Nửa tháng lại trôi qua, công việc của lão già họ Đường gần như hoàn toàn dừng lại. Một số đơn đặt hàng của một số người lính đánh thuê hoàn toàn do Văn Sơn rèn luyện ra. Hắn trong lúc này chẹp lưỡi cười nói: “Xem ra kỹ thuật rèn của mình cũng không tệ a!”
Lão già họ Đường mới vừa trở lại xong. Trong tay của hắn nắm một bầu rượu cực lớn, lão già há miệng ra nốc rượu ừng ực vào miệng. Ánh mắt của hắn nhíu lại nhìn về phía thanh kiếm có hình thù kỳ quái của Văn Sơn. Đó là một thanh kiếm khá dài và cong nhọn đầu vừa giống đao lại vừa không giống đao.
Hình thể của chiếc kiếm này dài hơi cong cong một chút, đầu của nó bị vót nhọn lại cực kỳ sắc bén đồng thời đầu cũng cong lên không thẳng giống như một thanh kiếm. Phía chuôi cầm tay có một cái hình đĩa dẹt có rạng lưới ngăn cách chuôi và thân kiếm. Ánh mắt của lão già thấy thế thì hơi lóe sáng.
Mặc dù từ trước đến nay không phải Văn Sơn chưa có từng cầm qua kiếm chẳng qua là thanh kiếm kiểu Nhật Bản này là lần đầu hắn cầm lấy. Bàn tay của Văn Sơn cầm sau đó liên tục chém xuống vụt, vụt, vụt… Bộ dạng giống như tiểu hài tử đang kiếm được món đồ chơi vô cùng thích thú.
“Tiểu tử ngươi đang tạo một thanh đao sao? Không giống? Thứ này chẳng giống đao cũng chẳng giống kiếm! Ngươi … Ngươi tự sáng tạo ra thanh kiếm này sao?” Đường Tam nâng lên một bầu rượu nốc ừng ức sau đó dùng tay quẹt miệng. chân của lão già dẵm lên ghế bộ dạng có vài phần không được đẹp mắt lắm.
Nghe thấy lời này của lão già Đường Tam thì Văn Sơn không nhịn được gật đầu nói: “Đại bá, không sai! Chính là do ta sáng tạo ra!” Nhân việc sách giới thiệu các loại binh khí không có tồn tại thanh kiếm này, nhân việc tác giả không có ở dị giới, Văn Sơn cực kỳ vô sỉ đóng cộp con dấu bản quyền lên thanh vũ khí kiểu Nhật Bản này.
Hắn rất giống tiểu hài tử liên tục thử đâm ra, rồi lại bổ lại chém trông vô cùng tức cười. Ánh mắt bình thản không chút gợn sóng sau khi nói câu như thế này. Lão già nghe được những lời này trong khi lão già đang uống rượu thì đột nhiên phun ra phì phì: “Phụt!”
Thấy được lão già phun hết rượu xuống đất thì Văn Sơn làm giống như người vô tội tò mò hỏi: “Lão bá, ngươi không phải quý rượu như mạng sống hay sao? Mọi ngày rượu gì ngươi cũng có thể uống cớ sao hôm nay lại phun ra rượu a. Chẳng lẽ rượu hôm nay tệ như vậy!”
Nghe được lời nói của Văn Sơn thì lão già Đường Tam có chút đỏ mặt tức giận, lão già thầm nghĩ: “Ngươi nghĩ lão già ta đây là loại chó ăn tạp chắc. Tiểu tử này thật sự không biết kính lão gì cả!” Khuôn mặt của Đường Tam khinh bỉ nói: “Tiểu tử, ngươi vừa rồi có biết lãng phí bao nhiêu rượu ngon của lão phu hay không?”
Hai vai Văn Sơn nhún nhún vai sau đo lên tiếng nói: “Cái này thì không liên quan tới ta đi! Mà lão bá ngươi thấy rượu ngon ở chỗ nào a. Ta đã từng thử uống rồi ngoài thấy cay, nóng, nồng, đắng và say ra. Ta chẳng thấy nó ngon ở chỗ nào cả!”
Lão già phẩy phẩy tay nói: “Tiểu hài tử còn chưa dứt sữa. Cả người ngươi còn chưa dứt mùi sữa thì làm sao biết cái vị ngon của rượu!”
“Hô, hô…” Văn Sơn lại đi vài đường kiếm chiêu khiến cho lão già lắc đầu thè lưỡi. Hắn nhìn ra được tên tiểu tử này cũng chẳng biết thế nào là dùng kiếm nữa.
Lão già nhìn về phía thanh kiếm của Văn Sơn mới tạo thì lão dường như rơi vào suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu tử, vũ khí này thực sự là do ngươi sáng tạo ra?”
“A” Thấy được ánh mắt cực kỳ ngưng trọng của lão già Đường Tam nhìn về phía mình thì Văn Sơn cười dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình rồi bình thản nói: “Nói dối đấy. Đây là thứ mà ta xem ở trong một cuốn sách cổ.”
Nghe được lời này thì lão già lên tiếng hỏi: “Sách cổ! Sách cổ như thế nào? Có hay không vẽ loại vũ khí khác?”
Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Sách đó ta cũng không nhớ rõ lắm! Ta chỉ nhớ được hồi nhỏ ta đi vệ sinh trong lúc vừa đi ta vừa lấy cuốn sách ra đọc. Sau đó bởi vì quên mất mang giấy vệ sinh nên ta đành đem nó mang ra dùng. Cái đó ta chỉ nhớ mỗi vũ khí này mà thôi!”
“Ngươi…” Hiện giờ con mắt của Đường Tam hoàn toàn ở trong trạng thái trợn tròn. Sau hơn nửa ngày lão già mới nghiến răng kèn kẹt, khuôn mặt đỏ bừng, cả người run lên.
Thấy bộ dạng dọa người như vậy của Đường Tam thì Văn Sơn mở to con mắt nhìn về phía lão già Đường Tam lên tiếng hỏi: “Lão bá ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi bị ốm?”
“Ốm… ốm… cái con mẹ ngươi!” Đột nhiên lão già rống lên một tiếng lớn. Mặc dù nhìn dáng vẻ của Đường Tam ốm yếu chả có chút sức lực nào nhưng hiện giờ Đường Tam chẳng khác gì con liệp báo. Tốc độ nhanh khủng khiếp thoắt cái đã lại gần Văn Sơn. Không biết từ lúc nào lão đã cầm trong tay một chiếc giày bộc ra mùi khủng khiếp.
“Bốp!”
Một cái đập giống như trời giáng vào đầu của Văn Sơn. Lão già liên tục đập túi bụi làm cho Văn Sơn tối tăm mặt mũi. Văn Sơn thấy mình bị đập tơi bời đã vậy còn phải ngửi cái mùi cực kỳ thối do chiếc giày của lão già đập vào. Văn Sơn tức giận nói: “Đường lão, lão làm cái gì thế?”
“Lão phu đạp chết ngươi… lão phu đập chết ngươi!” Lão già Đường Tam liên tục đập Văn Sơn giống như không đập chết hắn thì không dừng lại. Từng cú vụt khiến cho Văn Sơn hoàn toàn không chống cự. Lão già Đường Tam vừa đập vừa rú lên: “Cho ngươi đi ỉa mà không mang theo giấy! Cho ngươi đi ỉa mà cầm bảo thư đi vào. Tiểu tử thối, tên phá giá chi tử… ngươi có biết bí ngươi đã làm gì không hả? Hôm nay lão phu không đập chết ngươi không được!”
“A, ui, a… đau… đừng đánh vào mặt a!” Văn Sơn hoàn toàn không chống cự được. Văn Sơn hoàn toàn hiểu rõ đừng nhìn lão già này bình thường như vậy so về khí lực thì Văn Sơn kém cả vạn dặm. Tốc độ vụt của lão già này tương đương ít nhất cũng phải một giây ba phát. Văn Sơn cũng không biết mình bị vụt bao nhiêu lần nữa chỉ biết tộc độ vụt rất nhanh.
Ánh trăng màu bạc lên cao, ánh sáng tỏa khắp con đường. Một thanh niên mặt mũi sưng húp lại đang đi ở trên đường. Hắn đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt sau đó đau nhói một cái. Hắn thở ra một hơi lẩm bẩm nói: “Lão già thối, này sao lại rat ay mạnh như vậy chứ? Đúng là người càng già thì càng khó tính rồi!”
Một cái bóng đen lẳng lặng đi lại trên đường. Hắn mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, trên y phục có hoa văn. Bộ dạng lấm la lấm lét. Hắn không nhìn đông thì lại nhìn tây. Hai hàng lông mày của Văn Sơn nhíu lại. Bộ dạng của tên nam nhân cao lớn này hắn có chút quen thuộc.
Khi đôi mắt của Văn Sơn nhìn kỹ hơn thì hắn giật mình phát hiện được bởi vì đây chẳng phải là cái tên cao lớn mặt mũi dữ tợn Độc Cô Trung Nghĩa hay sao? Tên thật của người này Văn Sơn không có biết. Văn Sơn nghe nói tên này bợ đít cùng chuyên tâng bốc nhi tử thứ hai Độc Cô Minh mà được hắn trọng dụng. Nghe nói tên này được Độc Cô Minh cho phép theo họ Độc Cô, tên của hắn là Trung Nghĩa. Cái tên này hiển nhiên muốn hắn trung thành với Độc Cô Minh như một con chó rồi.
Trong tay của Độc Cô Trung Nghĩa cầm một cái bình ngọc. Bộ dạng của hắn rất giống dâm tặc, Văn Sơn nhìn là biết ngay. Tất nhiên đây là Văn Sơn nhận định mà không biết người khác nhận định thé nào khi thấy bộ dạng của Độc Cô Trung Nghĩa trong lúc này.
Dường như Độc Cô Trung Nghĩa không có thấy được sự tồn tại của Văn Sơn. Văn Sơn cũng không có nói nhiều lời như Độc Cô Trung Nghĩa. Hắn trực tiếp tháo giày của mình ra. Bước chân của hắn trong lúc này cực kỳ nhẹ nhàng so với con mèo đi rón rén còn nhẹ nhàng hơn nhiều. Bộ dạng so với Độc Cô Trung Nghĩa có phần cẩn thận hơn nhiều.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Độc Cô Trung Nghĩa lén ra một đường. Ngay sau đó Độc Cô Trung Nghĩa đi càng ngày càng xa. Văn Sơn cứ đi theo phía sau của hắn. Khi mà hắn đi đến một khu vực rừng khá lớn. Độc Cô Trung Nghĩa nhìn xem quanh có ai không. Sau khi không phát hiện được ai thì hắn mới lẻn vào trong rừng.
Độc Cô Trung Nghĩa không có phát hiện được một người giống như con mèo đang đi ăn trộm lẻn lẻn ở phía sau. Động tác vô cùng linh hoạt, hắn tránh ra mấy vị trí cành cây để tránh dẫm phải chúng mà phát ra tiếng kêu. Khả năng của hắn linh hoạt đến cực kỳ. Ánh mắt vẫn nhìn về phía Độc Cô Trung Nghĩa tiến về phía trước.
Sau khi tiến tới một khu vực thoải mái sạch sẽ và khá kín, Văn Sơn phát hiện được phía trước có hai người khác. Vì quá xa mà Văn Sơn không nhìn thấy được. Hắn lẳng lặng tiến gần về phía trước xem như thế nào.
Độc Cô Trung Nghĩa tiến về phía một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt hắn tuấn lãng đồng thời mặc một thân quần áo màu xanh sang trọng mà quý phái. Phía dưới đất nằm một thiếu nữ mặc một thân y phục màu xanh nhạt. Khuôn mặt khá xinh đẹp.
Vì trời quá tối mà Văn Sơn không có nhìn rõ được người này nhưng hắn hẳn nhận ra được bộ dạng này. Tên này không phải là Độc Cô Minh chuyên lấy việc cán người làm niềm vui thì có việc gì khác để làm. Trong lúc này Văn Sơn nghe được hai người nói chuyện. Âm thanh này quả thực chính là Độc Cô Minh.
Người thanh niên tuấn lãng kia quay về phía người thanh niên cao lớn Độc Cô Trung Nghĩa nói: “Ngươi có hay không lấy nó tới!”
Khuôn mặt của Độc Cô Trung Nghĩa xuất hiện vẻ bỉ ổi và hẹn mọn. Hắn đối với Độc Cô Minh chắp tay, trên tay của hắn xuất hiện một lọ thuốc. Hắn cười gian tà với Độc Cô Minh nói: “Thiếu gia, ngài yên tâm sao thuộc hạ có thể không làm được. Đây chính là cửu đỉnh hợp hoan tán, đảm bảo nàng ta uống vào dù có là trinh nữ liệt phụ đi nữa thì cũng sẽ trở thành dâm phụ. Ngoài ra nam nhân uống vào sẽ đảm bảo hùng phong dũng mãnh dù có điên cuồng trong một đêm cũng không xuống sức a…”
Nụ cười của Độc Cô Trung Nghĩa hết sức bỉ ổi và hèn mọn. Độc Cô Minh cười cực kỳ dâm tà. Ánh mắt tràn đầy lửa nhìn về phía thiếu nữ kia. Hắn mở miệng nói: “Con mẹ nó đúng là số may mà! Bản thiếu gia vừa từ kỹ viện ra vậy mà bắt gặp loại thiếu nữ thanh thuần đáng yêu này! Sách, sách… Hôm nay dù có chết mệt thì bản thiếu gia cũng phải làm cho nàng dục tiên dục tử sướng khoái đến chết!”
“Ực!” Độc Cô Minh nuốt nước miếng. Dưới hạ thể của hắn đã xuất hiện một vật to tướng. Hắn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Không nghĩ được tại thành Bạch Vân lại xuất hiện vưu vật như thế này a!”
Thấy được Độc Cô Trung Nghĩa vẫn đứng im ở đây con mắt lập lòe quan sát về phía thiếu nữ. Thiếu nữ làn da trắng hồng mềm mại, cái trán cao vút, đôi lông mày như lá liễu, đôi mắt khép hơ, chiếc mũi cao và thon nhỏ, hai má hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đỏ hồng. Ngoài ra thân hình của nàng tuyệt đối chính là cấp siêu mỹ nữ. Bộ ngực to lớn cao vút, nó giống như hung khí ngạo kiều vểnh cao. Vòng eo thon nhỏ nhược tiểu. Đôi chân thon dài trắng bóng. Quần áo có vài phần cũ nát.
Thấy được ánh mắt đầy dâm dục của Độc Cô Trung Nghĩa khi quan sát thiếu nữ này thì Độc Cô Minh tức giận quát lạnh nói: “Còn không mau cút khỏi đây cho bản thiếu gia! Ngươi muốn chơi thì bản thiếu gia sẽ cho ngươi chơi sau khi bản thiếu gia chơi chán!”
“A” Độc Cô Trung Nghĩa nghe thấy lời này thì mỉm cười, hắn liên tục gật đầu rối rít nói: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!”
Độc Cô Minh tức giận quát lạnh nói: “Còn không cút mau!”
Thân mình Độc Cô Trung Nghĩa vội vàng quay lại. Hắn nhanh chóng rời đi nơi này. Ai biết được ở trong khu vực này thì đang có người nghiến răng nghiến lợi. Văn Sơn nhìn thấy được Độc Cô Trung Nghĩa muốn rời đi thì hắn lẳng lặng đi theo Độc Cô Trung Nghĩa. Hắn nghiến răng thầm nghĩ trong lòng: “C.mẹ chúng mày, sao chúng mày lại làm việc không bằng cầm thú ấy hả! Đến bản thiếu gia còn chưa từng làm một việc kích thích và sung sướng như thế mà chúng mày dám vượt mặt bản thiếu gia a. Không được, không được… bản thiếu gia tuyệt đối không thể để chúng mày vượt mặt được. Như thế chẳng phải xấu hổ người xuyên việt hay sao? Tên nào xuyên việt không phải được đi cưỡng hiếp mỹ nữ hoặc bị mỹ nữ cương hiếp. Nếu để cho chúng mày cưỡng hiếp mỹ nữ thì chính là thiên địa không tha!”
Văn Sơn đem áo khoác ngoài chùm lên mặt của mình. Ngay sau đó hắn lẳng lặng giống như con mèo đang ăn trộm đi về phía Độc Cô Trung Nghĩa. Độc Cô Trung Nghĩa chẳng qua là con chó của Độc Cô Minh, hắn còn không có tiến nổi vào luyện khí kỳ.
Bốp!
Một âm thanh trời giáng vào gáy của Độc Cô Trung Nghĩa. Hắn chỉ cảm giác được ót đau nhói sau đó mình hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.
Ánh mắt Độc Cô Minh trong lúc này tràn ngập dâm dục. Con mắt đỏ lừ nhìn về phía thiếu nữ. Hắn nhẹ nhàng dùng tay tác miệng của thiếu nữ ra sau đó đổ một phần thuốc vào trong miệng của thiếu nữ. Sau đó miệng của hắn cũng ngẩng lên nuốt một đám bột vào bụng của mình.
Vẻ mặt của hắn tràn ngập tả hỏa, cây côn thịt của hắn lúc này đã phình to và cương cứng như muốn phá thể mà ra. Hắn vừa cười dâm đãng vừa nhanh chóng cởi bỏ đi y phục trên người của mình. Một thân thể có chút gầy gò do tửu sắc tạo ra. Tuổi của hắn cũng khá lớn bằng so với tuổi của Độc Cô Mộng Dao. Do hắn sinh trước Độc Cô Mộng Dao vài ngày nên hắn tựu là nhị thiếu gia của Độc Cô gia.
Tính ra tuổi tác của Độc Cô Minh cũng đã hai mươi ba tuổi rồi. Hai mươi ba tuổi mà thực lực mới đạt có luyện khí tứ trọng. Văn Sơn chặc lưỡi bởi vì tộc độ này cũng có chút quá chậm đi. Có lẽ bởi vì hắn sợ không có dẫn khí thành công vào cơ thể nên muộn như vậy mới dẫn khí vào cơ thể. Kết quả là qua mất thời kỳ tu luyện tốt nhất. Dù sao đến tuổi hai mươi trở nên khi đó thân thể đã cố định nên khả năng dẫn khí thành công so với từ hai mươi tuổi trở xuống rất nhiều lần. Đây là kinh nghiệm tích lũy từ trên xuống. Tuy nhiên mười tám đến hai mươi tuổi lại là thời điểm hấp thu năng lượng nhanh nhất tốt nhất.
Bàn tay của hắn vươn lên sờ vào người của thiếu nữ, khuôn mặt cực kỳ dâm đãng nói: “Tiểu mỹ nhân ta đến đây!” Bất chợt hắn cảm giác lạnh gáy muốn xoay người lại. Bởi vì hắn cảm nhận hình như có người nào đó.
Bốp!
Một âm thanh rất mạnh vang lên. Một cú đấm thẳng vào má của hắn khiến iệng của hắn bắn ra mấy cái răng chứa máu. Đồng thời tiếng rạn quai hàm phát ra. Độc Cô Minh bị đánh bay. Cả người đập mạnh lên thân cây lâm vào tình trạng hôn mê.
Văn Sơn nhìn về phía cây côn thịt kia so với hắn không bằng một lửa, khóe miệng của Văn Sơn nhếch lên khinh thường nói: “Tiền vốn không bằng một nửa của lão tử mà dám học người khác đi bắt cóc mỹ nữ để cường hiếp sao? Về luyện tập cho đủ tiền vỗn đi đã! Lão tử tiền vốn nhiều như vậy còn không dám đi cưỡng bức hiếp dâm vậy mà ngươi dãm qua mặt lão tử à!?”
Văn Sơn khinh thường. Hắn lôi Độc Cô Nhất Minh về phía bên trong bụi râm. Khi ánh mắt của hắn quét về phía chiếc bình đang lăn lóc ở đó thì khóe miệng của Văn Sơn mỉm cười cực kỳ dâm đãng. Hắn xoay người rời đi, một lúc sau hắn trở lại với một người khác. Người này chính là Độc Cô Trung Nghĩa bị hắn đánh ngất.
“Dám qua mặt bản thiếu gia! Bản thiếu gia còn chưa được cưỡng bức hiếp dâm mỹ nữ bao giờ mà các ngươi dám vượt mặt à! Không trừng phạt các ngươi thì bản thiếu gia không phải là họ Văn!” Văn Sơn lời nói đầy chính nghĩa, khuôn mặt thì nổi lên vẻ gian tà cực gian cực ác. Hắn mở miệng của Độc Cô Trung Nghĩa đem toàn bộ thuốc dộc vào miệng của Độc Cô Trung Nghĩa.
Sau đó hắn xé bỏ toàn bộ áo quần Độc Cô Trung Nghĩa sau đó ném Độc Cô Trung Nghĩa vào bụi rậm cùng với Độc Cô Minh. Hắn bước về phía thiếu nữ bàn tay vươn ra đem thiếu nữ nâng lên. Văn Sơn tặc lưỡi một cái thở dài: “Thảo nào!” Bởi vì thiếu nữ này sắc đẹp so với Vân Phỉ Phỉ không kém chút nào. Nàng có lẽ chỉ kém Mục Lung Linh mà thôi.
Văn Sơn đem thiếu nữ nâng lên sau đó trực tiếp rời đi nơi này. Hắn tiến vào một nơi khá xa nơi này. Hắn tìm một nơi thoáng mát muốn lay tỉnh thiếu nữ. Hiện giờ hắn cũng ở một nơi khá là xinh đẹp thơ mộng cùng vắng vẻ.
“Ư…” Thiếu nữ phát ra âm thanh rên nhè nhẹ cực kỳ dâm đãng. Văn Sơn cảm giác cả người nóng lên. Hắn toàn thân run rẩy. Hắn chưa từng bao giờ gặp phải tình trạng như thế này. Dù gì thì kiếp này và kiếp trước hắn chính là một xử nam.
Văn Sơn ngày một thở dộc, hắn hít một hơi lạnh sau đó lẩm bẩm nói: “Hôn nàng một cái chắc không sao đâu nhỉ?” Đôi môi của hắn trực tiếp kề lên đôi môi của thiếu nữ. Hắn cảm giác được cái cảm giác mềm mại từ đôi môi của nàng truyền ra.
Văn Sơn cũng không biết được rằng thiếu nữ đã bị trúng xuân dược. Miệng của nàng vẫn còn dư vị của xuân dược. Hai bàn tay của thiếu nữ trực tiếp bá lên cổ của hắn. Chiếc lưỡi của nàng đáp lại của hắn có chút vụng về. Hai chiếc lưỡi quấn vào với nhau. Văn Sơn thở ra hồng hộc, hắn nhìn thấy được nàng không có mở mắt mà hành động theo bản năng. Cả người Văn Sơn nóng ran.
Ánh mắt của hắn lại quét qua một bộ ngực khá lớn thì lẩm bẩm nói: “Sờ một chút chắc không sao a? Hộc. hộc…” Hắn liên tục thở dốc ra bên ngoài. Ánh mắt hau háu nhìn về phía đôi nhũ phong cao vút
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...