Lớp đá vôi, bám trên bề mặt Xích Viêm Điểu nhanh chóng rơi xuống từng mảnh từng mảnh. Để lộ ra đôi cánh đỏ rực, đôi cánh ấy to lớn vô cùng chỉ cần một cái xảy cánh thì đã hơn 300 trượng. Chạm thẳng đến vách đá bên cạnh, trực tiếp đập nát nó để có thoải mái buông xõa tự do, đất theo đó mà rơi xuống bên dưới cộng hưởng với cơn rung chấn vừa được sinh ra.
Khiến cảnh tượng lại thêm phần kích thích.
Đôi cánh đỏ vùng lên, tiếp đến là phần cổ đã nhanh chóng bị rửa trôi. Phần đầu được lộ ra Xích Viêm Điểu cất cao tiếng kêu của mình:
Ré…ré…ré.
Sau đó đập mạnh đôi cánh xuống đất mà bay lên cao, ngay lúc đó Trương Vệ đã ngay lập tức di chuyển lên phần lưng đồng thời đeo bám vào những sợi lông vàng trên phần thân đỏ rực của nó. Xích Viêm Điểu là một loài chim nhỏ, với sắc màu chủ đạo là màu đỏ, phần thân cùng phần đầu có một vài chi tiết màu vàng ánh kim.
Lý giải một chút vấn đề của Trương Vệ khi mà chàng có thể tự thân giải phóng cho Xích Viêm Điểu. Một phần đều là do Đông Phương Nghi đã nói đến từ trước. Chuyện này liên quan đến vấn đề việc huyết thống, Xích Viêm Điểu là thần thú bám theo chủ nhân. Hay nói một cách dễ hiểu, là chỉ có những dòng máu huyết thống của chủ nhân mới có thể đánh thức được nó.
Chủ nhân của Tiên tộc là Độc Cô Ngạo Tuyết, mặc dù nói cùng Trương Vệ không thân không thích. Tuy nhiên hắn là dòng dõi Long Tộc mà Trương Gia từ khi còn là Trang Gia đã mang trong người Long Huyết. Cụ thể là Hỏa Long, trải qua hàng ngàn năm dòng máu Long Huyết đó đã phần nào bị lai tạp với huyết thống của nhân tộc cho nên đã không còn cường hãn như trước đây nữa.
Chính vì lẽ đó, nên trong suốt quá trình lịch sử của Trương Gia Bảo chưa từng có một người nào đặt chân lên cảnh giới Thần, đạt đến thứ được gọi là trường sinh bất lão. Đến thời đại này, chỉ có Trương Bảo là người duy nhất gần chạm đến cảnh giới đó, tuy nhiên ông đã không thể đột phá thành công cho nên hiện tại thọ nguyên cũng đã sắp cạn.
Theo đó Trương Vệ mang trong người hai dòng máu, một của Chân Long và một của Huyết Long. Long tộc chính là chủ nhân của Xích Viêm Điểu cho nên khi chàng gọi nó dậy nó sẽ theo ý chàng mà hành động cho đến khi có sự can thiệp của chính chủ.
Phải có lý do Trương Vệ mới dùng đến cách này.
“Nào hướng về phía Tiên giới đi Xích Viêm Điểu.”
Chú chim đỏ, đập nhẹ đôi cánh, sức mạnh không thể bàn tới làm lay chuyển những tạp vật bên dưới mặt đất. Đồng thời lướt nhanh vào bên trong thành Đế Đô. Từng lượt đập cánh, Xích Viêm Điểu đều phát ra những tia năng lượng nhỏ li ti màu đỏ tựa như những giọt sương sớm.
Chúng rơi xuống mặt đất bên dưới, xoá nhoà đi những tổn hại mà cuộc chiến đang gây ra cho vùng đất Tiên tộc. Trương Vệ hai tay khoanh lại trước ngực, oai vệ như một chiến binh thực sự dáng đứng thong thả. Ánh mắt dũng cảm can trường sẵn sàng đối diện với tất cả những thử thách trước mặt.
Nhân Tiên tộc đang hăng say phá hoại, nhưng khi chứng kiến một màu đỏ thẫm cùng hào quang sáng chói loà chẳng thua kém gì so với phượng hoàng đang tiến vào Đế Đô thì ngay lập tức đã nhận ra được sự hiện diện của thần thú đến từ Tiên giới. Những kẻ này cứ nghĩ rằng ngày tàn của Tiên tộc tại Đế Đô này đã đến, tuy nhiên thứ trước mắt dường như đang nói điều ngược lại.
Cho nên chúng nhanh chóng tìm nơi chốn đặng ẩn mình. Thoáng cái trên đường phố vẫn còn đang hỗn loạn nay đã trở nên vắng vẻ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên Trương Vệ cùng Xích Viêm Điểu không hề có bất kỳ chủ đích nào nhắm vào những con người này.
Nếu muốn chàng đã làm điều đó từ rất lâu chứ không cần đến sự can thiệp của Xích Viêm Điểu. Trước đây chàng cùng Vy Hỷ Tước đã từng cùng nhau đến bên bờ sông nơi cư ngụ của bộ tộc này sinh sống ở ngoại thành Đế Đô. Họ sống lam khổ, sống chẳng khác gì một bộ tộc hành khất bên ngoài thành .
Họ tồn tại trên mảnh đất quê hương của mình, mà một khi muốn làm bất kỳ đều phải đóng thuế. Đến nổi việc dùng đến nước bên dòng sông bên ngoài thành họ cũng không thể tự quyết được mà buộc phải xin phép triều đình ở Đế Đô này. Nói vậy mới thấy rằng, những con người này đã bị chèn ép thế nào. Cho nên khi có cơ hội họ phải bung xõa hết thảy cũng là điều dễ hiểu và đồng cảm được.
Trương Vệ không phải là con người sắc đá. Chàng đã cùng Hỷ Tước người mà chàng đã từng gửi gắm trái tim của mình trãi qua những tháng ngày sống cùng với họ. Và A Cẩu mà Trương Vệ quen biết cũng chính là một người đến từ ngôi làng của Nhân Tiên tộc kia.
Trương Vệ từ trên cao nhìn xuống hình ảnh Đế Đô phồn hoa ngày nào, chỉ trong vòng nửa buổi sáng đã bị tàn phá đến mức độ không thể nhận ra. Trận pháp bị phá bỏ, đi đôi với việc nhưng sợi dây xích to lớn nối các hòn đảo bay cũng đã bị chia lìa. Dẫn đến những toàn quân lực phía trên đã bị chia cắt hoàn toàn với bên dưới.
Đó là với điều kiện họ vẫn còn sống, nhưng với tình hình như hiện tại thì điều đó dường như là rất khó. Phía trên là lực lượng nòng cốt của Tiên tộc, rất có nhiều khả năng đã bị loại khỏi cuộc chiến từ sớm.
Nhiều kiến trúc lớn và đẹp đẽ từng được xem là niềm tự hào lớn lao của người dân Đế Đô nếu đem so với những thành thị lớn trên Liên Hoa Đại Lục đã trở thành một đống hỗn tạp. Bên cạnh những thứ đó là những thân xác của không ít người đã vĩnh viễn nói lời từ biệt với cõi đời này.
Một cảnh tượng điển hình cho một cuộc chiến.
Rất may là những kẻ có sức mạnh khiến thế tục phải kinh hãi đã không dùng những sức mạnh của họ tàn phá thêm. Chứ thật sự không thể hình dung được mức độ thiệt hại là lớn đến nhường nào nữa. Chiến trường hiện tại đã chuyển dịch về phía Tiên tộc, buộc Trương Vệ phải can thiệp đến nó.
Không phải vì chàng lo chuyện bao đồng, nhưng mà là vì cả hai phe đều có một điểm chung cần nhắm đến. Đó chính là Vương Tọa của Tiên giới. Thứ tượng trưng cho sức mạnh của Tiên tộc ơr thời điểm hiện tại. Và nó cũng chính là thứ Trương Vệ đang cần để nhằm chiến thắng Thanh Long ở trong tương lai xa hơn nữa là lấy lại Thánh Thể của chính mình.
Vì vậy lần tiến vào Tiên giới lúc này có một ý nghĩa vô cùng quan trọng, bắt buộc nước đi phải thật cẩn thận, vì nếu có bất kỳ sai sót nào người lãnh hậu quả không đâu xa chính là gia tộc họ Trương của chàng.
Hình ảnh đó của Trương Vệ đã đập thẳng vào mắt của tất cả những người bên trong Tâm Thanh Trường. Bởi vì sự chú ý của họ đã được thu hút bởi những thứ mà Xích Viêm Điểu phát ra kia.
Thái Tử Tư đang ngồi thư thả, xem một màn chém giết đẫm máu thì nhận ra sự hiện diện của Xích Viêm Điểu đôi mắt ngay lập tức híp lại đầy khó coi. Ngay lập tức hắn đứng lên nhìn cho thật rõ là kẻ nào mà có thể gọi Xích Viêm Điểu trở lại. Nhưng bất ngờ thay hình ảnh một nam nhân tuổi đời còn khá trẻ, khuôn mặt tuấn tú, thông minh đi liền với mái tóc được búi lên rất cao tạo ra một cái đuôi ngựa dài. Vừa nhìn thấy hình ảnh đó, hắn bất chợt nợ nụ cười bí ẩn, rồi thở nhẹ một cái ngồi lại xuống ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...