Đôi cánh của Xích Viêm Điểu nhiễm lửa, khiến đường bay của thần thú này đã vẽ ra trên khoảng không những hình thù đặc biệt. Các hình ảnh cung đường lượn vòng quanh một cách thành thục, không có một kẻ hở để đối phương có thể khai thác.
Chi thể có phần sắc nhọn kia của Ngao Tử không sao có thể tác động vật lý lên cơ thể của Xích Viêm Điểm được, đành bất lực mà để Xích Viêm Điểu dễ dàng vượt qua từng cái, từng cái rào cản một mà tiến rất gần với cánh cổng dẫn đến Tiên giới.
Khi nhìn thấy khoảng cách của bản thân đã rất cận kề với tấm màn năng lượng ngăn cách của hai thế giới. Thời khắc ấy, Trương Vệ đã bất giác nở một nụ cười vui thỏa.
Nhưng Ngao Tử lại không muốn, hành trình của Trương Vệ quá suôn sẻ đến như vậy. Liền gia tăng thêm một chút khó khăn thử thách mà bản thân nó là vật cản.
Phần đuôi của Ngao Tử đương chìm bên dưới mặt biển, liền được nó dùng đến mà tấn công phủ đầu Trương Vệ. Bằng cảm nhận không gian vốn dĩ đã rất thành thục, Trương Vệ đã ngay lập tức nhận ra sự tất công bất ngờ này đến từ đối phương. Ngay lập tức chàng thốt ra lời nhắc nhở:
“Cẩn thận!”
Lời chàng vẫn chưa hoàn chỉnh thì sát chiêu đó đã đến rất gần bên dưới phần bụng của Xích Viêm Điểu, khi ấy chàng bất giác mở tròn mắt tất cả bởi vì bất ngờ với tốc độ của loài sinh vật này. Diễn biến quá nhanh, với khả năng hiện tại thì Trương Vệ đương nhiên sẽ không thể làm được bất kỳ điều gì nữa mọi chuyện đều phụ thuộc hết vào Xích Viêm Điểu.
Khoảng cách sinh tử đang rất mong manh thì cũng là lúc thần điểu thể hiện khả năng của chính mình.
Xích Viêm Điểu nghiêng thân sang phải, đồng thời hạ cánh bên phía đấy xuống thấp một chút so với bên còn lại. Tạo ra góc nghiêng có thể tránh đòn, thành công thoát hiểm trong gang tấc một cách ngoạn mục. Tuy nhiên, thứ đó sẽ không dừng lại chỉ vì một lần đánh trược.
Cho nên, Xích Viêm Điểu đập nhẹ đôi cánh xoay toàn thân bay thành hình vòng tròn. Uốn lượn theo hướng di chuyển của đối phương đồng thời bay lên cao. Tốc độ bay của thần điểu mỗi lúc một cường hãn, kéo theo Trương Vệ không kịp thích ứng. Nói kiểu gì chàng cũng chỉ là hàng đính kèm, không cẩn thận mà bị bỏ lại như chơi.
Ngay thời điểm mà Xích Viêm Điểu, đổi hướng bay thuận theo chiều cánh cửa mà hướng lên trên tựa như phi cơ đảo cánh thì đã khiến Trương Vệ mất đà mà chới với. Nhưng chàng cũng rất nhanh tay lẹ mắt, dùng hết sức bình sinh mà bám lấy một cọng lông kim sắc to lớn của Xích Viêm Điểm mà thành công lưu lại trên lưng của nó.
Phía sau lưng chàng lúc này, là những phần chi thể với nanh vuốt sắc nhọn của Nghao Tử gắt gao bám đuổi. Nhưng khi trên lưng thần điều thì chàng không cần phải quá lo lắng quá nhiều bởi vì Xích Viêm Điểu cũng là một chiến binh thực thụ trên xa trường đẫm máu này.
Tuyệt đối không chịu khuất phục một cách dễ dàng. Nhẹ nhàng đập khẽ đôi cánh, Xích Viêm Diểm lướt như băng hướng thẳng lên thượng giới. Cuối cùng thì khả năng báo đuổi của Ngao Tử cũng đến giới hạn, nó dường như không thể bay lên được.
Những cái đầu quá khổ ấy, chỉ có thể dừng lại ở một chỗ mà cựa quậy. Bất lực nhìn bóng hình Trương Vệ cùng Xích Viêm Điểu dần khuất dạng sau những đám mây trắng.
Khi thoát khỏi sự đeo bám của Nghao Tử thì cánh cổng Tiên giới chỉ còn cách Trương Vệ ước chừng chưa tới mười trượng. Lúc ấy, Xích Viêm Điểu cũng đã bay ngang trở lại bình thường. Nó tạm thời dừng lại trên không, để cho Trương Vệ có thể bình thản mà đưa ánh nhìn ra xung quanh.
Đôi mắt phàm nhân của chàng thiếu niên trẻ nhìn ngắm toàn thể khung cảnh tuyệt mỹ mà nhân thế khó có thể nào chứng kiến được. Phía dưới những tán mây là biển cả bao la một màu xanh biếc, từng đợt từng đợt sóng lớn vỗ vào cánh cổng to lớn cùng những cánh chim hải âu lượn lờ tạo nên khung cảnh thập phần khơi gợi sự hào hứng.
Trương Vệ khẽ nhìn về phía thành trì Đế Đô, ở nơi đó khói vẫn bốc lên nghi ngút. Quang cảnh ở vị trí của Trương Vệ lúc này khiến chàng phần nào cảm thấy nếu đặt bản thân mình vào một vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống nhân thế chứng kiến cảnh tượng đầu rơi máu chảy của nhân thế.
Thì lúc đó chàng sẽ có cảm nhận như thế nào.
Quả thật, nhân gian sắc màu nhưng ẩn chứa nhiều cạm bẫy, tàn nhân vô tình. Một khi cuốn vào đó sẽ rất khó có thể tự tìm lối thoát cho chính mình.
Khoảng cách của Trương Vệ bây giờ có thể đã cao hơn bảy dặm so với mặt nước biển rồi cho nên không khí có chút loãng.
Chàng chậm rãi đứng lên quét mắt xem xét nhanh qua những thứ gì tồn tại trước mắt mình. Ở phía chân trời trong những đám mây kia dường như có một thứ gì đó.
Có thể là một quần đảo bay như trong truyền thuyết thường miêu tả đó là Thượng giới. Có lẽ một ngày nào đó chàng sẽ đặt chân đến nơi đó, nhưng lúc này chàng còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần phải làm, một chút chiêm ngưỡng cảnh vật như vậy cũng đã là quá đủ cho lần đầu tiên tham gia một trận chiến với quy mô lớn như thế này rồi.
Trương Vệ thở một hơi dài, rồi đưa ánh nhìn trở lại nơi cánh cổng.
“Đi thôi, đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến này.”
Xích Viêm Điểu, kêu nhẹ một tiếng đáp lời. Rồi đập cánh cõng Trương Vệ một mạch tiến vào cánh cổng Tiên giới. Ngay khi họ bước qua thì cánh cổng Tiên giới cũng đã nặng nề đóng lại.
Một khi vật thể to lớn này đã khép lời mời của chính mình lại thì không thể nào mở được nó từ bên ngoài, họa chăng nó chỉ được mở lại từ bên trong. Mà thời điểm đóng mở của nó lại khớp đến nhau như vậy ắt hẳn là có sự can thiệp từ ngoại vật. Không đâu khác chính là Nghao Tử, việc nó xuất hiện ở vùng biển Bắc này không ngoài mục đích giữ cho cánh cổng Tiên Giới luôn mở hé.
Để chờ đợi nhân vật chính cho sự kiện lớn lần này “Trương Vệ”.
Đó cũng là một phần lý giải, cho lý do việc truy đuổi của nó không hề gắt gao như thường lệ. Khi thấy Trương Vệ đã thành công tiến vào Tiên Giới, phần thân dưới của Nghao Tử dần nổi lên khỏi mặt nước. Chính phần thân của loài sinh vật này là một loại sức mạnh để giúp nó chặn ngay chính giữa hai cánh cửa nhằm giữ vững thế trận không để đóng cánh cổng Tiên giới đóng lại dễ dàng.
Phần thân trên dưới của Nghao Tử là một chiếc vỏ vô cùng cứng cáp giống với vỏ của loài Nghao nên mới có tên là “Nghao Tử”. Lớp vỏ này của nó có thể chịu đựng sức ép khổng lồ mà không hề có chút tổn hại, thế thì còn gì tuyệt vời hơn thế nếu để nó chống lại sức ép nặng ngàn cân mà cánh cổng Tiên giới này sỡ hữu.
Nếu không tinh mắt rất khó nhận ra một đạo nhân ảnh đang đứng trên phần thân cứng cáp của Ngao Tử, dáng đứng người này thư thả, cùng gương mặt vô cùng thân thuộc. Một lớp phấn dày, đi kèm với mái tóc tử sắc, thân hình không giống nam cũng không giống nữ. Hành động ẻo lã, dịu dàng không giống bất kỳ một nam nhân nào, nhưng nếu là nữ nhân thì cũng không đến mức tự luyến đến như vậy.
Ánh mắt của người này nhìn theo Trương Vệ một lúc, cho đến khi chàng đã hoàn toàn biến mất thì mới thử thả nở nụ cười bí hiểm. Sau đó ra hiệu cho Nghao Tử rồi cả hai người đồng loạt biến mất sau màn sương từ đâu đó kéo đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...