Đại Lý Tự Khanh


Ngoài cửa sổ vẫn có tiếng sột soạt.
Có gì đó rơi trên lưới cửa sổ, tựa như tích lũy thành một lớp.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhận ra, đây là trận tuyết đầu tiên ở Thịnh Kinh kể từ đầu mùa đông tới nay.
Một đóa mai đỏ trong sân không biết đã nở từ khi nào.

Cái bóng được phản chiếu trên khung cửa sổ mờ ảo bởi ngọn lửa than, hơi mỏng manh trong gió tuyết.
Nàng cảm thấy dường như mình cũng biến thành đóa mai đỏ kia, bị trận tuyết đầu mùa phất nhẹ, như một chiếc lá bồng bềnh trong biển khát vọng mênh mông.
Tối nay Tô Mạch Ức không giống lúc trước, bên dưới vẻ dịu dàng bên ngoài là sự chiếm hữu mạnh mẽ của hắn.

Nàng bị hắn ôm chặt trong lòng, mặc cho khóc lóc van xin, hắn chỉ hung hăng thâm nhập vào nàng hết lần này tới lần khác, cọ xát nàng vào xương máu.
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh nhíu mày than nhẹ, nhưng khi mở miệng, giọng nói lại khàn đến khó tin.
Tô Mạch Ức không dừng lại, thậm chí tàn nhẫn hơn một chút.
Hắn dính sát vào lưng nàng, một tay nắm eo nàng, tay kia tìm bàn tay của nàng, đan tay vào nhau.
Quá chặt, quá sâu.
Tô Mạch Ức gần như dùng hết sức.
Lâm Vãn Khanh không khỏi hừ một tiếng.
“Khanh Khanh,” hắn ghé sát tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào gò má đầy mồ hôi.
“Quay qua,” hắn nói.
Là mệnh lệnh, giọng điệu không thương lượng.
Lâm Vãn Khanh cảm giác được sự thô cứng giữa hai chân đột nhiên bị rút ra, Tô Mạch Ức ôm eo xoay người nàng lại, sau đó nhấc một cái chân bủn rủn của nàng lên, lại cắm vào.
Khoái cảm trong cơ thể giống như bông tuyết vô tận, nhấn chìm nàng từ bốn phương tám hướng.
Giờ phút này Lâm Vãn Khanh đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể biến thành một con rối, tùy ý hắn.
“Kẽo kẹt ──”
Nàng được đặt lên bàn lại.
Một cú cắm vào mãnh liệt đã đẩy nàng ra khỏi bàn một khoảng cách.
Lửa than trong phòng càng bùng cháy dữ dội, trong ánh lửa lờ mờ, nàng thấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của Tô Mạch Ức.
Mỗi lần cử động, những đường cong lưu loát đó nhịp nhàng di chuyển.

Một giọt mồ hôi trong suốt phản chiếu ánh lửa, chảy xuống yết hầu đang trượt của hắn, lăn dọc theo khe cơ bắp, cuối cùng biến thành một sự kiều diễm.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước miếng, nhắm mắt lại.
“Mở ra.”
Nàng nghe Tô Mạch Ức nói với giọng điệu trang nghiêm.
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, tưởng mình quá siết chặt thân thể, làm hắn nhàm chán.

Vì thế nàng mượn lực ngồi vững, lặng lẽ đặt chân lên mặt bàn, hai tay vòng qua chân, bẻ cánh hoa đang mút gậy th*t của hắn ra hai bên.
Tô Mạch Ức cười trầm thấp, hai tay nâng eo nàng từ phía sau, đè lên trán nàng nói: “Lỗi tại ta không nói rõ.”
“Ta muốn nàng mở mắt.”
Lâm Vãn Khanh nhất thời nóng mặt, định rút tay lại, nhưng bị Tô Mạch Ức ấn xuống.
“Cứ để vậy,” hắn nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh như mực, “Xem ta vào trong nàng như thế nào.”
Nói xong hắn đặt một nụ hôn lên lông mi đang run rẩy của nàng.
Có lẽ đã bị làm cho mất tính tình, Tô Mạch Ức yêu cầu như vậy, Lâm Vãn Khanh nghe lời, nhìn xuống chỗ hai người đang giao hợp nảy lửa.
Trong ánh sáng màu cam của lửa than, nàng thấy vùng kín của mình có một mảng nước.
Vật thô cứng của Tô Mạch Ức ra ra vào vào một cách mạnh mẽ và ngang ngược, hai cái túi vỗ về, thịt mềm lật ra ngoài, bụng dưới và tiểu huyệt dính sát, kéo ra sợi chỉ bạc dính liền, vô cùng dâm mĩ.
“Thoải mái không?” Nam nhân đang cắm nàng cất tiếng hỏi, liếm đôi môi hơi khô của nàng.
Lâm Vãn Khanh không biết đáp thế nào, đành lén lút nhìn chỗ khác.
Ngay sau đó, thân thể nhấc lên, mông bị nâng lên, rời khỏi mặt bàn.
“Ui! Đại nhân đừng!”
Tô Mạch Ức ôm nàng vào lòng, eo đung đưa, xuân triều phun ra làm ướt chân hai người.
Tô Mạch Ức vẫn không dừng lại, d*m thủy nhỏ giọt theo bước chân của hắn, rơi đầy đất, từ bàn quanh co đến bàn làm việc sau bình phong.
Tối nay dường như hắn vĩnh viễn không thỏa mãn.

Đẩy mình vào thân thể nàng không biết mệt mỏi, quấn quýt triền miên với nàng.
“Ta không được nữa rồi, đại nhân……” Lâm Vãn Khanh thật sự khóc lên, “Đại nhân tha cho ta nha……”
Hơi thở nặng nề của Tô Mạch Ức bên tai, phập phồng giống như cơ thể của nàng.
Miệng huyệt đã có chút cảm giác nóng rát, âm vật cũng bị chụp đến mức quá mẫn cảm, đụng vào một chút là nghe tiếng nước chảy đầm đìa.
Nàng ý thức được Tô Mạch Ức đưa lên mây, thân thể lơ lửng không khống chế được, trước mắt là một vùng trắng xoá.
Bỗng nhiên tâm niệm chuyển động, giữa môi và răng, nàng gọi hắn một tiếng “Cảnh Triệt”.
Nam nhân đang ôm nàng giật mình, rốt cuộc dừng lại, thở gấp gáp cắn tai nàng, cuối cùng đáp “Khanh Khanh”.
Lâm Vãn Khanh nằm trên vai hắn, yếu ớt quay đầu lại.
Vừa nghiêng qua đã bắt gặp ánh mắt nồng nàn của hắn.

Trong bóng tối, lông mi dày của hắn rũ xuống, màu đen trong mắt gợn sóng, loang loáng nước, bị dục vọng cọ xát trở thành sương mù mê mang.
“Ta thích nàng,” hắn nói.
Đột ngột như trận tuyết đầu mùa ngoài cửa sổ.
Đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng, nàng không biết nên phản ứng thế nào, cho nên sau một lúc lâu cũng không có lên tiếng.
“Ta thích nàng,” Tô Mạch Ức lặp lại, ánh mắt tập trung và thương tiếc, giống như đóa hoa đào trải dài mười dặm trong mùa xuân.
Nàng sững sờ, há hốc miệng, hồi lâu mới phun ra một chữ “Ta”.

Tô Mạch Ức mỉm cười, ánh mắt có chút cô đơn, ôm nàng, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi của nàng, dịu dàng nói: “Ta muốn một đứa con……”
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
“Con,” Tô Mạch Ức nhẹ nhàng đỡ cằm nàng, rũ mắt nói: “Một đứa có máu mủ của nàng và của ta.”
“Nhưng mà……” Lâm Vãn Khanh do dự, cảm giác bàn tay trên lưng run lên.
Hôm nay Tô Mạch Ức thật sự không thích hợp.
Nàng cảm thấy nếu bây giờ từ chối hắn, có lẽ ba ngày nữa cũng đừng nghĩ xuống giường.

Dù sao Tống Chính Hành không chạy đi đâu được, có lẽ……
Có thể thử xem?
Một tia lửa phát ra từ căn phòng tối, vang lên tiếng bíp.
Lâm Vãn Khanh gật đầu, duỗi tay ôm cổ hắn.
Tô Mạch Ức đặt nàng lên bàn làm việc.
Dục vọng lan tràn, ánh lửa trong phòng cũng nhuộm một chút sáng.

Rõ ràng không có đốt hương, nhưng cả phòng nồng nặc hương vị mê say.
Những cuốn sách và hồ sơ vụ án vương vãi bị hất ra, tiếng bút va vào ống tre, loạng choạng rớt xuống đất.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp Tô Mạch Ức ở Đại Lý Tự.

Khi đó nàng đụng vào một quyển sách của hắn, người này từ ngoài cửa lao vào.
Biểu cảm như thể muốn ăn thịt nàng.
Nhưng mà……
Hiện tại, hình như hắn cũng đang ăn……
“Ui!!!” Đột nhiên bị đâm thật sâu, khiến bảy hồn của Lâm Vãn Khanh bị bay mất năm phách.
“Đang nghĩ gì?” Tô Mạch Ức hỏi, bóp chặt cuống hoa sung huyết của nàng chơi đùa.
“Ừm…… Ta, ta nghĩ ngài……” Lâm Vãn Khanh ưm, “ Chẳng phải ngài ghét đồ vật bị rối tung hay sao?”
Tô Mạch Ức hiểu nàng đang nói gì, cũng lười quan tâm đến sự lộn xộn ở đây, chỉ thọc vào rút ra càng mạnh hơn.
Toàn bộ cái bàn vang lên như sắp bị phân tán.
Tiểu Bạch đã tỉnh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn vùi đầu, không hề nhìn bên này, chỉ thở ngắn than dài.
“Ưm, ưm……” Sau vài tiếng gầm gừ trầm thấp, Tô Mạch Ức bóp chặt mông nàng mãnh liệt chạy nước rút.
Lâm Vãn Khanh cúi xuống cắn vai hắn, để lại hai hàng dấu răng nhỏ trên làn da rắn chắc.
Bên trong cơ thể bị một dòng nước ấm cọ rửa, dính đầy đường hầm.


Nàng dựa vào hắn, thở hổn hển vô lực.
Sau khi xuất tinh, Tô Mạch Ức không rút ra khỏi cơ thể nàng.

Hắn lẳng lặng rũ mắt nhìn nàng một lúc, khắc sâu nét quyến rũ nhất của nàng vào mắt, sau đó hôn lên tóc mai ướt đẫm của nàng, lưu luyến không rời.
Tuyết đầu mùa vẫn lặng lẽ, phủ một lớp mỏng trên ngói lưu ly sẫm màu của Đại Lý Tự.

Có những bông hoa sương trên khung cửa sổ, mờ mịt một mảng, càng không thấy rõ bên ngoài.
Một chậu lửa than trong phòng đã tắt, Tô Mạch Ức đi đốt lại.
Tiếng mồi lửa đánh thức người đang ngủ trên giường, nàng trở mình, thở ra một tiếng hừ mềm mại.
“Trời đã sáng rồi à?” Nàng hỏi, giọng khàn khàn.
“Vẫn chưa,” Tô Mạch Ức đẩy lửa than đến bên nàng, lên giường ôm nàng.
Lâm Vãn Khanh mơ màng muốn ngủ tiếp, nhưng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, Tô Mạch Ức quấn nàng trong chăn gấm rồi ôm dậy.
“Ngài, ngài phải đi làm đúng không?” Lâm Vãn Khanh có chút tỉnh táo vì bị dọa.
Tô Mạch Ức chỉ cười nhẹ, đặt nàng ngồi trên ghế dưới khung cửa sổ, nghiêng người đốt đèn dầu trên bàn.
Chậu than xung quanh đang cháy mạnh mẽ, thật ra nàng không lạnh.

Tô Mạch Ức khoác thêm áo lông cáo cho nàng, chui vào chăn của nàng, duỗi tay đẩy cửa sổ ra.
Gió đêm xen lẫn bông tuyết phả vào mặt làm người ta cảm thấy sảng khoái.
Đêm yên tĩnh, tuyết rơi xào xạt.

Cây mai đỏ trong sân chuyển thành màu trắng hồng nhạt, thoang thoảng hương thơm.
Tô Mạch Ức ôm nàng, hai người rúc trong chăn, lộ ra hai cái đầu một trước một sau.

Rõ ràng là đêm đông lạnh giá, nhưng Lâm Vãn Khanh chợt cảm thấy ấm áp tận đáy lòng.
“Khanh Khanh có biết về tuyết đầu mùa không?” Người phía sau hỏi, cằm cọ vào đỉnh đầu của nàng, hơi ngưa ngứa.
“Dạ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, “Bày tỏ tình yêu với nhau, một đời một kiếp.”
“Vậy thì đến lượt Khanh Khanh.” Tô Mạch Ức nói, không đầu không đuôi.
Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn hắn, duỗi tay chọc đường nét sắc bén của quai hàm hắn, giả vờ kinh ngạc: “Ngài đã nói rồi à? Khi nào vậy ta?”
Bầu không khí phía sau tức khắc lạnh xuống, đôi tay ôm nàng có xu hướng “dạy dỗ” lần thứ hai.
Lâm Vãn Khanh bật cười, cuống quít che nhũ châu đã bị ăn đỏ bừng, né tránh ngón tay không yên phận của hắn, “Để ta nhớ lại, ta nhớ ra rồi!”
Lúc này Tô Mạch Ức mới xóa bỏ sự lạnh lùng, nghiêm túc hỏi, “Vậy còn nàng?”
“Ta cái gì?” Lâm Vãn Khanh lại mất trí nhớ.
“……” Tô Mạch Ức mới biết mình không có biện pháp nào để bắt nàng nói.
Lâm Vãn Khanh cười khúc khích, duỗi tay vuốt chân mày đang nhíu chặt của hắn, lẩm bẩm: “Đừng giận, đừng giận, bởi vì tức giận cũng vô dụng.”
“Lâm Vãn Khanh!” Tô Mạch Ức thuận thế đè xuống.
Hai người chưa mặc quần áo, dưới chăn gấm là da thịt trần trụi dính sát nhau.
“Ui!!!” Lâm Vãn Khanh giãy giụa hét to, “Ta sai rồi, ta sai rồi! Ta cũng thích ngài!”

Trong lúc đùa giỡn, vai nàng cọ vào bàn, một cây bút lăn tới nhanh như chớp, lọt vào tầm mắt của Tô Mạch Ức.
Hắn duỗi tay chụp cây bút, đưa cho Lâm Vãn Khanh: “Nói miệng không có giá trị, nàng viết xuống đi.”
“Viết xuống?” Lâm Vãn Khanh sửng sốt trước tư duy tài tình của Tô đại nhân.
Chẳng lẽ người này làm Đại Lý Tự Khanh quá lâu, chuyện gì cũng phải để lại chứng cứ mới yên tâm hay sao?
Vì thế nàng nhíu mày, trêu hắn: “Có cần ta ký tên cho ngài không?”
Sau đó, Lâm Vãn Khanh hối hận ngay lập tức.
Bởi vì Tô đại nhân nói một không nói hai thật sự quấn nàng trong chăn và bế đến bàn, nơi đó có trải giấy và nghiên mực.
“Viết đi,” hắn ôm eo nàng, một tay giúp nàng vịn chăn.
“……” Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị quấn trong chăn để viết chữ.
Trước sự uy nghiêm của Tô đại nhân, Lâm Vãn Khanh giận nhưng không dám nói ra.

Vì thế nàng chỉ có thể bịa chút chuyện buồn nôn “Xin có được trái tim của một người, thật lòng yêu thương nhau”, nàng xem mà ê cả răng.
Tô Mạch Ức lại rất vui, bàn tay bóp eo nàng cũng giảm bớt sức lực, biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.
“Xong rồi,” Lâm Vãn Khanh kéo tờ giấy trước mặt, giơ lên lắc lắc trước mắt hắn.
Tô Mạch Ức hôn lên gương mặt khoe khoang của nàng, đặt tờ giấy lên bàn, quay sang nắm bàn tay vẫn đang cầm bút của nàng, cúi xuống hôn và nói: “Khanh Khanh đã viết xong, giờ đến lượt ta.”
Vì thế cầm bút chấm mực, viết chữ như nước chảy mây trôi.
Lâm Vãn Khanh không nhìn hắn viết, ngẩng đầu theo bản năng, thoáng nhìn khóe môi hơi khẽ cười và đôi mắt sâu thăm thẳm như nước.
Ánh nến phản chiếu trên mặt hắn, một vầng sáng rực rơi xuống dung hoà, tựa như một khoảng nắng xuân vô tình trôi vào nơi sâu thẳm của sắc xuân.
Nàng hơi sững sờ, thầm than thở rằng mình là một kẻ ham mê sắc đẹp.

Nhưng trong lúc suy nghĩ miên man, giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, êm dịu như nước.
“Viết xong rồi,” hắn nói.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phục hồi tinh thần, qua ánh nến mờ ảo, nàng nhìn thấy chữ viết đầy cứng cáp —— Yêu thương chân thành, chỉ một mình khanh; Cầu mong thế giới hòa bình, năm tháng bình yên; Trọn đời trọn kiếp, đầu bạc cũng không rời nhau.
Tim đập loạn nhịp, trên mặt cũng nóng rát như bị lửa đốt.
Tô đại nhân nghiêm trang nói những lời buồn nôn cũng làm người ta không chịu nổi.
“Thế nào?” Hắn ghé vào tai nàng hỏi mà không biết xấu hổ.
Lâm Vãn Khanh đành phải nói sang chuyện khác cho có lệ: “Vậy mau ký tên đi.”
Nói xong nhấc ngón tay chấm vào mực đỏ, ấn dấu tay lên trên.
“Ừm……”
Sự kích thích đột ngột ở chân khiến tay Lâm Vãn Khanh run lên, xuýt nữa làm đổ nghiên mực trên bàn.
Tô Mạch Ức lại có vẻ hứng thú, giờ phút này gậy th*t hơi mềm có khuynh hướng ngẩng đầu.

Hắn đỡ eo nàng từ phía sau, con quái vật không an phận dưới háng lại bắt đầu cọ xát khe thịt chưa khép lại hoàn toàn của nàng.
Với một tiếng rên nhẹ khi cắm vào của nam nhân phía sau, dấu tay nàng đã in lên tờ giấy Tuyên Thành.
——————
Lời tác giả:
Cùng nhau ký giấy bán mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui