Tầm màn khói sau vụ nổ dần vơi đi, bóng hình của Hạ Chấn Bảo vẫn đứng sừng sững như không hề có một chút tổn hại nào. Xem ra hành động hy sinh của Triệu Khuông Dẫn đã phí công vô ích.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay phủi đi những mảng bụi bám lên y phục rồi đưa ánh nhìn về phía hoàng thành. Chậm rãi di chuyển đến gần bờ vực vừa được tạo ra sau vụ nổ lớn, phóng tầm nhìn qua phía bên kia nhìn thấy nhóm người Tiểu Bảo. Thì hắn bất chợt mỉm cười:
“Đúng là phiền toái.”
Lúc này phía sau lưng Hạ Chấn Bảo, là một bãi chiến trường không hơn không kém. Xác thân từ trên vách thành cho đến trong các hang cùng ngõ hẹp của thành đều có những dấu vết lưu lại. Hải Giải vẫn đang điên cuồng phá hủy hết thảy những thứ gì có trong tầm mắt.
Khiến khung cảnh lại càng trở nên khó thể diễn tả nổi.
Hạ Chấn Bảo nhìn thấy câu cầu nối giữa hai khu vực đã trở nên như vậy thì nói với thủ hạ:
“Đến đây là được rồi, chuyện còn lại để đích thân ta ra tay.”
“Tuân lệnh!”
Sau khi nhận lệnh thì quân lực của Hoa Tử Đằng liền lui lại để Hạ Chấn Bảo tự do mà hành động. Hắn nhẹ nhàng bước chân lên khoảng không trước mặt. Ngay lập tức ở nơi đó là một bậc thang nối dài vô hình trong suốt không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, hắn cứ thể mà chậm rãi bước đi đến hoàng thành Tiên tộc. Dễ dàng như một trò chơi tiêu khiển.
Bên này cầu, Kim Mã đã nhận ra được điều đó. Cũng không có gì là quá ngạc nhiên, bởi vì ngay từ đầu phá hủy cây cầu cũng chỉ để cho những quân lực Hoa Tử Đằng không thể tiến vào bên trong hoàng thành mà phá hoại, chứ với thực lực của Hạ Chấn Bảo điều này không khác gì là đang múa rìu qua mắt thợ.
Đối đầu với hắn lại càng không thể, cho nên hạn chế thiệt hại đến mức thấp nhất là điều nên làm lúc này.
Lúc này Độc Cô Việt mới tiến đến gần mà dò hỏi nhóm người của Tiểu Bảo:
“Làm sao các người đến được đây!”
“Chúng tôi nhờ Lạc Lạc công chúa chỉ dẫn đến. Nếu có gì mạo phạm mong hoàng tử không chấp vặt.” Tiểu Bảo nhu mì khuỵu gối nhẹ nhàng chào Độc Cô Việt.
“Là Quận chúa! Chả trách các người là ngoại tộc mà có thể mở được cánh cổng không gian để đến đây.”
“Nhanh lên, hãy tìm nơi trú ẩn đi. Chúng ta không thể ngăn cản bước tiến của hắn được đâu. Hắn là Nam Thiên Vương “Hạ Chấn Bảo” …” Kim Mã ngay lập tức hối thúc.
Vừa nghe đến cái tên đó, sắc mặt của Độc Cô Việt đại biến, môi miệng không tự chủ mà run rẩy:
“Là Nam Thiên Vương… chả trách sức mạnh lại kinh khủng đến như vậy. Tại sao người như vậy lại tấn công vào Tiên giới cơ chứ?”
“Trời ạ! Không có thời gian để cảm thán đâu… Rút quân nhanh đi…” Sự hối thúc liên tục của Kim Mã khiến Độc Cô Việt, không biết làm thế nào mới phải, nhưng lúc này quả thật chênh lệch thực lực quá lớn. Nguồn lực hiện tại cũng không thể ngăn cản được một kẻ có sức mạnh hủy thiên thiên diệt địa như là Hạ Chấn Bảo cho nên chỉ có thể rút lui.
Độc Cô Việt nhanh chóng truyền lệnh xuống cho toàn quân vào bên trong hoàng thành trú ẩn chờ đợi tiếp viện. Việc thoái lui này đồng nghĩa với việc để Hạ Chấn Bảo có thể dễ dàng tiếp cận với Vương Tọa. Nhưng ở bên dưới Vương Tọa có những cạm bẫy có thể cầm chân Hạ Chấn Bảo thêm một lúc.
Cho nên Độc Cô Việt chỉ còn cách cầu nguyện cho quân đội Tiên tộc đang chinh chiến bên ngoài kịp thời trở về để tiếp viện. Còn lại duy trì việc bảo vệ hoàng gia là mục tiêu thiết yếu lúc này.
“Vậy chuyện mà hai người nói với ta, đừng nói là bảo vệ hoàng tộc đấy!” Khuất Duy Công với ngữ khí chán chường nói.
Nghe Khuất Duy Công hỏi, Tiểu Bảo cười nhẹ phẩy tay thoái thác nói:
“Ờ thì… không hẳn là vậy đâu, chuyện của chúng ta còn ở phía sau nữa.”
Vừa nói ánh mắt của Tiểu Bảo không ngừng nhìn về phía Hạ Chấn Bảo đang di chuyển lại gần hoàng thành. Rồi xoay lại hỏi Kim Mã.
“Thiếu chủ của ngươi rốt cuộc đã đến chưa, chúng ta không còn đủ thời gian nữa đâu.”
“Đã đến, chúng ta cũng rút lui thôi.”
Nhận được câu trả lời, nhóm người Tiểu Bảo cùng toàn bộ quân lực Tiên giới bên phía hoàng thành nhanh chóng rời khỏi khu vực này hạn chế tối đã việc đối đầu trực diện với Hạ Chấn Bảo. Nhờ đó mà hắn dễ dàng đến với hoàng thành mà không có chút trở ngại nào.
…
Phía Bắc của Lăng Tiêu Thành.
Một nhóm quân lực do Trúc Nam Phong chỉ huy gần ba trăm thủ hạ, tiến đến khu vực này. Với mục đích chia quân từ nhiều hướng để tấn công vào Lăng Tiêu Thành. Tuỵ nhiên khi chỉ còn cách Lăng Tiêu Thành chỉ chừng nữa dặm đường thì một bóng hình nữ nhân đã đứng chờ ở đó từ lúc nào.
Nàng khoát lên người một bộ y phục trắng, với bộ phục y này thì nói hở cũng không hẳn mà kín đáo cũng chưa tới. Nữ nhân ấy không ai khác là Lục Kiếm Bình, nàng đứng đây để chờ đợi Trương Vệ thì gặp nhóm người của Trúc Nam Phong.
Nàng không cần phải chào hỏi quá nhiều, vì chỉ cần nhìn thấy khí thế của đối phương là biết là kẻ địch. Thần khí “Phong Thần” trên cánh tay phải của nàng liền phát ra một cổ năng lượng trắng. Đôi mắt mèo trên đó ngay lập tức cử động đưa ánh mắt mà quan sát kẻ thù phía trước.
Ngay lập tức vạt áo của nàng bay lên đi kèm với đó là một trận cuồng phong dữ dội. Khi nhóm người của Trúc Nam Phong vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì trận cuồn phong đó đã hoá thành những chiếc vòi rồng cuốn phăng cơ số thuộc hạ của hắn vào miền cực lạc.
Ngay đến Trúc Nam Phong cũng phải kinh ngạc với loại sức mạnh này.
Tuy nhiên hắn cũng rất nhanh chóng, hất nhẹ bàn tay để hoá giải đi những chiếc vòi rồng đang đe doạ tới hắn. Sau đó thì đưa ánh mắt quét qua quang cảnh trước mặt mà dừng lại ở chỗ Lục Kiếm Bình.
Nàng như một đoá hoa hồng, xinh đẹp và kiều diễm khiến ánh nhìn của Trúc Nam Phong không thể rời mắt. Khiến hắn không kiềm lòng được mà buông lời trêu ghẹo:
“Tiểu mỹ nhân, nhìn nàng từ góc độ nào cũng vô cùng xinh đẹp, hà cớ gì lại dùng một tấm vải mong manh đó mà che lại chứ. Dung mạo trác tuyệt cũng chỉ là một nhãn vị không thể thiếu trong cuộc sống này mà. Ta nói có đúng không.”
Những lời nam nhân như thế này, Lục Kiếm Bình đã nghe quá nhiều. Ánh mắt nàng lạnh lùng coi rẻ hắn khiến hắn bắt được ánh mắt đó mà cảm thấy vô cùng thú vị.
Hắn nhìn nàng được một lúc, thì nở nụ cười rồi xoay lưng định rời khỏi đây. Trúc Nam Phong là kẻ thức thời, hắn luôn tìm cho bản thân những điểm lợi, nếu đặt bản thân vào vòng nguy hiểm hắn tuyệt đối sẽ không làm. Trước khi rời đi hắn xoay đầu lại nhìn nàng mà để lại một câu:
“Chiến trường là nơi đẫm máu, nữ nhân xinh đẹp thì nên yên phận ở nhà làm vợ hiền dâu thảo.” Sau đó thì cười lớn “Tiểu mỹ nhân chúng ta sẽ gặp lại nhau sao?”
Nói đoạn hắn phẩy nhẹ hữu thủ, hắn cùng hơn trăm thuộc hạ biến mất một cách nhanh chóng.
Một lác sau, thì Trương Vệ cũng đã cưỡi Xích Viêm Điểu đến gặp Lục Kiếm Bình. Chàng liền niềm nở chào hỏi:
“Kiếm Bình, cô vẫn bình an chứ.”
Đáp lại sự thân thiện đó, Lục Kiếm Bình lạnh lùng xoay lưng lại rồi nói:
“Không cần người phải bận tâm, tôi chờ người lâu quá đến mức sắp chết vì đợi.”
Nghe sự trách cứ đó, Trương Vệ chỉ còn cách áy ngại, bàn tay đưa lên gãy phần tóc mai rồi cố nặn ra nụ cười:
“Lỗi ta, đã khiến cô phải chờ đợi rồi.”
“Hừm!” Kiếm Bình lạnh lùng như băng giá không hề có một chút xúc cảm nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...