Đại Lục Liên Hoa
Sau khi Hạ Tường Vũ được hồ yêu Linh Nhi cứu thoát khỏi chết đói và thu nhận bên mình. Hắn đã có những phút giây hạnh phúc. Đồng thời nhờ sự ân cần không biết mệt mỏi của hồ yêu mà hắn đã dần khôi phục lại sinh lực. Thần sắc tươi tỉnh tràn đầy sức sống, tâm trạng theo đó mà trở nên yêu đời hơn xưa rất nhiều.
Mặt dù nói người và yêu không nên ở nhau quá gần. Nếu không yêu khí sẽ áp đi mất dương khí của Tường Vũ. Nhưng may cho hắn, Linh Nhi là bán yêu.
Nên yêu khí của cô không ảnh hưởng đến hắn quá nhiều nên quá trình hồi phục của hắn rất nhanh. Ngày hôm nay hắn phải ở nhà chờ đợi Linh Nhi đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn trở về.
Ở nhà buồn chán nên hắn chậm rãi di chuyển ra khỏi căn nhà. Quyết định ra ngoài mà hóng mát.
Đi mãi trong vô định hắn đã đi ra phía bờ sông cách ngôi nhà hơn năm dặm về hướng Nam.
Hai bên sông là những viên đá sỏi màu trắng trãi dài theo mé nước. Tường Vũ từ từ đi đến đó đặng hít một chút khí trời trong lành.
Hắn vừa di chuyển dọc theo bờ sông vừa suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mà không để ý đến lòng sông. Nói đó đang nổi lên từng đợt bọt nước lớn. Như thể bên dưới đang có loài thủy quái đang hô hấp.
Mà quả thật bên dưới là một con thủy quái với hai chiếc sừng, cùng hình dạng như cá chép nước ngọt. Kích thước của nó tầm năm trượng. Nó có tên Hồng Lý Ngư.
Con thủy quái đang nghĩ ngơi, thì đánh hơi thấy mùi của loài người liền trở nên đói bụng. Nhưng nó lại giở chứng không muốn tấn công con mồi ngay. Mà chậm rãi bám theo phía sau. Nó đang chờ đợi giây phút thích hợp đặng vồ lấy Tường Vũ mà nuốt sống.
Tường Vũ cứ vô thức như vậy đi thêm gần hai dặm nữa, mà con thủy quái kia vẫn kiên trì đến lạ. Phải kẻ khác là ăn luôn cho đỡ mất thời gian, có thể lâu ngày mới có con mồi dâng đến tận miệng nên nó muốn chơi đùa một chút.
Mãi cho đến khi Hạ Tường Vũ khát nước. Thấy bên cạnh là dòng sông thì đến gần, đặng uống.
Hắn đưa nguyên cả gương mặt xuống lòng sông đặng hớp một cái thật nhiều nước. Đưa mặt xuống hớp lấy hớp để, vào bụng. Đến lúc kéo gương mặt lên mặt nước thì hắn mở hé mắt ra, thì vô tình bắt gặp đôi mắt to lớn của Lý Ngư. Ngay lập tức Tường Vũ nhân ra nguy hiểm, liền giật lùi lại vài bước song cắm đầu chạy về phía khu rừng.
Lý Ngư nào để cho Tường Vũ chạy thoát dễ như vậy. Nó đã bỏ công bỏ sức đến như thế kia mà.
Nhanh như chớp nó trồi lên, để lộ ra hình dáng gớm ghiết của mình. Cơ thể nó biến dị thành có nhiều thứ trên cơ thể không giống với loài lý ngư bình thường. Sau đó hai bên mang của nó trồi ra hai cái súc tu dài màu đỏ như ruột. Trực tiếp lao đến bắt lấy Tường Vũ.
Với tốc độ nhanh như thế thì sức người như Tường Vũ làm sau có thể so bì, trong nháy mắt hai xúc tu đã trói chân của Tường Vũ mà lôi về phía nó mặc cho hắn dùng sức chống cự, đến nỗi đã bám tay xuống đất mạnh đến mức những đầu ngón tay đã tứa ra máu. Kẻ xuống mặt đất những đường của móng tay.
Lý Ngư đã mở sẳn miệng há lên trên. Theo động tác xúc tu nắm lấy chân Tường Vũ quẳng hắn lên không cho hắn tự do rơi vào miệng nó.
A a a.
Tường Vũ la lên trong tuyệt vọng
Nhưng chính trong lúc đó, ý chí sinh tồn lại lần nữa trỗi dậy. Hắn nói trong cơn hận.
“Kẻ như ngươi mà lại muốn lấy đi cuộc sống của ta hay sao. Ta đã phải rất vất vả chống chọi với cái gọi là thiên mệnh, giờ ta không còn tin vào những thứ đó nữa. Ta sẽ cho ngươi biết đã chọn sai đối tượng là như thế nào.”
Nói đoạn trong lúc rơi xuống, hắn liền đưa tay vào người. Lấy ra một con dao được làm bằng xương thủy quái. Nó là vật mà Linh Nhi đã đưa cho hắn xem như là vật phòng thân khi cô không có ở nhà. Con dao ấy độ chừng 20 phân, với cán dao được tỉa gọn gàng có thể cầm nắm một cách dễ dàng.
Cứ như thế hắn đang rơi vào miệng của Lý Ngư theo quán tính.
Nhưng khi vừa đến phần miệng hắn đã tận dụng cái lưỡi của nó đang đưa lên ở gần khoang miệng đặng nuốt lấy hắn mà đâm một cái thật mạnh vào đó. Nhát đâm đó rất sâu lút cả cán ghim vào phần dưới của lưỡi. Khiến Lý Ngư kêu lên đầy đau đớn, bèn vùng vẩy cái lưỡi nhắm hất hắn ra.
Nhưng Tường Vũ nào chịu thả. Hắn liền nắm chặc hai tay vào đó đễ giữ cho vững. Cái lưỡi của Lý Ngư uốn éo liên tục va đập vào thành miệng, răng cùng các nơi khác bên trong. Nhằm dập cho Tường Vũ phải buông tay.
Nhưng đối với một kẻ coi thường tính mạng của chính mình như Tường Vũ một khi đã trân quý mạng sống. Thì dù có bị dập đến hai cái xương sườn bị gãy hắn vẫn nhất quyết không buông tay. Cố trụ để tìm cho bản thân một con đường sống.
Lý Ngư vùng vẫy một lúc mà không thay đổi được tình hình. Liền dùng hai cái xúc tu kia tiến vào bên trong khoang miệng đặng hỗ trợ, giờ nhân lực bên trong khoang miệng của đối phương tăng lên. Đồng thời dịch từ dạ dài theo đó mà trào ra phát ra những âm thanh.
Xèo xèo
Dung dịch trong dạ dày có thể phân hủy xác sinh vật rất nhanh khiến Tường Vũ phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Hắn nói:
“Ta sẽ biến ngày hôm nay của ngươi thành một ngày tồi tệ. Con yêu quái khốn kiếp.” nói đoạn hắn mạnh mẽ dùng tay lau đi máu đang chảy ra bên má phải. Vì lúc nãy va phải hàm răng của lý ngư, khiến hắn bị thương.
Sau đó tận dụng những xúc tu kia đang uôn lượn trong không gian hẹp. Hắn liền rút mạnh con dao ra, khiến máu của nó bắn mạnh vào mặt của Tường Vũ. Sau đó thuận thế hắn nhảy lên lưỡi của Lý Ngư.
Vì lý ngư quá đau đớn sau cái rút dao đó. Cùng những lần ngoáy mạnh và xoay vào phần lưỡi đó, khiến máu bắn ra rất nhiều.
Không gian bên trong khoang miệng Lý Ngư lại không thể biết được vị trí chính xác của con mồi nên đã vung xúc tu vô tội vạ. Khiến khoang miệng nó bây giờ đầy dẫy vết thương.
Nhân lúc một trong hai xúc tu đang vung loạn xạ. Ngang nơi cái lưỡi đang đưa hắn đi đến gần nó.
Tường Vũ không một chút chần chừ lấy con dao đâm lên xúc tu từ dưới lên. Ghim chặc vào đó.
Lý Ngư lại bị đâm khiến nó đau đớn, mà vung hai xúc tu ra bên ngoài. Vừa ra bên ngoài, Tường Vũ liền rút rao ra. Và theo đó mà rơi xuống phần đất đá sỏi.
Nhưng cú tiếp đất đó khiến vết thương đang có trong người trầm trọng hơn, Hắn hộc ra một ngụm máu tươi.
Đôi chân thì đứng không vững vì bên dưới là đá tiếp đất kiểu đó. Năm bảy phần là hắn đã gãy xương chân.
Trong khi hắn đang nhăn nhó lên vì đau đớn. Thì Lý Ngư đang trở nên cuồng nộ, nó không ngờ một kẻ yếu đuối như Tường Vũ lại có thể biến nó thành như thế này. Nó liên điên cuồng dùng hai xúc tu tấn công từ trên không giáng xuống.
Hạ Tường Vũ lúc này nhất chân lên để chạy còn không nổi, huống chi là chống cự. Nếu như lẽ thường hắn sẽ nằm lại và trách ông trời, nhưng lúc này đây. Hắn đã có một người chờ hắn về, có người xem hắn là người thân. Hắn tuyệt đối không được chết.
Răng cắn chặt môi, hắn chống tay đứng dậy mà bỏ chạy. Mặt cho xương chân trái đã gãy. Hắn chống tay dùng chân phai nhảy lò cò mà bỏ chạy.
Nhanh chóng tiến vào khu rừng, với thân thể đầy thương tích.
Đằng sau hắn là hai súc tuc điên cuồng của Lý Ngư bám theo sát nút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...