“Vì sao?” Tô Mạch Ức dường như không mong đợi phản ứng như vậy của nàng, nhất thời khó hiểu.
Ánh trăng tĩnh lặng, ánh nến lung linh trên hành lang phản chiếu cái nhíu mày của nàng.
“Bởi vì……” Lâm Vãn Khanh do dự, một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Bởi vì chuyện của gia đình ta……”
Tô Mạch Ức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nàng gả vào phủ thế tử sẽ có rất nhiều việc để làm.
Tam thư lục lễ, không thể thiếu cái nào.
Những chuyện này phải mất hơn nửa năm, ngoài ra còn cần tìm một thân phận chính đáng cho nàng.”
Lâm Vãn Khanh vẫn khó xử.
Từ sau năm 4 tuổi, Lâm bá phụ đã hối lộ cho quan viên phụ trách thu thập hồ sơ trong huyện, che giấu thân phận với lý do không có con trong nhà.
Lúc ấy, vì chuyện nộp thuế, các huyện sẽ giấu báo cáo về số lượng nam đinh, nếu báo ít nam đinh thì người làm việc có thể lấy được bạc, còn có thể thu thuế nhiều hơn, nên họ cũng không quan tâm.
Sau đó, bọn họ đi đến một số nơi, tất cả những người họ biết đều mất liên lạc.
Vì vậy nàng vẫn lấy thân phận là nam tử để đi học.
Sau khi làm việc, bởi vì chức quan thấp kém, phần kiểm tra thân phận cũng được điểm tốt, coi như lừa gạt cho qua.
Nhưng lần này thì khác.
Có Thái Hậu và Đại Lý Tự giám sát, người phía dưới sẽ cẩn thận, thân phận thật sự của nàng rất có khả năng sẽ không giấu được.
Nhưng điều tra ra chuyện này, không khác nào một hòn đá khuấy động lên ngàn con sóng.
Nàng có thể tin Tô Mạch Ức, còn Thái Hậu thì sao?
Thành Chiêu Đế thì sao?
Năm đó Tiêu gia bị tội “làm phản”, bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng, liệu bọn họ có sẵn lòng nhìn thấy Tiêu gia lật lại bản án không?
Cho dù Tô Mạch Ức bằng lòng giúp nàng, nhưng hắn có thể kiên trì bao lâu trên con đường quanh co và không có tương lai?
Suy nghĩ tán loạn, Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức đứng dưới hành lang, im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng Tô Mạch Ức lên tiếng trước.
“Ta chưa bao giờ hỏi về gia đình nàng,” giọng hắn thờ ơ, ánh sáng trong mắt vừa rồi hơi mờ đi, khó phân biệt vui buồn khi nhìn nàng, dường như lại trở thành Tô đại nhân ít nói ít cười trên công đường.
Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: “Bởi vì ta nghĩ, nếu nàng muốn nói, một ngày nào đó nàng sẽ thẳng thắn với ta.
Vì vậy nàng không nói, thì ta cũng không hỏi.”
Hắn ngừng lại, chờ nàng trả lời.
Nhưng mà ngăn cách giữa hai người chỉ có màn đêm tĩnh lặng, và làn gió bàng bạc tràn ngập khắp viện.
Hắn là người trong suốt như băng, không chấp nhận chút cát nào trong mắt mình.
Nhưng vì nàng, hắn sẵn sàng dùng tro lau mình một lần.
“Ngài căn bản không hiểu ta, đúng không?” Lâm Vãn Khanh hỏi, trong giọng nói đầy mưa gió, “Ngài thậm chí không biết thân phận của ta.”
“Đúng vậy……”
Tô Mạch Ức rũ mắt nhìn người trước mặt, khẽ cười.
Hai người rất gần, mùi ngải cứu tươi mát trên người nàng dịu dàng như màn đêm, không chỗ nào không có, lẳng lặng công khai hóa.
Hắn đúng là không hiểu nàng.
Không biết nàng đến từ đâu, tên là gì, có mục đích gì.
Thậm chí một khắc trước, hắn còn tưởng rằng nàng mong chờ được mặc áo cưới, trang sức đỏ trải dài mười dặm giống như hắn.
Nhưng hắn cũng biết rất nhiều về chuyện của nàng.
Hắn biết trong hơn cả trăm căn phòng ở Đại Lý Tự, nàng thích phòng hồ sơ nhất.
Hắn biết lúc nàng xem hồ sơ sẽ nhíu mày mím môi, rất tập trung.
Hắn còn biết mỗi khi nàng trầm mặc, không phải là tự vấn, mà suy nghĩ làm thế nào để giấu những điều nàng không muốn nói.
Ví dụ như bây giờ.
Tuy nhiên, hắn không nói những điều này với Lâm Vãn Khanh, muôn vàn suy nghĩ biến thành một câu nhạt nhẽo vào giờ phút này.
Hắn nói: “Lâm Vãn Khanh, đây là lần cuối cùng ta chờ nàng.
Chuyện giữa chúng ta không nên chỉ một mình ta chủ động.
Ta sẽ cho những gì ta có thể cho.
Nhưng nếu nàng bắt ta đi thêm một bước nữa……”
Hắn tiến lại gần hơn, dưới ngọn đèn đêm hiu quạnh ở hành lang, đôi mắt đen cô đơn khôn tả.
Ánh mắt sáng ngời lướt trên mặt nàng giống như có tia lửa, thiêu đốt nàng chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng đột nhiên có cảm giác hụt hẫng, tựa như người trước mặt đã biến thành đom đóm.
“Ta sẽ xoay người rời đi,” hắn nói, giọng nói nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Đêm không đủ dày để bị phá vỡ.
Sự lạnh lẽo tràn ra từ tầng mây, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy hai bóng người giằng co trên phiến đá.
Ngay sau đó, môi Tô Mạch Ức đáp xuống trán nàng.
Hắn ôm nàng, khóa nàng trong lòng, thì thầm bên tai, “Khanh Khanh.”
Tràn ngập quyến luyến.
*
Đại Minh Cung, Thừa Hoan Điện.
Có người đẩy cửa phòng ngủ, thắp sáng từng ngọn nến trong phòng.
Vệ Xu vốn rất lo lắng, lúc này đang ngồi bó gối trên giường.
Nàng thấy có người tới, vô cùng kinh ngạc, ánh mắt ngập tràn đề phòng.
“Là bổn cung,” một giọng nữ tuyệt đẹp vang lên từ phía sau bình phong, khí chất đoan trang.
Trần hoàng hậu được bà vú đỡ, bước vào căn phòng đầy ánh đèn.
Vệ Xu muốn đứng dậy hành lễ nhưng được miễn.
Những người còn lại đều cúi đầu lui ra ngoài, Trần hoàng hậu ngồi xuống mép giường của nàng.
“Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chuyện mà bổn cung đề cập chưa?” Bà hỏi, quạt tròn trên tay lắc nhẹ.
Vệ Xu chợt cảm thấy một sự lạnh lẽo tràn lên ngực.
Nàng đến gần một chút, trong giọng nói có tiếng cầu xin: “Nô, nương của nô còn ở trong tay bọn họ, nếu nô không làm việc cho bọn họ……”
“Nhưng nếu ngươi làm việc cho bọn họ, bổn cung có một vạn cách để kết liễu ngươi.” Giọng Hoàng hậu nhàn nhạt, không dao động.
“Nếu ngươi chết, nương ngươi sẽ thế nào?” Bà hỏi, giọng nói còn chứa nụ cười, “Dù gì cũng là người muốn chết, hà tất gì phải bận tâm.”
“Nương nương!” Vệ Xu nghe vậy, quỳ cái rầm xuống đất.
Nàng lăn xuống giường, vì vậy tiếng quỳ xuống phát ra rất lớn, tựa như xương bánh chè đã nát.
Trần hoàng hậu lùi lại, không phải sợ, mà cảm thấy bị xúc phạm bởi hành động đột ngột của nàng, bà cau mày, dùng quạt tròn che miệng và mũi, tỏ vẻ chán ghét.
“Hừ……” Bà cười lạnh, quạt trong tay bị hai đầu ngón tay xoay tròn, bóng đen trên mặt hằn lên vài đường sọc nổi, giống như râu hổ.
“Ngươi và ta giống nhau, Thái Hậu và hoàng thượng mới là chỗ dựa của chúng ta.
Tô thế tử là cục cưng của Thái Hậu, sao ngươi cứ nhắm vào hắn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...