Ánh trăng lành lạnh, hoa cỏ e ấp bên cạnh hòn non bộ, Chương Nhân cầm cây kéo đứng bên cạnh chậu nguyệt quý để tỉa hoa.
Ngọn nến lung linh trong phòng phản chiếu đường nét gầy gò của hắn, giữa hàng chân mày có vẻ đặc biệt u ám.
“Đại nhân!” Một thị vệ cầm lá thư trên tay, chạy đến trước mặt hắn, dâng lên bằng hai tay.
“Lách cách ——”
Vài nụ hoa màu hồng rơi xuống, vài mảnh đỏ thắm bị vỗ nhẹ.
Hắn lau tay, đưa kéo cho thị nữ bên cạnh.
“Cái gì?” Hắn hỏi, giọng điệu nhàn nhã không nhanh không chậm.
“Mật báo từ Thịnh Kinh.”
Chương Nhân giật mình, xoay người cầm khăn trắng do thị nữ đưa cho để lau tay.
Mở ra, ánh mắt hắn lướt qua nó.
Một lát sau, trong đôi mắt sâu nhàn nhạt ban đầu hiện lên màu đen tối, lông mày nhíu lại, sắc mặt u ám.
Thị vệ nghi ngờ trong lòng khi thấy thế, đến cạnh thị nữ nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chương Nhân cất lá thư, suy nghĩ: “Lần này Chu Dật Phác mang theo bao nhiêu người?”
“Hai người.” Thị vệ suy nghĩ, khẳng định: “Một thị vệ và một di nương.”
Chương Nhân im lặng, ánh mắt rơi vào cành nguyệt quý vừa mới tỉa, tinh thần bất an: “Không có ai khác?”
Thị vệ khó hiểu, chỉ trả lời: “Không có.”
“Thật kỳ quái.” Chương Nhân tùy ý khảy cành hoa, lẩm bẩm: “Trong thư nói rằng Đại Lý Tự Khanh Tô Mạch Ức và hai thủ hạ thân nhất gần đây không xuất hiện ở Thịnh Kinh.”
“Nhưng mà……” Chương Nhân dừng một chút mới nói: “Cho dù Chu Dật Phác trong phủ không phải là Chu Dật Phác thật, nhưng di nương mà hắn dẫn theo không thể là nam tử giả làm nữ chứ?”
Thị vệ sững sờ khi nghe vậy, vẻ mặt ngưng trọng, “Không thể nào.
Nguyệt Nương mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh, nếu di nương là nam tử giả nữ thì không thể nào nàng không phân biệt được.
Hơn nữa hôm trước, Nguyệt Nương có báo cáo với ti chức, Chu Dật Phác và di nương của hắn rất càn rỡ trong chuyện riêng.
Nếu đối với một nam nhân……”
“Ừm,” Chương Nhân gật đầu, trong nháy mắt chìm vào suy nghĩ, “Phải luôn cẩn thận.”
Hắn dừng lại, đồng tử co rút đột ngột: “Bữa tiệc mà bản quan nói lần trước đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã sẵn sàng.”
“Ừm,” Chương Nhân lên tiếng, lại nói: “Mật báo nói rằng lúc trước Tô Mạch Ức từng bị thương.”
Nói xong, Chương Nhân cố ý dừng lại, cho thị vệ một ánh mắt đen tối.
Hắn mân mê những chiếc gai trên hoa hồng nguyệt quý, trầm giọng nói: “Bản quan cần thêm vài thứ vào bữa tiệc.”
*
Trời hửng sáng, sương mù rút lui.
Nắng sớm phản chiếu một hình bóng từ góc cửa sổ, nhàn nhạt giống một dấu hôn chưa phai.
Tô Mạch Ức trở mình, hai quầng thâm dưới mắt sắp rơi xuống cằm, nhìn trời không nói nên lời.
Từ đêm hôm trước, sau khi hai người phát hiện có người nghe lén ở góc tường, việc rung giường và đọc diễn cảm trước khi ngủ đã trở thành chấp niệm của Lâm Vãn Khanh.
Cho dù có ai ở đó hay không, với nguyên tắc cần cẩn thận, nàng sẽ lôi Tô Mạch Ức biểu diễn tình cảm phong phú một lần.
Người vô tâm diễn xong thì ngủ, người có tâm thì nghẹn muốn nội thương……
Hắn thở dài thườn thượt, âm thầm tính toán nhanh chóng giải quyết chuyện ở Hồng Châu.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân sột soạt, từ xa tới gần, gõ cửa đúng lúc, phát ra hai tiếng “cốc cốc” giòn tan.
“Chu đại nhân, tiểu phu nhân,” Giọng nói mềm mại của Nguyệt Nương vang lên, “Hôm nay Chương đại nhân hẹn Chu đại nhân đến mỏ, nô tỳ tới hầu hai vị rửa mặt và thay quần áo.”
Tô Mạch Ức nghe tiếng động, đang định vỗ Lâm Vãn Khanh, nhưng lại thấy nàng mơ màng trở người, sau đó tay chân quấn lấy hắn vô cùng điêu luyện.
Tựa như một đóa hoa nở trên người hắn.
“……” Thân thể vốn đang cứng đờ của Tô Mạch Ức càng cứng hơn, nhất thời quên trả lời người bên ngoài.
“Vào đi ~”
“Bông hoa Lâm” đang quấn trên người hắn lên tiếng, nói xong còn không quên vùi vào ngực hắn, gương mặt cọ vào lồng ngực hơi mở của hắn, đôi chân ngọc đặt trên vòng eo cường tráng của hắn.
Đám thị nữ xếp hàng đi vào, rèm cửa sổ bị đẩy ra, sương mù buổi sáng nhẹ bay vào theo hương hoa, Lâm Vãn Khanh vén rèm giường, uể oải đứng dậy.
Nguyệt Nương lấy một bộ trung y màu trắng trơn đưa cho Lâm Vãn Khanh, sau đó sắp xếp vài nha hoàn giúp nàng thay, rồi xoay người đi hầu hạ Tô Mạch Ức.
Lâm Vãn Khanh chú ý, ánh mắt đuổi theo Nguyệt Nương.
Thấy nàng lấy một bộ trung y cùng kiểu từ trên tay thị nữ, vẻ mặt tự nhiên rút thắt lưng của Tô Mạch Ức.
“Ngươi định làm gì?!”
Câu hỏi đột ngột làm gián đoạn động tác của Nguyệt Nương.
Lâm Vãn Khanh trầm mặt, bất chấp mình đã cởi áo ngủ một nửa, vọt tới chỉ trong hai bước, đẩy Nguyệt Nương ra.
“Trung y của Chu đại nhân từ trước đến nay đều do ta thay.”
Nàng vừa trách vừa giật bộ đồ trong tay Nguyệt Nương, đôi mắt đẹp trừng nàng ta, đôi môi anh đào hơi dẩu, uất ức và ngang ngược vô lý.
Tô Mạch Ức xuýt nữa bật cười khi thấy nàng ghen tuông vô cớ.
Phải cố gắng kìm nén mới đè được khóe miệng đang nhếch lên.
Cả đám thị nữ đều bị Lâm Vãn Khanh lạnh mặt đuổi ra ngoài.
Tiếng người xa dần, trong phòng lại yên tĩnh.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới lùi lại hai bước, buông thân thể của Tô Mạch Ức mà nàng đang ôm chặt.
“Thế nào?” Tô Mạch Ức hắng giọng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, “Người khác thay quần áo cũng không được à?”
Lâm Vãn Khanh không coi trọng lời trêu đùa của Tô Mạch Ức, duỗi cổ nhìn ngoài phòng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ta cảm thấy Nguyệt Nương có gì đó không đúng, nhưng thật sự không biết vấn đề ở đâu.”
Tô Mạch Ức không trả lời, lấy bộ trung y trong tay Lâm Vãn Khanh, xoay người đi ra phía sau bình phong.
Lâm Vãn Khanh ở bên ngoài, dựa lưng vào bình phong, trầm ngâm nói: “Đại nhân, Chương Nhân mời ngài đến mỏ một cách đột ngột, có lừa hay không?”
“Sẽ có.”
Người bên trong lập tức đưa ra đáp án hầu như không suy nghĩ.
“Vậy ngài có đi không?” Lâm Vãn Khanh bỗng căng thẳng, quay người lại, thấy đường cong rắn chắc của tấm lưng Tô Mạch Ức, loạng choạng, nhanh chóng quay người lại.
Tô Mạch Ức không phát hiện, vẫn cúi đầu mặc quần áo, một lát sau mới trầm giọng trả lời: “Ta không thể không đi.”
“Muốn có được lòng tin của Chương Nhân, nhất định phải trải qua nhiều lần thăm dò của hắn, nếu đã tới, nên sớm đoán được những việc này.”
Khi đang nói chuyện, Tô Mạch Ức đã mặc trung y xong, hắn đi ra khỏi bình phong, đưa đồ dơ trong tay cho Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh cầm một cách tự nhiên.
“Nhưng mà……” Nàng vẫn không yên tâm, do dự: “Ta cảm thấy Chương Nhân không đơn giản.
Hắn có thể ở Hồng Châu bao năm nay, mỏ, bạc giả, binh lính riêng…… Có thứ nào không đạp lên điểm mấu chốt của Hoàng Thượng? Những người này xách đầu làm việc, nhất định cực kỳ xảo quyệt, không thể coi thường.”
Tô Mạch Ức sửa lại vạt áo, nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Ta biết tất cả những điều ngươi nói, nhưng cách duy nhất là gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.”
“Ừm……” Lâm Vãn Khanh đuổi theo Tô Mạch Ức ra cửa, giơ tay muốn kéo tay áo hắn, nhưng bị Tô Mạch Ức ngăn lại.
“Ngươi ở Chương phủ chờ tin tức của ta, nếu có gì khác thường, ta sẽ bảo Diệp Thanh tới đón ngươi.”
Hắn xoay người nhìn nàng, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh như mọi khi.
Trong phòng không đủ ánh sáng nên không thấy rõ khuôn mặt ngược sáng của hắn, nhưng Lâm Vãn Khanh cảm thấy mặt nóng bừng vì ánh mắt của hắn.
“Được.”
Nàng nghiêm túc gật đầu, nhìn hắn rời đi.
Bàn tay chưa kịp chạm vào tay áo của hắn đã lạnh trên không, Lâm Vãn Khanh nắm chặt theo bản năng, tay kia túm chặt bộ trung y hắn vừa cởi còn nguyên nhiệt độ cơ thể, cảm giác trống rỗng trong lòng.
Việc khảo sát mỏ diễn ra thuận lợi.
Chương Nhân đưa Tô Mạch Ức đi dạo qua các mỏ lớn nhỏ thuộc quyền quản lý của mình, trên đường đi hai người trò chuyện rất nhiều về việc rèn vũ khí và các loại khoáng sản, Tô Mạch Ức đều trả lời trôi chảy.
Ngoài nội dung đàng hoàng này, Chương Nhân không hề đề cập tới mục đích mời Chu Dật Phác lần này.
Tô Mạch Ức cũng không tiện ép buộc quá gấp.
Giữa tháng bảy, nắng gay gắt.
Hai người khảo sát từ sáng đến tối, cho dù có người cầm dù và quạt nhưng không tránh khỏi kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm vạt áo.
Cho đến lúc chạng vạng, hai người rốt cuộc kết thúc tham quan mỏ cuối cùng, ngồi xe ngựa lên đường trở về.
Xe ngựa hơi lắc lư, cất tiếng lộc cộc nho nhỏ.
Tô Mạch Ức dựa vào thành xe, giả vờ nhắm mắt.
Bên kia Chương Nhân cũng nhàn nhã ngồi, thỉnh thoảng vén rèm nhìn phố xá bên ngoài.
Xa phu bên ngoài rèm cất tiếng dừng, xe ngựa ngừng lại.
Có người vén rèm xe, nói với Chương Nhân: “Đại nhân, tới rồi.”
Tô Mạch Ức vẫn không mở mắt, nhưng xét theo khoảng cách và tốc độ xe, hắn biết hai người không về lại Chương phủ.
“Chu đại nhân,” Chương Nhân nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Chúng ta tới rồi.”
Lúc này Tô Mạch Ức mới mở cặp mắt buồn ngủ, nhìn ra ngoài xe, “Nơi này là……”
“Nơi này là Tần lâu Sở quán nổi tiếng nhất ở Hồng Châu,” Chương Nhân cười nói: “Hôm nay đúng lúc không có tiểu phu nhân ở đây, đại nhân có thể vui vẻ một bữa.”
Tô Mạch Ức chỉ cười không nói, xuống xe theo sự hướng dẫn của Chương Nhân.
Đây là một tiểu viện có tường cao bao quanh, ngoài tiếng đàn tranh trong viện, không còn âm thanh nào khác, trên tường đỏ ngói xanh thỉnh thoảng có vài chùm hoa bằng lăng và hoa nhài nở rộ vươn ra.
Nếu không nhờ sự hướng dẫn của Chương Nhân, Tô Mạch Ức sẽ không nghĩ Tần lâu Sở quán lại lịch sự trang nhã như thế.
“Xin mời.”
Chương Nhân đi tới trước mặt Tô Mạch Ức, đưa tay mời, hai người lần lượt bước vào cổng tiểu viện.
“Chu huynh đã thử suối nước nóng trong phủ rồi chứ?” Chương Nhân hỏi.
Tô Mạch Ức nghe vậy, trên mặt nở nụ cười phong lưu, đáp lại: “Đã thử.”
“Ồ?” Chương Nhân hiểu ngầm, lại gần hắn: “Chút nữa Chu huynh nhất định phải thử suối nước nóng ở đây, xem thử có ngon hơn trong phủ của Chương mỗ không?”
“Ha ha……” Tô Mạch Ức gật đầu, cười mà không đáp.
Nói cũng lạ, tiểu viện tuy độc đáo yên tĩnh, nhưng hôm nay thực sự quá vắng vẻ.
Dường như ngoài Tô Mạch Ức và Chương Nhân, ở đây không có khách nào khác.
Khóe mắt Tô Mạch Ức liếc nhìn những người đi lại trong viện, phát hiện ngoài các cô nương có phong thái tự nhiên, rất nhiều gã sai vặt đều hết sức cảnh giác, ánh mắt dõi theo hai người, chưa từng rời đi.
Hắn biết, sự thăm dò của Chương Nhân bây giờ mới bắt đầu.
Hậu viện đầy hoa cỏ và cây cối, cánh cửa của một phòng tắm khổng lồ được đẩy ra.
Trong nháy mắt không khí nóng rực, hơi nước mờ mịt giống như tiên cảnh.
Dưới làn sương trắng xóa, ở giữa căn phòng có các cây cột bằng ngọc bao quanh, một bồn tắm màu xanh lá hiện ra trước mắt Tô Mạch Ức.
Nhưng nổi bật hơn cả ao nước này là các nữ tử mặc áo voan mỏng đứng xung quanh.
Mỗi người đều có thân hình lả lướt, thần thái quyến rũ, mặc áo khoác dài mỏng manh, trên tay cầm đủ loại đồ ăn vặt và rượu, rũ mi rũ mắt, chờ hầu hạ.
Sắc mặt Tô Mạch Ức chìm xuống không kiểm soát được.
“Chu huynh,” Chương Nhân ở bên cạnh cười hỏi, “Thích chứ?”
“Ừm,” Tô Mạch Ức lên tiếng, ánh mắt lướt qua những nữ tử, trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng không khỏi chán ghét.
Hóa ra, không phải chỉ cần nữ tử mặc hở hang thì hắn sẽ không nhịn được.
“Để bọn họ hầu hạ Chu huynh cởi áo đi.” Chương Nhân nói rồi chỉ vào một hoa nương.
Hoa nương đến gần Tô Mạch Ức, đang định giơ tay thì bị hắn chặn lại.
“Trên người của ngươi có dùng hương phải không?” Tô Mạch Ức hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoa nương bối rối gật đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Chương Nhân tò mò hỏi.
“À,” Tô Mạch Ức khẽ cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chương huynh cũng biết hũ giấm nhà ta rồi đó, sáng nay không cho nha hoàn thay áo cho ta, nếu để nàng ngửi được mùi của nữ nhân khác trên người Chu mỗ, sẽ không ngừng gây chuyện với ta.”
Thần sắc Chương Nhân lạnh lùng, tỏ vẻ vô tình: “Cũng đúng, ta đã chứng kiến máu ghen của tiểu phu nhân.”
Nói xong, hắn cười khẽ hai tiếng, nhìn Tô Mạch Ức nói: “Vậy Chu huynh tự cởi áo đi.”
Tô Mạch Ức đồng ý, xoay người đi tới phía sau bình phong, thong thả cởi áo.
Áo choàng, áo trong, áo lót……
Từng áo được đưa cho hoa nương, sau đó Tô Mạch Ức lấy một áo choàng dài, quấn người rồi bước ra khỏi bình phong.
Chương Nhân đã ngồi trong bể nước.
Tô Mạch Ức đang định bước xuống nước, nhưng bị Chương Nhân ngăn lại.
“Chu huynh, ngài mặc áo choàng ngâm suối nước nóng là thói quen gì thế?” Hắn khẽ nhếch khóe môi, cảm xúc trong mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Màu nước trong bể phản chiếu, để lại ánh sáng chói lọi trong đôi mắt đen của hắn, sắc lạnh như một thanh kiếm.
Tô Mạch Ức ngẩng đầu nhìn hắn, không nhúc nhích.
Chương Nhân khẽ mỉm cười: “Chu huynh cởi áo choàng đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...