Đại Lục Liên Hoa


Ngày thứ ba, nhóm người Trương Vệ bị giam cầm. Bọn họ bao gồm: Lục Kiếm Bình, Tại Thiên, Trương Vệ, Khuất Duy Công, Lý Tấn, Tiểu Bảo cùng với Kim Mã.





Phòng giam này khá chậc chội, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong gió. Nơi Trương Vệ nằm là một khối đá dài với kích thước bằng thân người, đồng thời được phủ lên một đó một lớp cỏ khô.





Chàng nằm trên đó, không có lấy một chút cử động dù là sớm hay là muộn.





Còn những người khác thì ngồi xung quanh. Do ở đây có mỗi Lục Kiếm Bình là nữ, nên nàng ưu ái một góc riêng cho thoải mái.





Còn Kim Mã cùng Tiểu Bảo đã trở lại hình dạng của mình để cho bọn họ có đủ không gian sinh hoạt.





“Nè! Các người định để cho bọn ta chết đói hay sao? Bọn ta đã giúp các người chống kẻ thù. Mà đối xử với nhau như vậy hả?”





Tại Thiên hai tay ôm lấy song sắt nhà gian. Hướng tầm nhìn nhỏ hẹp về phía một tên cai ngục đứng cách đó không quá xa.





Nghe thấy được giọng của cậu nhưng hắn cứ như một tảng đá, chẳng chút mảy may bận tâm.





Khiến cậu tức giận đấm thật mạnh vào song sắt:






“Đúng là khốn kiếp mà.”





“Đừng phí sức mà làm gì? Nếu họ coi chúng ta là đồng minh thì đã không giam tù chúng ta rồi.”





Khuất Duy Công, dựa lưng vào vách tường. Chán nản can ngăn.





“Ta chết đói cũng không sao, nhưng thiếu chủ đã yếu sức mà còn nhịn mấy ngày không chữa trị đàng hoàng khiến ta cảm thấy không yên tâm.”





Tại Thiên vừa nói vừa liếc nhìn Trương Vệ. Thấy chàng như thế khiến cậu không kìm chế được cảm xúc.





“Thiếu chủ vẫn ổn.” Lục Kiếm Bình ngồi bên cạnh Trương Vệ đưa tay ra kiểm tra thân thể của chàng rồi đưa ra nhận định. “Tuy nhiên thật không biết lý do là gì. Mà đến giờ này vẫn chưa thể tỉnh lại.”





“Thật đáng ngại.” Tại Thiên thờ dài buồn rầu.





“Chủ tớ các người chưa gì đã nhốn nháo hết cả lên. Phiền chết đi được.”





Lý Tấn khi được trở về tình trạng bình thường lại bắt đầu giở giọng hống hách. Nói đoạn hắn đưa ngón tay lên ngoáy lỗ tai một cách đầy thô tục.






Thấy vậy, Lục Kiếm Bình lạnh lùng nói:





“Với tình hình này, rất có thể chúng ta sẽ được ban cho một cái chết.” Nói đoạn nàng mỉm cười đầy trào phúng.”Đến lúc đó, ngươi có muốn kiêu ngạo cũng không có thời gian đâu. Vậy nên cứ tranh thủ đi.”





Bị khích tướng, Lý Tấn không kìm nén được mà chỉ tay về phía nàng.





“Cô…”





Trong lúc mọi người còn đang bàn luận, nói khích nhau. Thì Khuất Duy Công lần lượt đi dạo quanh phòng giam. Đồng thời chạm vào một số nơi, cuối cùng thì cậu ta nói:





“Loại đá này làm bằng U Lan Thạch, còn song cửa thì được làm bằng Hải Sa Thạch. Thông thường chúng ta có muốn thoát thân cũng khó, nay lại không còn trong tay vũ khí của mình. Thì điều đó dường như là không thể.”





“Đương nhiên rồi, liệu có ai ngốc đến mức nhốt chúng ta vào nhà ngục thông thường cơ chứ.” Lý Tấn mang một thân chán nản. Nằm luôn xuống nền đất. Sau đó gác chân chồng chéo lên nhau. Thở dài một hơi rồi nói tiếp:”Chẳng phải các ngươi có thể chống cự hay sao. Mà lại chấp thuận trói buộc cả lũ như thế.”





“Hỏi thừa, vì bọn ta là người của Trương Gia Bảo. Không thể làm những chuyện như vậy được.”





Lục Kiếm Bình đáp lời. Rồi cậu nhìn Khuất Duy Công mà mở giọng:






“Khuất huynh đệ, thứ lỗi vì đã lôi ngươi vào trong chuyện này…”





“Không có to tát, cũng là ta đồng ý thôi. Có ngờ được mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức thế này đâu. Chẳng ngờ Tiên tộc lại lấy oán báo ơn.” Khuất Duy Công vừa nói vừa phẩy tay chối bỏ.





Đồng thời điểm Khuất Duy Công kết câu, thì Lý Tấn cũng chen vào câu chuyện.





“Nhắc mới nhớ, nguyên nhân của chuyện này chẳng phải là do Trương thiếu gia nhà các ngươi gây ra hay sao. Tự nhiên vô thưởng vô phạt lại ngồi vào Vương tọa để gây ra cớ sự này.”





“Đó chẳng qua là tin đồn, ngươi nhìn hắn cho thật kỹ đi, có chút gì chứng minh được hắn đã ngồi vào Vương tọa ư. Cuộc chiến đó chỉ có hai người, không một ai chứng kiến. Họa ra chỉ có mỗi cô nương áo trắng kia.” Nói đoạn, Khuất Duy Công nhìn chằm chằm Lục Kiếm Bình. “Có chuyện gì đã xảy ra, chỉ có người nhà Trương gia nắm rõ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.”





Thấy sự nghi ngờ đã đổi hướng về phía mình, Lục Kiếm Bình cười lạnh nhạt rồi đáp:





“Ta cũng bị hắn đả thương đến bất tỉnh, tin đồn cũng là do Tiên tộc truyền ra. Có thể họ đã mất thể diện về việc này, nên muốn đổ lỗi cho chúng ta nhằm có cái cớ để giải thích thì sao đây.”





Lời nói đó của nàng, đã nhắc nhở tất cả những người đang có mặt ở đây. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ điều đó, nếu kẻ tấn công không thể bắt được mà còn để đối phương giáng một đòn thật đau cho Tiên giới. Tin này truyền ra thì chẳng mấy chốc, thể diện của Tiên giới biết giấu mặt vào đâu.





Bọn họ cần lấy một vật thế thân.





Dù không biết Trương Vệ hay ai làm, dù cho chàng có đúng là tân vương Tiên giới thì bọn họ cũng phải suy xét thật kỹ. Thậm chí không màng mọi thứ mà tận diệt gia tộc họ Trương cùng những người liên can.





Đương nhiên nói là nói vậy, tuy nhiên phải xét lại rằng. Tại Thiên cùng Lục Kiếm Bình năm bảy phần đã nắm chắc việc này ra sao hết rồi. Họ không muốn nói chuyện này ra với người ngoài, nên tự thân họ tự biết phải giữ im lặng. Và chuyển hướng đi di luận đi một hướng khác có lợi hơn cho phe mình.






“Nói cũng phải, ta không tin tiểu tử Trương Vệ mang trong người Đế khí. Nói hắn đánh ngang ngửa với một kẻ mạnh và đáng sợ hàng đầu đại lục này, nếu nói ra có mấy người tin đó là sự thật.”





Lý Tấn suy nghĩ một hồi, cũng khó hiểu mà đưa ra lời nói không suy nghĩ trước. Quả thật việc xảy ra với Trương Vệ lúc này, nếu đặt vào mấy tháng trước liệu ai dám tin đó là sự thật.Họ chỉ nghĩ là một lời nói đùa không có lấy một chút cơ sở. Nhưng dường như Lý Tấn quên mất một điều, Trương Vệ là đệ tử của Đông Phương Nghi. Một người thâm sâu khó lường. Thì thử hỏi mọi chuyện sẽ còn điên rồ đến mức độ nào.





“Chuyện này phải để hắn tỉnh lại mới biết rõ ngọn ngành. Còn chuyện Vương tọa lần đầu ta được nghe đến nó. Quả thật lần này, Tiên giới đã quá coi thường các thế lực khác mà gánh một cái giá khá chát.”





Khuất Duy Công tiếp lời, nói xong cậu ta cũng chán nản mà đứng dựa lưng vào tường nhà ngục. Tình cảnh của bọn họ lúc này quả thật không biết là sẽ đi về đâu. Dường như Tiên giới đã có sẵn ý định riêng nói với bọn họ. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, Khuất Duy Công nhìn Tại Thiên hỏi:





“Tại sao lúc đó, các ngươi lại không kháng cự. Chẳng phải chúng ta có thừa thời gian để bỏ trốn hay sao. Ngươi đang ở bên ngoài Lăng Tiêu Thành mà.”





Nghe được câu hỏi của Khuất Duy Công, Tại Thiên đáp đầy khẳng khái:





“Ta đã từng nói, từ cái ngày ta bước chân vào Trương Gia Bảo. Ta chết là người của Trương gia, không thể bỏ trốn gây liên lụy đến gia tộc mà mình phụng sự được.” Nói đoạn, Tại Thiên nhìn Lý Tấn mà thắc mắc: “Thật không để ý, chẳng phải còn Trương Triết Hạn hay sao…?”





“Ta chẳng biết, lúc ta tỉnh lại đã nằm trong tay của quân lính Tiên tộc. Có thể hắn đã nhanh chân chạy thoát rồi cũng nên.” Lý Tấn biết là hỏi mình nên trả lời luôn một thể.





Cứ thế nhóm người Tại Thiên cũng chỉ có thể quanh quẩn trong nhà lao đến hết ngày mà chẳng thể làm được bất kỳ điều gì.





Sáng ngày hôm sau, tất cả bị áp giải cùng gia quyến Độc Cô gia lên đường trở về Lăng Tiêu Thành.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui