Đại Lý Tự Khanh


“À……”
Tô Mạch Ức bật cười vì tức giận, âm thầm siết chặt tay vịn bên cạnh.
“Hơn nữa mấy lần sau đều không phải do ta chủ động.”
Lâm Vãn Khanh tiếp tục, tựa như không thấy sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.
“Vì vậy tại sao đổ lỗi tất cả chuyện này……”
Một tiếng “bang bang” bên tai, lưng nàng đập mạnh vào bức tường phía sau, tạo ra một loạt âm thanh kinh ngạc của các dụng cụ tra tấn.
Trong vòng một hơi thở, mùi hương của hắn bao quanh nàng.
Tô Mạch Ức dùng tay đè lên cổ nàng, Lâm Vãn Khanh không lên tiếng được.
Dưới làn khói đen từ ngọn lửa, hắn chăm chú nhìn nàng.

Con ngươi đen tuyền chứa ánh lửa, phản chiếu dáng vẻ của nàng —— nhợt nhạt, yếu ớt, giống một chú nai con bị sói ngậm vào miệng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy bàn tay trước cổ hơi run.
Nhấn chặt, nới lỏng, nhấn chặt lại.
Tô Mạch Ức lặng lẽ dừng lực, nếu không trong giây phút ngắn ngủi như vậy, hắn có thể giết chết nàng.
Chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng Lâm Vãn Khanh biết, nàng có cơ hội chiến thắng.
Nhưng cổ khó thở, khuôn mặt đỏ bừng.
Lâm Vãn Khanh rùng mình, kiễng chân lên, dùng hai tay nắm vạt áo Tô Mạch Ức, áp lên môi hắn không chút do dự.
Sức mạnh của nụ hôn quá kiên quyết và mãnh liệt, Tô Mạch Ức giật mình, hai hàm răng xuýt nữa va vào nhau, cổ họng mỗi người phát ra một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt.

Bàn tay đang đè lên cổ họng nàng rốt cuộc thả lỏng.
Nàng đang mặc trang phục nữ, hai khối thịt mềm không bị bọc đè lên thân thể nam tính cực nóng trước mặt.
Nụ hôn trên môi biến thành vết cắn.
Cắn thật sự, chỉ cần Tô Mạch Ức giãy giụa thêm một chút sẽ bị rách da miệng.
Cùng lúc đó, Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình kề sát vào eo người nào đó, có một thứ nóng hổi từ từ sưng lên và cứng lại.
Tô đại nhân……
Không chịu nổi sự khiêu khích.
Sự rụt rè và thể diện không bỏ được trước đây, hiện giờ hoàn toàn biến mất.
Dù sao đối mặt với Tô Mạch Ức, nàng ngây thơ đến đâu cũng có ảo giác hủy hoại một đóa hoa thanh tú nhỏ bé.

Liên quan đến vấn đề sống chết, chi bằng buông tay đánh một trận.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Khanh buông hàm răng đang cắn Tô Mạch Ức ra, thay vào đó dùng đầu lưỡi thăm dò.

Nhẹ nhàng lướt qua chỗ nàng vừa ngược đãi, lặng lẽ liếm một chút.
Tô Mạch Ức phát ra tiếng rên trong cổ họng, giữa môi và răng lưu lại hương vị ngọt ngào của nàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình và Lâm Vãn Khanh dính vào nhau trong một tư thế đáng xấu hổ.

Mà ở chỗ bụng nàng, là gậy th*t sưng tấy và đau đớn của hắn.
Một giọng nữ nhẹ nhàng chậm chạp, có chút khàn khàn, mang theo hơi thở nhột nhạt bên tai.
Người trước mặt vô tội và uất ức nói với hắn: “Đại nhân, ta đã nói rồi, chuyện đêm đó không phải lỗi một mình ta.”
Lâm Vãn Khanh sợ bị bại lộ khi giả nam, cho nên cũng đặc biệt học phát âm, thường cố tình hạ thấp giọng nói.
Bây giờ không cần giả vờ, giọng nói của nàng nũng nịu uyển chuyển du dương có thể vắt ra nước, Tô Mạch Ức cảm thấy xương cốt mềm nhũn trong chớp mắt.
Một cơn nóng bùng lên từ vùng bụng dưới.
Yết hầu của hắn trượt xuống, con ngươi hiện lên chút thô bạo.
Xúc động trong thân thể như được hồi sinh, hắn đột nhiên rất muốn dạy cho nữ nhân to gan và thiếu hiểu biết này một bài học.
Nhưng mà chú nai con kia thấy đã đạt được mục đích, không hề có chút ý thức nguy hiểm nào, lúc này đang rút sức lực, muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
Tô Mạch Ức giữ eo nàng lại.

Lâm Vãn Khanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chỉ thấy lông mi rõ ràng của Tô Mạch Ức.
Hắn đáp lại nàng bằng một lực rất lớn.
Môi bị ngậm vào miệng, vừa mút vừa mài, đầu lưỡi thô ráp liếm láp hàm răng nhỏ, nhấc mạnh, mở răng nàng ra, lùa thẳng vào, khuấy động giữa môi và răng.
Lâm Vãn Khanh ngạt thở trong chốc lát, ngửa đầu ra sau nhưng bị hắn mạnh mẽ giữ thắt lưng.
Ngón tay luồn vào búi tóc, nàng bị hắn trói chặt.
Bàn tay trên eo đi xuống dưới vạt áo, hắn tìm thấy quả anh đào nhỏ màu đỏ đang cọ trước ngực hắn một cách chính xác, vặn thật mạnh, đổi lấy tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân.
Tô Mạch Ức giống như bị chạm vào van trên người.
Sự tức giận vừa rồi khi thẩm vấn nàng đã biến thành dục vọng tràn trề chỉ trong một hơi thở.
Một tiếng “bang bang” khác.
Tô Mạch Ức lại đặt Lâm Vãn Khanh dựa vào bức tường sau lưng nàng trong tư thế nàng dính sát vào eo hắn.
Bức tường sắt lắc lư, các tia lửa dường như bùng lên giữa sự va chạm.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy ớn lạnh bên cổ, mơ hồ có hơi thở ẩm ướt lướt qua.
Dưới ánh lửa mờ ảo, nàng thấy vạt áo của mình bị kéo ra một chút, cặp xương quai xanh thấp thoáng lộ ra trước ánh mắt vô cùng hung hãn của ai đó.
Tô Mạch Ức muốn……
Muốn làm gì?!
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn khung cảnh tối tăm trong nhà lao, và những dụng cụ tra tấn dính máu nhớp nháp trên tường, không thể tin được.
Nàng không thể tưởng được, Tô Mạch Ức – một người yêu sạch sẽ như yêu mạng sống – lại ở đây……
“A!!!”
Sự nghi ngờ bị dừng lại, bởi vì người nọ bóp eo nàng thật mạnh.
Xúc cảm chân thật, tay hắn quanh quẩn ở thắt lưng, hơi thở nóng ẩm tràn ra, ở thùy tai truyền đến một trận ngứa ngáy rõ ràng.
Đầu lưỡi hắn di chuyển quét qua sau tai, hạt mịn lướt qua làn da non mềm khiến toàn thân rùng mình.
Loại thôi thúc thuộc về nam nhân biến thành khao khát cháy bỏng của nàng vào giờ phút này.

Trở thành cơn đau nhói không ngừng truyền xuống, khuấy động toàn thân.
Nàng tựa như rơi vào cơn bão, choáng váng và hoảng sợ.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống như mưa.
Từ sau tai đến bên cổ, từ bên cổ đến xương quai xanh.
Khoái cảm và sự căng thẳng cùng ập đến, Lâm Vãn Khanh cảm thấy ngột ngạt.
Tiếng xé rách vang lên bên tai, trước ngực chợt lạnh.

Ngay sau đó là cơn nóng ngứa, Lâm Vãn Khanh biết chuyện gì đang xảy ra.
Vạt áo bị kéo ra, để lộ áo lót màu trắng trơn bên trong.
Bởi vì không khí căng thẳng và lạnh lẽo, hai quả anh đào nhỏ trước ngực lặng lẽ dựng đứng, in hằn lên chiếc áo lót mỏng manh.
“Đại, đại nhân……” Lâm Vãn Khanh thử đánh thức hắn.
Nhưng mà, giờ phút này Tô đại nhân nào còn bộ dáng của một đóa hoa lạnh lùng tự kiềm chế thường thấy.
Chỉ còn lại ý loạn tình mê nguyên thủy.
Tô Mạch Ức dường như không nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của nàng, đưa tay vuốt ve núi tuyết đang đứng thẳng của nàng.
Thân thể mềm mại của nữ tử áp lên cơ thể nóng bỏng của mình, cảm giác giống trong mộng, mà lại không giống.
Vật cứng dưới đáy quần đè lên vùng bụng mềm mại của nàng, càng lúc càng đau đớn theo sự vặn vẹo bất an của nàng.
Đầu tròn nhạy cảm sung huyết cọ xát quần lót, hoa văn của vải mang đến khoái cảm rùng mình.
Tô Mạch Ức chợt nhớ tới vài mảnh vụn vặt của đêm hôm đó, nhớ tới sự vui sướng đi sâu vào tận xương tủy sau khi mình đút vào hang động bí mật.
Tiểu huyệt của nữ nhân vừa mềm vừa ướt, quấn chặt mút vào.

Từng lớp thịt quyến rũ giống như sinh vật sống, quấn lấy nhau âm thầm hấp thụ, hút hết tinh hoa mới bằng lòng bỏ qua.
Cuống ngọc của hắn thọc vào rút ra, khuấy động trong huyệt non nớt, tiếng nước dâm mĩ.
Quả thật là hắn không dừng lại.
Sau khi hắn đè trên người nàng và bắn một lần, lại ấn nàng vào giá sách bắn lần thứ hai, lần thứ ba……
Thậm chí lần đầu tiên, hắn có thể giải quyết nhanh chóng, nhưng hắn đòi hỏi nàng gần nửa canh giờ, để nàng lên đỉnh dưới thân mình hai lần.
Ngoài sự khó chịu sau khi tỉnh táo, thật ra hắn cũng có chút khoái cảm biết mùi vị.

Vì thế sau đó hắn mới nảy sinh sự xúc động đối với nàng hết lần này đến lần khác.
Hắn muốn nữ nhân này, ít nhất là về mặt thể chất.
Tiếng thở dốc bên tai càng ngày càng dồn dập, giống lời thúc giục thầm lặng.
Khối mềm mại nắm trong tay, đỉnh đầu thức tỉnh một cách khó khăn, giống chú chim non, cứng ngắt mổ vào lòng bàn tay hắn.
Đầu tròn của hắn lúc này ở ngay miệng huyệt của nàng.

Tuy bị ngăn cách bởi hai lớp vải, hắn cũng có thể cảm nhận được sức hút ẩm ướt của cái miệng nhỏ đó.
Hắn rất muốn xé toạc hai lớp chướng ngại vật, tự cắm vào.


Thậm chí dùng xích sắt sau lưng khóa nàng lại, treo lên, chọc phá nàng.
Ý nghĩ vừa toát ra, Tô Mạch Ức sợ hãi chính mình.
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh gọi hắn, nghe thấy sự run rẩy khi giả vờ bình tĩnh.
Tay chân cả người đều trật tự, vòng eo bị hắn véo trong tay cũng không dám nhúc nhích.
Nàng nhanh chóng đổi lại giọng nam tử mà nàng cố tình bắt chước, cứng rắn nhắc nhở: “Đại nhân, đây là nhà lao của Đại Lý Tự.”
Tư thế không thay đổi, nhưng tay của Tô Mạch Ức buông lỏng.
Trái tim rơi xuống thoáng trở về, Lâm Vãn Khanh tiếp tục nói: “Diệp Thanh và nha dịch đều ở bên ngoài.”
Sau một lúc, sự mê man trong mắt nam nhân và đuôi mắt màu đỏ tươi mờ đi một chút.
Cuối cùng Tô Mạch Ức thả nàng ra, ánh mắt nặng nề vài phần.
Lâm Vãn Khanh thoát khỏi sự giam cầm của hắn, quay lưng lại, chỉnh vạt áo và búi tóc lộn xộn.
“Ta đã nhớ ra.”
Giọng nói của Tô Mạch Ức từ phía sau truyền đến, trong trẻo lạnh nhạt pha lẫn sự khàn khàn chưa hết.
“Chuyện đêm đó,” hắn bình tĩnh nói: “không liên quan gì đến ngươi.”
Bàn tay đang thắt nút quanh eo dừng lại, Lâm Vãn Khanh không dám quay đầu.
Giọng nói của Tô Mạch Ức lại vang lên phía sau, hơi run rẩy, “Lần đầu tiên, là dược liệu của Đào Hoa Túy…… Nhưng mấy lần sau là do chính ta muốn.”
Tim Lâm Vãn Khanh đập lệch một nhịp, ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng vạt bào cọ xát.
Tô Mạch Ức nói những lời này xong, vẻ mặt bình tĩnh mở cửa ngục ra.
“Tô đại nhân?” Lâm Vãn Khanh không rõ ý hắn, xoay người đuổi theo.
Áo bào màu trắng dừng ở cửa, quay lưng không nhìn nàng: “Ngươi cứu bản quan một lần, bây giờ bản quan trả lại cho ngươi.”
Hắn dừng lại, bàn tay dưới tay áo rộng nắm chặt, “Ngươi không muốn giải thích, bản quan sẽ tự mình điều tra.

Trước khi điều tra ra, ngươi có thể ở lại Đại Lý Tự.”
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh hơi lóe lên, gạn hỏi: “Đại nhân có ý gì?”
Tô Mạch Ức xoay lại nhìn nàng, dưới ánh lửa lờ mờ không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Ngươi và ta đã quên chuyện hôm nay và chuyện trước đây, sau này tự mình cẩn thận.

Nếu có chuyện gì, không liên quan đến Đại Lý Tự.”
“Dạ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, “Cảm ơn đại nhân.”
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, sau đó bước ra khỏi nhà lao.
Không gian chật hẹp lại tối sầm.
Trong nhà lao chỉ còn lại những mảng đen từ các cây đuốc xung quanh, và đống củi tẩm dầu loang lổ tia lửa.
Lâm Vãn Khanh xoa cái lưng đau nhức, cúi đầu nhìn dấu vết để lại trên cổ.

Một cảm giác chua xót xộc thẳng vào mũi và mắt, nàng vội ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhỏ phía trên.
Nàng không khóc nhiều, ngay cả khi bị đòn roi tróc da bong thịt ở Kinh Triệu Phủ.
Ngoài cửa sổ là một thế giới khác.
Tuy trời đã tối, nhưng đêm nay trăng sáng, ánh sao thưa thớt.
Nàng đột nhiên cảm thấy bao nhiêu năm nay, hình như mình luôn bị nhốt trong căn phòng tối như vậy, đau khổ giãy giụa, lẻ loi một mình.
Thật sự mệt mỏi, uất ức, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
Bởi vì, tất cả những người thân của nàng đều ở đó dõi theo nàng.

Chỉ cần nhìn họ là tìm được can đảm để tiếp tục.
Lâm Vãn Khanh lau mặt, nhìn những vì sao cười nói: “Ta không sao.”
*
Mùa hè nắng chói chang, không khí sau vài trận mưa to đều oi bức và nhớp nháp.
Mưa đã tạnh bên ngoài Trường An, cung nhân bắt đầu lau những phiến đá của hành lang, chổi xẹt trên mặt đất phát ra tiếng động, khiến cho xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Tô Mạch Ức thẩn thờ đi theo người hầu thân tín của Thái Hậu, đi dọc theo hành lang của nội cung bước vào Ngự Hoa Viên.
Thái Hậu vừa khỏi bệnh, được Vệ Xu dìu, bước đi cẩn thận chậm rãi.
Hôm nay Tô Mạch Ức đặc biệt tới thăm Thái Hậu.

Nếu là đồng hành với người bệnh, theo lý thuyết hắn phải hầu hạ cẩn thận, săn sóc chu đáo.
Nhưng mà khuôn mặt của Tô đại nhân tối sầm, lẳng lặng đi theo sau hai người giống ngục quan áp giải phạm nhân.
Bầu không khí vốn đã ngột ngạt lại càng thêm khó chịu.
Thái Hậu thật sự nhịn không được, ghé vào tai Vệ Xu hỏi: “Hôm nay Cảnh Triệt có chuyện gì?”
Vệ Xu lén nhìn ra sau, lắc đầu nói: “Nhìn tâm trạng rất phiền muộn.”
Thái Hậu gật đầu, đang định quay lại kêu Tô Mạch Ức tới, thì nghe Vệ Xu nói nhỏ: “Có lẽ hôm đó chỉ lo cứu Lâm lục sự, không để ý đến Thái Hậu, cho nên cảm thấy áy náy.”
“Con nói cái gì?” Thái Hậu giật mình, đột ngột dừng chân.
Vệ Xu bối rối, đôi mắt trong veo chớp chớp, “Xu Nhi nói, có lẽ biểu ca áy náy.”
“Không phải! Câu trước.” Thái Hậu nói: “Con nói hắn cứu Lâm lục sự?”
Vệ Xu dừng lại, suy nghĩ, “Dạ đúng, lúc ấy Lâm lục sự rơi xuống nước, tình thế cấp bách, Xu Nhi thấy biểu ca lập tức nhảy xuống hồ.”
“Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi……” Thái Hậu nghe vậy nên chân mềm nhũn, ôm trán xuýt nữa ngã quỵ.
Vệ Xu vội đỡ Thái Hậu ngồi xuống phiến đá bên hành lang, khó hiểu: “Cái gì hỏng ạ?”
Thái Hậu vô cùng đau đớn nhìn Tô Mạch Ức đang mộng du nơi xa xăm, khóc không ra nước mắt.
“Trước đây ai gia luôn tìm nữ tử cho Cảnh Triệt, hắn không vừa mắt bất kỳ ai.

Hóa ra…… Hóa ra là thế này……”
Vệ Xu sửng sốt khi thấy phản ứng của Thái Hậu: “Ý Hoàng tổ mẫu là…… Biểu ca……”
“Ây da……” Thái Hậu vỗ tay Vệ Xu, “Ai gia rất hiểu đứa cháu ngoại này.

Bình thường không quan tâm ai chết ai sống, hắn nhảy xuống hồ cứu người, ngoại trừ bị ma nhập, chỉ có một nguyên nhân.”
Vệ Xu mở to mắt, vẻ mặt đau khổ, chân mày hiện lên nỗi u sầu.
Thái Hậu vỗ tay nàng nói: “Hay là để ai gia đi hỏi có phải hay không, coi như cho con một lời giải thích.”
Vệ Xu giữ bà lại.
“Hoàng tổ mẫu hỏi như vậy, biểu ca đâu chịu thừa nhận.

Không chừng còn sinh hiềm khích với chúng ta, tương lai càng khó xử.”
“Vậy phải làm thế nào?” Thái Hậu hỏi.
Vệ Xu cắn môi nói: “Hay là Hoàng tổ mẫu phái người theo dõi biểu ca trước, nếu hắn và Lâm lục sự có gì thật, tìm được chứng cứ mới dễ nói chuyện phải không?”
“Hoặc là……” Vệ Xu dừng lại, “Tìm người âm thầm điều tra Lâm lục sự.

Một nam phong tốt sẽ bất đồng với người khác.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận