Lâm Vãn Khanh sửng sốt, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn thường ngày, “Sao đại nhân luôn không tin ti chức thế.”
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.
Ánh mặt trời chói chang, gió thổi vi vu, giữa họ là một con đường băng giá, chỉ có thể đồng thời dừng bước.
Một lúc lâu sau, Tô Mạch Ức trầm giọng nói: “Lâm lục sự muốn bản quan tin ngươi, nhưng khi nào ngươi mới tin bản quan.”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, không nói được gì.
“Nếu đã như vậy,” Tô Mạch Ức cười lạnh, “Sau này không cần Lâm lục sự bận tâm đến vụ án của Tống Chính Hành.”
Tô đại nhân kiên quyết nói được thì làm được, hành động thật đáng kinh ngạc.
Cùng lúc với quyết định này, nàng được chuyển đến nơi của Đại Lý Tự thừa, phụ trách ghi chép công đường.
Công đường khác với phía Tô Mạch Ức, đa số các vụ án đã có nhân chứng và bằng chứng vô cùng thuyết phục vào thời điểm đến đây, chỉ còn lại quyết định của phán quan.
Đột nhiên biến thành công cụ viết chữ, Lâm Vãn Khanh bị chôn vùi trong đống khẩu cung mỗi ngày nên cảm thấy uất hận trong lòng.
Điều khiến cho người ta phẫn nộ hơn là, có rất nhiều lần, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy Tô Mạch Ức bước vào thư phòng, nàng lập tức muốn cầu kiến, nhưng lại bị Diệp Thanh thông báo với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đại nhân nói rằng ngài ấy không ở trong.”
Được rồi……
Tính tình chó má của Tô đại nhân nổi lên, không ai làm gì được.
Nàng không thể nói cho Tô Mạch Ức biết sự thật, Tô Mạch Ức cũng không chịu buông tha.
Đã lâu không gặp Tô Mạch Ức, nàng muốn nhận lỗi và chịu thua cũng không có cách nào……
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Khanh thở dài bất mãn, cảm thấy kẹo hồ lô trong tay không ngọt nữa.
“Có chuyện gì?” Lương Vị Bình đang ăn kẹo hồ lô bên cạnh kinh ngạc.
“Không có gì……” Lâm Vãn Khanh thản nhiên đáp lại, túm tay áo Lương Vị Bình: “Lương huynh có quen biết ai bên kho lưu trữ không?”
Đang tập trung ăn kẹo hồ lô, Lương Vị Bình bị nàng kéo, thanh tre ngậm trong miệng thình lình đâm vào, thọc thẳng vào cổ họng khiến hắn nôn khan một hồi.
Lâm Vãn Khanh hoảng sợ, định vỗ lưng cho hắn, nhưng lại thấy hắn cắn xuống ba viên kẹo hồ lô, dưới tình huống đầu lưỡi không xoay chuyển được, ráng ăn cho xong.
“……” Lâm Vãn Khanh giật khóe miệng, đưa xâu kẹo hồ lô trong tay mình cho hắn, “Lương huynh thích thì ăn thêm một cây đi, ta, ta ăn đủ rồi……”
“Ờ,” Lương Vị Bình cầm lấy mà không hề khách khí, mỗi tay một xâu ăn say sưa.
“Chắc chắn là có, nhưng ta phải biết ngươi lại muốn làm gì.”
“Ta……” Lâm Vãn Khanh khóc không ra nước mắt, “Thì giáp lịch của ta đổi từ Kinh Triệu Phủ đến Đại Lý Tự đó.
Nhưng gần đây hình như ta làm mất lòng tên cẩu quan đó, ngươi biết Lại Bộ làm việc luôn có xu hướng gây hấn.
Nếu hắn không hỏi, hoặc cố ý ngáng chân, không biết Lại Bộ kéo dài chuyện của ta tới năm nào tháng nào.”
“Ừm,” Lương Vị Bình tiếp tục gặm kẹo hồ lô, phụ họa, “Cho nên ngươi muốn thế nào?”
Lâm Vãn Khanh vội vàng nói: “Lương huynh tìm người hỏi giúp ta, xem thử chỉ tiêu của Đại Lý Tự đã được bảo đảm chưa để ta yên tâm.”
“Nếu không thì sao?”
“……” Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng.
Lương Vị Bình thấy vẻ mặt thê thảm của nàng, im lặng dừng đề tài, dẫn nàng đến thẳng kho lưu trữ.
Kho lưu trữ là nơi được triều đình thiết lập để quản lý hồ sơ của quan viên các cấp.
Trước khi Lương Vị Bình được chuyển tới Kinh Triệu Phủ, hắn là lục sự ở đây.
Cho nên quen biết nhiều người, có thể hỏi thăm vài câu.
Hai người đến đúng vào giờ ăn trưa, người quản lý giáp lịch đổi ca đi ăn cơm.
Lương Vị Bình ra ngoài đi một vòng, dẫn Lâm Vãn Khanh đi thẳng đến thư viện lưu trữ giáp lịch.
Cuối cùng hắn tìm đến một người quen cũ để hỏi thăm tin tức, dặn Lâm Vãn Khanh chờ ở đây.
Buổi trưa hè, tiếng ve trên cây ra rả từng đợt, biến ánh nắng trở nên cay xè như ong đốt, như hàng ngàn con ong vo ve xung quanh.
Lâm Vãn Khanh bực bội, đi tránh cái nóng của mùa hè dưới mái hiên của một văn phòng nửa mở.
Một tiểu lục sự gọi nàng.
“Ngươi đến từ Đại Lý Tự à?” Hắn hỏi, giọng điệu theo việc công, ánh mắt rơi vào lệnh bài bên hông nàng.
Lâm Vãn Khanh gật đầu, không rõ tại sao.
Tiểu lục sự lấy một quyển sách từ trong phòng ra, đưa cho nàng: “Đây là thứ mà Tô đại nhân muốn.”
Lâm Vãn Khanh chưa kịp xua tay giải thích, tiểu lục sự đã đưa đồ cho nàng, sắc mặt lộ vẻ không vui: “Danh sách bổ nhiệm các thứ sử của Hồng Châu những năm qua đều ở đây.
Ta biết đại nhân các ngươi bận rộn công vụ quan trọng, nhưng chúng ta cũng phải ăn phải ngủ đúng không?”
Sau khi nổi nóng như muốn vứt đồ, cuối cùng xoay người rời đi, để lại một bóng lưng bất mãn cho Lâm Vãn Khanh.
“……” Lâm Vãn Khanh – người đang hứng giận thay Tô đại nhân – không thể hiểu nổi, cầm quyển sách, ngơ ngẩn tại chỗ một lát mới phản ứng được.
Thứ sử của Hồng Châu?
Đây không phải là chức quan của Tống Chính Hành trước khi chuyển về Thịnh Kinh hay sao……
Những suy nghĩ cùng nhau, sự tò mò không kìm nén được nữa.
Dù sao là người nọ đưa cho nàng, nàng không trộm cũng không cướp, hơn nữa nàng vốn là người của Đại Lý Tự, xem một chút, chắc không tính là nhìn trộm bí mật.
Lâm Vãn Khanh vừa an ủi bản thân, vừa nín thở, giở một góc của quyển sách trong tay lên.
Ánh mắt lướt nhanh, đọc trang cuối cùng của danh sách, trước mắt Lâm Vãn Khanh đột nhiên trống rỗng, xuýt nữa không thể đứng vững.
Trong đống chữ cực nhỏ lộn xộn có tên Tiêu Cảnh Nham, phụ thân ruột của nàng!
Lâm Vãn Khanh cho rằng mình nhìn lầm, đi tới nơi đầy nắng để đọc lại trang cuối cùng “Danh sách các thứ sử được bổ nhiệm” ──
Năm Thiên Khải thứ 37, Tiêu Cảnh Nham – trung lang tướng của Kim Ngô Vệ – phụng mệnh đảm nhiệm chức vụ thứ sử của Hồng Châu.
Giấy trắng mực đen, rõ ràng rành mạch.
Tim nàng đông cứng, giống như bị ai đó đập vào đầu, nhất thời quên cả thở.
Tiếng ve rít bên tai, kéo màng nhĩ vỡ tung.
Lòng bàn tay nàng vuốt ve cái tên quen thuộc, sau đó mơ màng tỉnh lại.
Hóa ra, phụ thân từng được bổ nhiệm làm thứ sử của Hồng Châu, kế vị Tống Chính Hành.
Nhưng ông không sống đến ngày nhậm chức, chết vì một cáo buộc không chính đáng.
Sau đó do cứu trợ thiên tai, triều đình phát hiện ra quan bạc bị làm giả.
Hồng Châu là địa điểm quan trọng cho các mỏ của các triều đại.
Vô số sự kiện vụn vặt quanh quẩn trong đầu, Lâm Vãn Khanh lờ mờ cảm thấy giữa chúng có mối liên hệ khó tả nào đó, nhưng không thể kết nối với nhau được.
Nàng phiền muộn trong lòng, chỉ muốn quay lại Đại Lý Tự đọc lại hồ sơ vụ án của phụ thân, nên nàng không chờ Lương Vị Bình nữa, cầm quyển sách trở về.
Nhưng vừa rời khỏi kho lưu trữ, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau lưng.
Lâm Vãn Khanh quay đầu lại, phát hiện tiểu lục sự cứng rắn nhét quyển sách cho nàng vừa nãy đuổi theo nàng.
Giây phút hai người chạm mắt, hắn vẫy tay về phía sau, hai gã sai vặt hùng hổ xông lên.
Bọn họ căn bản không nghe lời giải thích, khăng khăng cho rằng Lâm Vãn Khanh giả làm người của quan phủ, có ý nghe trộm bí mật phá án của Đại Lý Tự, muốn đưa nàng đến Kinh Triệu Phủ.
Mọi người bắt đầu tranh chấp.
Phía bên kia, Lương Vị Bình hỏi thăm tin tức xong, đi ra ngoài tìm Lâm Vãn Khanh, nhìn thấy thế nên có lòng muốn ngăn cản.
“Bang!!!”
Một cái tát vang dội.
Lương Vị Bình che mặt, không tin nổi.
“A!!!”
Trong tiếng gầm rú, cuộc tranh chấp biến thành ẩu đả.
Ngay sau đó, một đồng liêu đến lấy quyển sách cho Đại Lý Tự chạy đến, nhận ra Lâm Vãn Khanh và muốn khuyên nhủ.
“Bang!!!”
Không biết ai lại ăn thêm một cái tát.
Vì thế, cuộc ẩu đả đơn giản biến thành một đám đông bao vây.
Sau mấy ngày không gặp, Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức rốt cuộc đã gặp nhau.
Nhưng lần này, có một hàng rào gỗ thật dày giữa hai người.
Hắn ở bên ngoài.
Lâm Vãn Khanh ở bên trong.
Trong nhà lao u ám và ẩm mốc của Kinh Triệu Phủ, Tô đại nhân nhìn nữ nhân trước mặt mình, quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối, đang ngồi xổm trong góc tường quay lưng về phía hắn lặng lẽ moi đất, hắn tức giận đến mức thái dương nhảy thình thịch.
Hôm nay hắn vốn muốn vào cung diện thánh, mới đi đến Vĩnh Hưng Phường, thì thấy Diệp Thanh hoảng hốt tới báo tin, nói rằng Đại Lý Tự và kho lưu trữ đã tập hợp một đám đông để đánh nhau, Kinh Triệu Phủ bắt giữ tất cả những người liên quan.
Ban đầu hắn chỉ kinh ngạc, dù sao diện thánh cũng quan trọng hơn, hắn định trễ chút mới đến xử lý.
Nhưng Diệp Thanh nói với hắn, người cầm đầu là Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức đến Kinh Triệu Phủ ngay lập tức.
Bản thân là Đại Lý Tự Khanh, đến nhà lao không phải để thẩm án, mà để bảo lãnh người.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên của hắn.
Hắn sợ mình sẽ thẳng tay bóp chết Lâm Vãn Khanh vì tức giận, cho nên đã đứng ở bên ngoài một lúc lâu, đợi cảm xúc bình tĩnh mới để cai ngục bên cạnh mở cửa nhà lao ra.
Người trong góc tường giật mình khi nghe thấy giọng nói, nhưng không quay lại, chỉ vùi đầu vào góc.
“Lâm Vãn Khanh.”
Giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng, không chứa cảm xúc, là phong cách thường thấy của Tô đại nhân.
Nhưng hắn cắn từng chữ rất mạnh, nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy sự tức giận bao trùm trong sự bình tĩnh, một loại sức mạnh sẽ nuốt chửng sinh mệnh.
“Dạ, dạ……” Hai tiếng rung phát ra sau cái gáy lộn xộn.
Người trước mặt thản nhiên lên tiếng mà không quay đầu lại.
Tuy là người giỏi nhẫn nại, đối mặt với bộ dáng lãnh đạm của Lâm Vãn Khanh, Tô Mạch Ức cũng cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung.
Hắn lười úp úp mở mở, bước nhanh tới trước, kéo vạt áo của nàng, kéo nàng đứng lên.
Lâm Vãn Khanh bị kéo bất thình lình nên không đứng vững, sắp ngã ra sau thì được Tô Mạch Ức ôm lại.
Tư thế hai người biến thành đối mặt thật gần.
Tô Mạch Ức sững sờ, lúc này mới nhìn thấy khóe mắt bầm tím và khóe miệng đỏ ngầu của nàng, cổ cũng bị người ta túm, để lại vài vết máu chói mắt trên làn da trắng nõn.
Lòng hắn nhói lên, cơn tức giận vừa rồi đã bị thay thế bằng một loại tức giận khác.
Lâm Vãn Khanh vội vàng lấy tay che mặt, nửa chừng thì bị Tô Mạch Ức nắm cổ tay.
“Tại sao bị thương đến nỗi này?” Hắn hỏi, giọng nói nặng nề đến mức đè chết nàng.
Lâm Vãn Khanh tự giác vứt sự mất mặt về nhà bà ngoại, không dám nhìn Tô Mạch Ức, gục mặt, dũng cảm nói: “Thật ra, thật ra cũng không đến nỗi nào…… Tình hình lúc đó là địch mạnh ta yếu.
Bọn họ có mười người, chúng ta cộng với Lương Vị Bình chỉ có ba…… người……”
Tô Mạch Ức tối sầm mặt.
Lâm Vãn Khanh càng tuyệt vọng khi thấy hắn như vậy, chỉ có thể tiếp tục nhẹ nhàng giải thích: “Nhưng mà chúng ta không hề sợ địch, phấn đấu quên mình, càng thua càng đánh, thề chết để bảo vệ tôn…… nghiêm…… của Đại Lý Tự”
Ủa……
Sao mặt của Tô đại nhân càng đen hơn……
Lâm Vãn Khanh bị cái nhìn chằm chằm của hắn làm cho lạnh cả sống lưng, im lặng nuốt hết lý lẽ vào bụng.
Tô Mạch Ức tức giận đến mức cười lạnh.
Hắn trực tiếp nhấc người lên tới trước mặt mình, nắm cằm nàng bắt nàng nhìn mình, nói với một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Tôn nghiêm của Đại Lý Tự đã có bản quan bảo vệ, khi nào cần ngươi nhọc lòng?”
“Ồ……” Người nào đó chột dạ, từ bỏ kháng cự, ngoan ngoãn cúi đầu.
Tô Mạch Ức không nói gì thêm, ném áo choàng trong tay lên người Lâm Vãn Khanh, sắp xếp để Diệp Thanh đưa nàng đi trước.
“Hì hì…… Tô, Tô đại nhân,” Lý Kinh Triệu đi tới với gương mặt nịnh nọt, chuẩn bị làm theo chỉ thị.
Tô Mạch Ức chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Ban ngày mà một đám người tụ tập đánh nhau, Lý đại nhân cảm thấy tính chất của vụ án này thế nào?”
Lý Kinh Triệu lập tức hiểu ý Tô Mạch Ức, nghiêm mặt nói: “Ác liệt! Thật sự quá ác liệt! Đồng bào tương tàn, bất nhân bất nghĩa! Về lâu dài, chắc chắn dẫn tới sự suy vong của thiên hạ, lòng người không chất phác!”
“Ừm,” Tô Mạch Ức gật đầu, “Lý Kinh Triệu nghĩ thế nào về vụ án này?”
Lý Kinh Triệu cúi đầu khom lưng, trên mặt mang theo nụ cười nhớt nhợt như thường lệ, “Đương nhiên chỉ có Đại Lý Tự mới có thể xử lý vụ án thế này.”
Tô Mạch Ức không nói chuyện, xoay người nhìn về phía bên kia nhà lao trống rỗng, nói như vô tình: “Nhà lao của Kinh Triệu Phủ chật kín người, những người của kho lưu trữ……”
“Tạ đại nhân thông cảm cho sự khó xử của hạ quan.” Lý Kinh Triệu chắp tay vái lạy, bắt đầu thu xếp việc chuyển giao.
“Ừm, làm phiền Lý Kinh Triệu thông báo cho viên ngoại lang của kho lưu trữ,” Tô Mạch Ức dừng lại, giọng điệu bình thường: “Để tránh việc thiên vị, bản quan không thể xét xử vụ án này một mình, cho nên mời hắn cùng thẩm vấn.”
“Bảo hắn đích thân tới Đại Lý Tự.”
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân điên cuồng bảo vệ vợ: Bản quan sẽ lo cho nàng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...