Đại Lý Tự Khanh


Ở chợ phía tây của Thịnh Kinh, người đi bộ kề vai sát cánh, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra từ cửa sổ của nhã gian trên tầng hai, vén rèm trúc che mưa lên.
“Sao còn chưa ra……” Lâm Vãn Khanh nhíu mày lẩm bẩm, chiếc cổ trắng như tuyết duỗi dài, lộ ra đường cong duyên dáng một bên.
Ánh mắt Tô Mạch Ức đờ đẫn trong chớp mắt, vội vàng cúi đầu uống trà.
Để che giấu tai mắt người khác, hôm nay Lâm Vãn Khanh giả làm nha hoàn theo hầu lang quân, đến Tống phủ theo dõi cùng với Tô Mạch Ức trong bộ thường phục.
Hai người đi theo tỳ nữ khập khiễng tới chợ phía tây từ lúc sáng sớm, vốn định mời người ta đến hỏi, nhưng e ngại có nhiều người đi lại trên đường, Tô Mạch Ức sợ rút dây động rừng, cho nên quyết định đi theo nàng trước, bắt nàng thẩm vấn khi tìm thấy cơ hội.
“Đại nhân,” Lâm Vãn Khanh thấy không có phản ứng nào, xoay người nhìn Tô Mạch Ức than thở: “Người này đã vào gần nửa canh giờ, hay là biết chúng ta theo dõi nàng nên đã chạy mất?”
Tô Mạch Ức theo tay Lâm Vãn Khanh nhìn ra bên ngoài, bình thản nói: “Sẽ không.

Chợ phía tây chỉ có một cổng, ra vào cần phải đi ngang qua đây, trừ phi nàng ta đào hầm hoặc trèo tường.”
“Ờ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, ngượng ngùng nói: “Cũng đúng.”
Tô Mạch Ức thấy nàng không yên tâm, hắn bưng bình trà, rót đầy nước trà, nhúng một chút lên bàn ra hiệu: “Vụ án của Vương Hổ bây giờ còn có điểm nào đáng nghi?”
Sự chú ý của Lâm Vãn Khanh quả nhiên bị chuyển hướng, tiến lại gần bẻ ngón tay nói: “Thứ nhất, con dao ngắn ở hiện trường gây án, chúng ta đã phân tích trước đây, nó không thể là do Vương Hổ tự mình đem theo, vậy sẽ do hung thủ bỏ quên ở hiện trường.

Nhưng là một thích khách chuyên nghiệp, thật kỳ quái nếu mắc sai lầm như vậy.”
“Ừm.” Tô Mạch Ức đáp lại, viết chữ “dao” trên bàn.
“Thứ hai, thời điểm Vương Hổ bị giết, vì sao hung thủ không làm thành tự sát vì sợ phạm tội, mà muốn tàn sát toàn bộ nhà lao của Kinh Triệu Phủ? Điều này rõ ràng là nói cho người khác biết, Vương Hổ không phải là hung thủ giết chết Triệu di nương.”
“Ừm.” Tô Mạch Ức gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có khi nào, lúc hung thủ đột nhập vào nhà lao bị lộ thân phận, nên phải giết người diệt khẩu?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, “Nhưng nghi phạm hiện tại là Tống Chính Hành.

Nếu ông ta muốn giết chết Vương Hổ, đâu cần làm rõ ràng như vậy? Chờ khi Vương Hổ bị đưa đến Hình Bộ, ông ta chỉ cần phái người bỏ gì đó trong đồ ăn là có thể làm cho vụ án này không bao giờ ra ánh sáng.”
“Ừm,” Tô Mạch Ức trầm tư, “Rất đúng, ông ta không phải là người làm việc khoa trương.”
Cuộc thảo luận bị bế tắc, hai người im lặng một lúc.
Lâm Vãn Khanh chợt nghĩ đến gì đó, ngồi thẳng người hỏi: “Đại nhân còn nhớ biên bản giám định của con dao đó không?”
“Không có rãnh máu trên bề mặt con dao, bên phải và tay cầm đều dính máu.”
Giọng nói vừa dứt, một tràng “bang bang” của chén trà vang lên bên tai.

Lâm Vãn Khanh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, đột nhiên kích động: “Có khi nào con dao đó là manh mối mà người chết để lại cho chúng ta không?”
“Ý muốn nói gì?” Tô Mạch Ức khó hiểu.
“Đại nhân, ngài nghĩ đi!” Lâm Vãn Khanh cúi người, nhúng chút trà trên tay, vừa viết vừa nói: “Con dao không có rãnh máu, vì vậy khi đâm vào cơ thể sẽ bị hút chặt vì áp lực, rất khó rút ra, giết người thì tốn quá nhiều sức.

Cho nên, hung thủ nhất định sẽ không dùng một con dao như vậy để gây án.”
“Ừm, chính xác.” Tô Mạch Ức gật đầu, lặng lẽ lùi người về phía sau, để gương mặt phù dung xinh đẹp của nàng cách xa mình một chút.
Tuy nhiên, đang tập trung phân tích vụ án nên Lâm Vãn Khanh hoàn toàn không phát hiện, còn tiếp tục nghiêng người tới gần: “Thứ hai, cho dù hung thủ không nghĩ ra, tiện tay chọn một hung khí, nhưng con dao này……”
Lâm Vãn Khanh vừa nói vừa coi mình là một con dao, đưa tay chọc vào ngực Tô Mạch Ức, “Khi lưỡi dao đâm vào cơ thể, nhất định sẽ dính máu hai bên, nhưng con dao này chỉ dính máu một bên, điều này có nghĩa gì?”
“……” Tô đại nhân bị chọc ngay tim, ngây ra một lúc, chưa kịp trả lời câu hỏi, chỉ vội vàng che ngực đứng lên, nhưng tay áo bị kéo, hắn bị người nào đó kéo trở lại……
“Chứng tỏ con dao được nạn nhân mang tới đặt bên cạnh mình sau khi hung thủ bỏ đi! Chỉ bằng cách này, cán dao và một bên của con dao mới dính máu!”
“Hơn nữa tại hiện trường vụ án, mọi thứ đều kỳ quái, ngoại trừ hung khí.

Có lẽ nạn nhân lo lắng sẽ có người quay lại hiện trường kiểm tra, cho nên không chọn viết chữ hoặc để lại đồ gì khác.

Như vậy, nàng nhất định muốn nói cho chúng ta biết gì đó thông qua con dao này!”
Sau khi phân tích dõng dạc, Lâm Vãn Khanh vỗ hai tay, ngẩng đầu nhìn Tô Mạch Ức, hai mắt lấp lánh.
Bầu không khí ngưng tụ trong chớp mắt.
Bởi vì lúc này Lâm Vãn Khanh mới phát hiện, Tô đại nhân – người không còn gì để luyến tiếc – bị kéo đến gần chỉ cách nàng chưa tới một bàn tay, hai người nhìn nhau gần đến mức hơi thở hòa quyện.
Hơn nữa, Tô đại nhân nhìn nàng bằng ánh mắt hơi kỳ lạ, xấu hổ ngượng ngùng xen lẫn ý cười nhàn nhạt.
Trông có vẻ biến thái……
Lưng Lâm Vãn Khanh lạnh toát, vội vàng nới lỏng tay áo đang bị kéo của hắn, còn vuốt phẳng phần nhăn nhúm.
Cửa hàng đối diện chợt vang lên tiếng mở cửa tiễn khách, Tô Mạch Ức đẩy Lâm Vãn Khanh ra, bước tới cửa sổ.
“Nàng ta ra rồi,” hắn vén vạt bào, xoay người chạy ra khỏi nhã gian, “Đuổi theo.”
Hai người lần lượt rời quán trà, lẳng lặng đi theo phía sau người kia.
Nàng ta đi vội vàng, không giống như ra ngoài mua sắm.

Sau khi ra khỏi tiền trang, nàng nhanh chóng đi thẳng đường, không giống như sẽ trở về Tống phủ.

Đột nhiên, nàng dừng lại trước một gian hàng bán trâm hoa, cầm vài châu thoa nhìn một hồi, sau đó trả tiền mua một cái.
Hai người không xa không gần phía sau đành phải ghé vào một quán ăn nhỏ gần đó, giả vờ lựa chọn.
“Có lẽ nàng đã phát hiện ra chúng ta, đừng nhìn bên đó.” Tô Mạch Ức thấp giọng nhắc nhở.
Tay Lâm Vãn Khanh hơi run khi nghe vậy, cúi thấp đầu, vừa quay qua nhìn thì phát hiện tỳ nữ mới đứng trước gian hàng đã biến mất.
“Đại nhân!” Nàng kéo Tô Mạch Ức, chỉ vào làn váy màu vàng nhạt ở con hẻm cuối phố: “Nàng ta chạy rồi!”
Hai người đuổi theo.
Tỳ nữ không thể chạy nhanh bởi vì chân cẳng bất tiện, chẳng mấy chốc bị dồn vào ngõ cụt.
Lâm Vãn Khanh không kiên nhẫn, bước tới kéo cánh tay nàng.
“Sss!” Ánh sáng trắng lập lòe trước mắt, trên cánh tay có cảm giác ớn lạnh.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy một vết thương đỏ như máu trên áo choàng màu hồng nhạt chỗ cánh tay.
Lâm Vãn Khanh không có thời gian xử lý, duỗi tay muốn túm lấy nàng, nhưng cảm thấy bên eo thắt lại, nàng bị Tô Mạch Ức ôm về phía sau.
Trong chớp nhoáng, nàng hoàn toàn không thấy rõ, con dao trong tay tỳ nữ đang ở trong tay Tô Mạch Ức.

Hắn xoay tay, kề dao vào cổ nàng ta, mũi dao cứa vào da, một chút máu rỉ ra, nhỏ vào vạt áo.
“Ây dà!” Lâm Vãn Khanh thấy dáng vẻ Tô Mạch Ức muốn giết người, cuống quít kéo lại, “Đây là nhân chứng, không phải nghi phạm!”
Tô Mạch Ức không để ý, bàn tay trên cổ nàng ta không chút buông lỏng.
Lâm Vãn Khanh thấy không thuyết phục hắn được, quay đầu giải thích với tỳ nữ: “Chúng ta là Đại Lý Tự, phụng chỉ điều tra vụ án, ngươi phối hợp một chút.”
Tỳ nữ giật mình khi nghe vậy, nhìn nàng bằng đôi mắt đầy cảnh giác.
“Chắc ngươi đã nghe nói, Triệu di nương trong phủ của các ngươi đã chết.” Lâm Vãn Khanh thấy nàng hơi buông lỏng, tiếp tục khuyên: “Trước khi nghi phạm bị giết đã nói với ta, hắn đã thấy ngươi ở bên ngoài khuê phòng của Triệu di nương.”
Tỳ nữ sửng sốt một chút, cắn môi dưới, nhưng không giải thích điều gì.
“Tình hình hiện tại của ngươi rất nguy hiểm,” Lâm Vãn Khanh nói: “Nếu hung thủ biết ngươi từng xuất hiện bên ngoài khuê phòng của Triệu di nương, nhất định sẽ có ý giết ngươi.

Cho nên, ngươi nên nói sự thật với chúng ta.”
“Vậy…… Làm sao ta biết ngươi không phải là tai mắt của hung thủ?”
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, chẳng trách vừa rồi nàng liều chết để chống cự, hóa ra nhận nhầm bọn họ là kẻ xấu.

Nghĩ đến đây, nàng tháo bảng tên bên hông xuống, lắc trước mặt nàng ta, “Đây là bảng tên của ta.”
Tỳ nữ thấy rõ mấy chữ Đại Lý Tự phía trên mặt, nhưng vẫn nghi ngờ.
Lâm Vãn Khanh hết cách, vì vậy đi qua nâng mặt Tô Mạch Ức nói: “Ngươi nhìn này, một lang quân đẹp như vậy.

Ở Thịnh Kinh, còn có ai ngoài Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân?”
Tô đại nhân bị đùa giỡn bất thình lình: “……”
Cuối cùng tỳ nữ dường như cũng bị thuyết phục, nàng nhìn hai người trước mặt từ đầu tới chân mới chậm rãi mở miệng: “Tuy rằng nô không có chứng cứ, nhưng nô biết, Triệu di nương nhất định đã bị Tống Chính Hành giết.”
“Ồ?” Lâm Vãn Khanh vỗ tay Tô Mạch Ức, ra hiệu hắn cất con dao, “Vì sao?”
Tỳ nữ có vẻ phẫn nộ, nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Bởi vì Triệu di nương nhất định đã biết chuyện gì đó không đáng tin của ông ta, ông ta mới muốn giết người diệt khẩu.”
“Ngươi không biết là chuyện gì à?” Lâm Vãn Khanh gạn hỏi.
Tỳ nữ lắc đầu, “Nô và Triệu di nương biết nhau sau khi nàng vào phủ.

Nô cũng tình cờ mới biết, người nhà của Triệu di nương giống như nô tỳ, chết vì bị đổ oan trong ‘vụ án bạc giả’, nàng là người cung cấp thông tin cho triều đình, vào phủ để tìm bằng chứng phạm tội.”
“Bằng chứng đâu?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Bằng chứng?” Tỳ nữ cười khổ, “Vì bảo vệ ta, Triệu di nương không cho ta biết quá nhiều.

Sau khi nàng chết, ta lén vào khuê phòng của nàng, nhưng phát hiện toàn bộ đồ mà nàng dùng đều bị thay bằng đồ mới, không tìm thấy gì cả.”
“Ồ……” Lâm Vãn Khanh không khỏi thất vọng.
Tô Mạch Ức đứng bên cạnh nãy giờ chợt nhớ tới điều gì đó, xen vào nói: “Triệu di nương có thể đã để lại một con dao, ngươi theo bản quan về Đại Lý Tự để xác định.”
Tỳ nữ có chút khó xử, “Lần này nô lẻn ra ngoài.

Triệu di nương để lại chút bạc cho nô, để nô làm lộ phí chạy trốn.

Nô chờ cơ hội hôm nay rất khó khăn, nếu đến Đại Lý Tự thì có thể……”
“Ngươi yên tâm,” Tô Mạch Ức nói: “Bản quan hiện tại không muốn rút dây động rừng, Đại Lý Tự có bản lĩnh tìm ngươi thẩm vấn, đương nhiên cũng có bản lĩnh giúp ngươi chạy trốn.”
Sau một hồi suy nghĩ, tỳ nữ rốt cuộc gật đầu.
Lâm Vãn Khanh đưa mũ có rèm của mình cho tỳ nữ đội, sau đó tìm người đến Đại Lý Tự báo tin, kêu Diệp Thanh đánh xe ngựa đến đón.
Trên đường trở về, Lâm Vãn Khanh ngồi chung xe với Tô Mạch Ức.
Tiếng bánh xe vang lên lộc cộc, rèm xe lung lay.
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ đến xuất thần, không để ý người bên cạnh đã rũ mắt nhìn nàng thật lâu.
“Ngươi có vẻ đặc biệt quan tâm đến vụ án của Tống Chính Hành?”

Lâm Vãn Khanh giật mình, quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, giả vờ thoải mái cười nói: “Không…… Làm gì có? Ta quan tâm đến tất cả các vụ án như nhau.”
Tô Mạch Ức bất động, ánh mắt rơi vào cánh tay áo dính máu, vẻ mặt u ám: “Lần trước ngươi bắt phạm nhân, lần này tìm nhân chứng.

Lúc bắt phạm nhân thì trốn khi thấy hung khí, lần này rõ ràng đã bị đâm nhưng vẫn muốn đâm đầu vào.”
“Vụ án của Tống Chính Hành quan trọng hơn mạng của ngươi hay sao?”
Phân tích một mũi tên trúng đích, tim Lâm Vãn Khanh đập như trống.
Nàng dừng lại, giả vờ bình tĩnh: “Không, không có…… Ti chức đã từng nói, mình thật lòng thích hình ngục, nhưng không có chỗ để thể hiện khát vọng.

Hiện giờ tới Đại Lý Tự, được đại nhân cho cơ hội, đương nhiên là muốn báo đáp cho đại nhân……”
Lời nói bị cắt ngang, Tô Mạch Ức nhìn chằm chằm Lâm Vãn Khanh, ánh mắt sắc bén như dao, “Chi bằng Lâm lục sự nói thử xem, vì sao mình thật lòng thích hình ngục, không phải là do bẩm sinh chứ?”
“Ta……” Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, đột nhiên chuyển chủ đề: “Vậy đại nhân say mê hình ngục không phải là do bẩm sinh hay sao?”
Tô Mạch Ức nghe vậy cụp mắt, vẻ mặt lãnh đạm, “Đương nhiên không phải.”
Hắn vừa nói vừa lấy một cái khăn sạch từ trong tay áo ra, quấn vết thương đang chảy máu cho Lâm Vãn Khanh.
“Không có ai bẩm sinh cảm thấy hứng thú đối với thế giới âm u.”
Hắn vẫn bình tĩnh khi nói chuyện, nhưng bàn tay khẽ run khi thắt nút đã bán đứng nỗi lòng của hắn.
Lâm Vãn Khanh nghe thấy nỗi buồn bị kìm nén đã lâu trong giọng nói của hắn, giống như muối đến từ thế kỷ xa xưa, mặn lạ thường.
Xe ngựa chuyển động gập ghềnh, cả hai đều im lặng, không nói lời nào suốt chặng đường.
Tới Đại Lý Tự, Lâm Vãn Khanh bị Tô Mạch Ức chặn lại ngay khi vừa xuống xe ngựa.
Hắn nhìn nàng, nghiêm nghị nói: “Ngươi có biết vụ án này khác với vụ án hiếp dâm và giết người không?”
Lâm Vãn Khanh giật mình, không trả lời.
“Tống Chính Hành quyền cao chức trọng, sau lưng có nhiều bè đảng.

Triều đại trước nhiều sóng gió, đả kích ngầm hay công khai thường rút dây động rừng.

Nếu ngươi quá nóng vội, có thể tự đặt mình vào tình huống muôn đời muôn kiếp không trở lại được.”
“Vì vậy……” Tô Mạch Ức dừng lại, nói tiếp: “Nếu ngươi không thể cho bản quan hiểu rõ, xét về việc công, bản quan không có lý do gì để ngươi tiếp tục nhúng tay vào vụ án này.”

Lời tác giả:
Tô đại nhân: Nói về vụ án thì cứ nói vụ án, đừng động tay động chân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui