đắng tê tái.

Đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, vì cứu nàng, Tô Mạch Ức đã bị nghi phạm đâm bị thương.
Nàng nấu nước thuốc đen sì, hắn không chịu uống, nàng bóp mũi rót hết.
Con người thật kỳ quái, lúc trước hồn nhiên không để ý, lúc bị mắc kẹt trong đắng cay chỉ nhớ lại ký ức ngọt ngào, ngọt đến cay mũi xót mắt.
Nàng hít một hơi thật sâu, uống sạch thuốc.
Trong phòng, không biết Lai Lạc phát hiện ra thứ gì của Lương Vị Bình, ồn ào muốn xem.

Lương Vị Bình không cho, nằm lên giường moi mép giường, bị Lai Lạc đạp xuống, nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng.
“Giường của bản quan là chuẩn bị cho Lâm hiền đệ, ngươi chỉ xứng ngủ dưới đất!”
“Chuyện xấu xa như giấu xuân cung đồ dưới gối mà còn làm được, đương nhiên ta muốn ngủ chung với cô nương, ai biết ngươi có suy nghĩ xiêu vẹo nào hay không?”
“Ta…… Ta, ta là một nam nhân bình thường, không dụ dỗ thê tử của người khác, không mua dâm gái gú, xem hai bức xuân cung đồ thì có gì sai?! Ngươi trả lại cho ta!”
“Răng rắc!”
“Thôi…… Quên đi, ngươi cứ giữ lại……”
Lâm Vãn Khanh bưng cái chén rỗng, lẳng lặng ngồi đó, thấy cảnh tượng gà bay chó sủa trước mắt, không khỏi nở nụ cười.
Vầng trăng cong cong trên khung cửa sổ giống như được khảm trên đó.
Cuối cùng, tuyết cũng ngừng rơi, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên khung cửa sổ, kéo dài bóng dáng đang ngồi một mình của nàng.
“Ây dà……” Lâm Vãn Khanh thở dài.

Không biết Tô Mạch Ức đang làm gì.

Hắn luôn luôn xa lánh người khác, đương nhiên không có vài người bạn tốt để giúp hắn giải tỏa phiền muộn.
Nhưng nàng không thể quan tâm đến chuyện của hắn nữa.
Lâm Vãn Khanh khảy bấc đèn trước mặt với vẻ mặt cô đơn.
Bấc nến loạt xoạt, ánh lửa càng lúc càng sáng, phản chiếu một bàn tay với khớp xương rõ ràng, và khuôn mặt tuấn tú với những góc cạnh sắc nhọn.
Tô Mạch Ức đặt hồ sơ vụ án trên tay xuống, nhắm mắt xoa giữa hai hàng chân mày.
Gần đây thật sự bận rộn, mấy ngày liền hắn chỉ ngủ được hai canh giờ.
Thành Chiêu Đế lên kế hoạch gọi các tông thân vào kinh vào đêm giao thừa để phục kích Lương vương.

Vì vậy hắn cần thanh tra đảng của Lương vương trong triều trước, để đảm bảo rằng kế hoạch không có sai sót.
Hôm nay Thành Chiêu Đế cho phép hắn nghỉ.

Tô Mạch Ức trở về Đại Lý Tự, đọc lại vụ án của Tiêu gia từ đầu tới cuối.
Vào Đại Lý Tự mấy năm nay, đây là cái gai trong lòng hắn.

Hồ sơ vụ án bị xếp xó, hắn không chạm vào, không đọc.
Nếu không phải vì Lâm Vãn Khanh, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không mở ra, trải qua những nỗi sợ hãi khi còn bé lần nữa.
Phụ thân và mẫu thân lần lượt ra đi, đều là sự thay đổi đột ngột, khiến hắn trở tay không kịp hết lần này đến lần khác.
Hắn là người không có cảm giác an toàn, vì vậy sống như một tảng băng, ẩn mình trong luật pháp khắc nghiệt, không tiếp cận, không cảm thông, mặt sắt không thiên vị, làm việc theo quy tắc, không giao bản thân nên sẽ không bị vứt bỏ.
Hắn không chịu nổi sự mập mờ của Lâm Vãn Khanh, càng không chịu nổi chuyện sau hai lần nàng bị lộ thân phận, phản ứng đầu tiên là rời xa hắn.
Ở trước mặt nàng, hắn giống như biến thành một hài tử nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của mẫu thân mà không chịu buông ra.
“Phụt ——”
Gió đêm thổi tung một cánh cửa sổ khép hờ, dập tắt một ngọn nến.
Căn phòng chợt tối sầm, ngoại trừ ánh trăng lạnh lẽo, lẳng lặng bắn tung tóe khắp mặt đất.

Ngoài sân có vài cây trúc phát ra tiếng nức nở “xào xạc” trong gió lạnh, khiến lòng người không yên.

Không xem vụ án được nữa, Tô Mạch Ức đặt đồ trên tay xuống, đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Ngoài sân, Tư Ngục chúi đầu vào khe hở của lan can, chăm chú nhìn về phía viện mà Lâm Vãn Khanh từng ở.

Bóng dáng cô độc bị ánh trăng kéo thành một mảnh sương mù mờ mịt, Tư Ngục đứng yên trong gió lạnh, dường như không cảm thấy lạnh.
Tô Mạch Ức chua xót trong lòng, gọi nó bằng giọng khàn khàn.
Nhưng Tư Ngục chỉ cử động tai một cách yếu ớt mà không hề quay đầu lại.
Tô Mạch Ức không còn cách nào khác, đành phải quấn mình trong chiếc áo choàng nhung, lấy một tấm chăn nhung dày, đi tới bên cạnh Tư Ngục.
“Không lạnh à?” Hắn hỏi, ném chăn lên người Tư Ngục.
Tư Ngục không nhúc nhích, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, ô ô hai tiếng rồi cắm đầu vào hàng rào gỗ.
Tô Mạch Ức hết cách, ngồi xổm xuống quấn chăn cho nó, liếc nhìn cái chén chưa đụng tới, thỏa hiệp nói: “Muốn đi dạo không?”
Lúc này Tư Ngục mới có chút phản ứng, đứng dậy ve vẫy đuôi.
Nó vẫn si mê viện của Lâm Vãn Khanh như mọi khi, kéo Tô Mạch Ức đến đó bất chấp.
Bất giác, một người và một chó dừng lại bên ngoài bức tường thấp.
Hoa mai trong sân nối tiếp nhau nở rộ, hương thơm tỏa ra, hoa rụng đầy đất, nhưng không có một chút tàn ảnh.
Nhưng mà trong phòng không còn ai thắp đèn nữa.
Xung quanh tối om, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây, phát ra âm thanh khô khốc.
Tư Ngục ngửi hoa mai dưới đất, đi hai vòng trước ngôi nhà gỗ của Tiểu Bạch, bắt đầu thút thít không dứt.
Tô Mạch Ức buồn bực khi nghe nó khóc.
Hắn cởi dây xích cho Tư Ngục, do dự một lúc trước khi đi về phía nhà của Lâm Vãn Khanh.
Cánh cửa bị đẩy ra, kèm theo tiếng sột soạt cũ kỹ.
Trong phòng vẫn như xưa, đệm mềm mà nàng từng dùng; sách và hồ sơ vụ án mà nàng đã đọc……
Hắn đi tới trước bàn, chọn một quyển sách nhỏ trên đó —— là chữ viết của Lâm Vãn Khanh.

Từ niên hiệu đến tên của châu phủ, từ tên vụ án đến người xử lý, nàng cẩn thận ghi lại bằng số thứ tự, dùng bút đỏ chú thích cũng không ngoại lệ.
Tô Mạch Ức run rẩy trong lòng, tựa như có người dùng đầu ngón tay véo ngực hắn.
Đây đều là những vụ án mà hắn đã xử lý, bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, lúc hắn vào Đại Lý Tự nhậm chức Đại Lý Tự chính.
Ngực bỗng nhiên se lại, giống như có tảng đá đè lên.

Hắn nhìn chỗ khác, đặt cuốn sách trở lại.
Bên cạnh cuốn sách là một cái chén không, dưới đáy còn sót lại một chút canh.

Tô Mạch Ức cầm lên nhìn, ngửi được mùi vải thiều.
“Hừ……” Hắn không nhịn được cười.

Người này thật thoải mái, hắn ở Đại Minh cung với vua mấy ngày liền, chưa từng ngủ một giấc trọn vẹn.
Nàng rảnh rỗi, vừa ăn canh, vừa lập danh mục và đánh giá các vụ án mà hắn đã xử lý.

Xem ra lúc trước quá cưng chiều nàng, tiền lương mỗi tháng trả quá nhiều.
Suy nghĩ trôi xa, Tô Mạch Ức đứng trước bàn gần nửa canh giờ, cho đến khi có tiếng gõ cửa phía sau gọi hắn trở về.
“Đại nhân?” Diệp Thanh hơi kinh ngạc, sờ một ngọn đèn dầu châm lên, thấy Tô Mạch Ức đứng đó với vẻ mặt tiều tụy, trên tay còn cầm một cái chén không.
“Có việc gì?” Tô Mạch Ức hỏi.
“Không có gì.” Diệp Thanh gãi đầu, “Thuộc hạ vừa đi tới chỗ ngài để đưa chút đồ, không gặp ai nên tới đây.”
“Ừm,” Tô Mạch Ức thờ ơ đáp lời, đặt chén không xuống, “Đưa đồ gì quan trọng à?”
“Không phải,” Diệp Thanh nói: “Thái Hậu cho người đem đến.

Nói là Nguyệt An huyện chúa đưa cho bà lần thứ ba, nhờ bà chuyển giúp.

Bà thật sự không tiện từ chối, vì vậy……”
“Ta muốn uống nước vải thiều.” Tô Mạch Ức đột nhiên ngắt lời hắn, nói không đầu không đuôi.
“Cái gì?” Diệp Thanh cho rằng mình nghe nhầm.
“Bây giờ là mấy giờ?” Tô Mạch Ức hỏi, ngẩng đầu nhìn trời.
Diệp Thanh không hiểu gì cả, thành thật trả lời: “Giờ Tuất canh ba, đại nhân muốn……”
Tô Mạch Ức khép áo choàng nhung trên người, vô cảm đi ra ngoài, “Chuẩn bị xe ngựa, đi với ta tới chợ phía đông.”
*
Nam triều không cấm đi lại ban đêm, vì vậy chợ đêm cũng là một kỳ quan lớn.
Giờ phút này là thời điểm bắt đầu chợ đêm ở phía đông, những người bán rong đang tự mở cửa hàng và quầy hàng, nối tiếp nhau thu hút khách.
Lâm Vãn Khanh đi đằng trước với Lai Lạc và Lương Vị Bình, ánh mắt đảo qua các quán ăn vặt hai bên đường.
Thuốc quá đắng, nàng súc miệng bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.

Nàng đành phải chịu đựng gió lạnh, không ngại cực khổ để ra ngoài mua nước vải thiều.
Dù sao cũng ngủ không được, đi dạo cũng tốt.
Trăng treo trên cao, đèn đường soi bóng.

Trong ánh sáng và bóng tối, người đi đường vừa nói vừa cười, phun ra sương trắng mờ mịt, xua đi chút lạnh giá của đêm đông.
Ba người vòng qua khu phố chính, dừng lại ở lối vào của một quán nổi tiếng nhất chợ phía đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận