Bộp….Bộp.
Vu Chính liên tục vỗ tay tán thưởng vì những điều nàng đã nói. Sau đó thở dài một hơi nặng nề nói:
“Xem chừng, nàng đã biết được chuyện ta sắp làm rồi nhỉ.” Nói đoạn Vu Chính lật ngửa bàn tay lên, nhẹ nhàng hoá phép. Biến một ly rượu để trước mặt Đông Phương Nghi mà nói tiếp:
“Như vầy đi, nàng đã đoán đúng quá nhiều. Vậy chi bằng ta cũng tham gia đoán xem bước đi của nàng như nào, nếu như ta đoán đúng nàng hãy cùng ta thưởng một chút tửu vị. Nàng thấy sao?”
“Được, như ý ngươi.” Nàng nhu mì, bàn tay chạm vào ly rượu chờ đợi Vu Chính nói, khuôn mặt của nàng lúc này chẳng khác gì một nữ tướng thâm sâu khó lường.
Đứng bên cạnh hai người là ba lính thú, tuy giai đoạn đầu chúng có một chút mâu thuẫn, nhưng lúc này đã không còn điều đó nữa. Chúng bèn ngồi xuống, thưởng thức một chút linh thảo đã được Đông Phương Nghi chế thành bánh nướng mà chia nhau thưởng thức.
“Ta nói chủ nhân của ngươi, đánh cờ dở tệ. Ta thấy thế cuộc này sắp đến hồi kết rồi.” Địa Linh vừa nhấm nháp bánh vừa chọc Cáo Tiên. Cáo Tiên suy cho cùng cũng là giống đực, mà Địa Linh vốn dĩ là giống cái. Nên khi bị nữ nhân chọc tức đương nhiên nó cũng không vừa gì mà đáp lại ngay.
“Cờ chưa đến hồi kết, chưa biết rõ kẻ thắng là ai đâu. Coi chừng người mất cả chì lẫn chài lại là chủ nhân của nhà ngươi đấy.”
“Á à! Thì ra nhà ngươi chọn cái chết.” Vạn Độc, vẫn còn ghim cái thái độ hách dịch của cặp chủ tớ này. Chỉ đợi đối phương buông câu nào là bay vào sấn câu đó ngay.
“Các ngươi… các ngươi ỷ đông hiếp ít…A.”
Thấy Vạn Độc lao đến dạy dỗ Cáo Tiên thì Địa Linh cũng bỏ lỡ cái bánh. Mặc cho nó tự do rơi xuống đất mà cộng tác với Vạn Độc dạy dỗ đối phương.
Vu Chính chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Nghi một lát rồi không tự chủ được mà bất giác mỉm cười.
“Đầu tiên, ta nên cảm tạ nàng vì món quà mà nàng đã ban tặng. Có nó thì nước cờ này có lẽ ta sẽ không cần phải đi nữa. Nhường cho nàng đi nước tiếp theo.” Nói đoạn hắn không ra quân, mà đợi Đông Phương Nghi đặt cờ của mình xuống.
Ngọc thủ nhẹ nhàng đưa quân trắng vào một góc trống trên bàn cờ mà để vào vị trí đó, khiến Vu Chính nheo mắt đầy cảnh giác.
…
Đế Đô Thành chỉ trong vòng mấy canh giờ đã trở thành một bãi chiến trường của sự hỗn chiến. Cướp bóc, giặc giã khắp nơi, tiếng khóc than vang lên khắp hang cùng ngõ hẻm cộng hưởng với những ngọn lửa không có dấu hiệu sẽ bị dập tắt. Quang cảnh điêu tàn nhất từ trước đến nay.
Ở một góc thành, Nhân Tiên đã tận dụng cơ hội ngàn năm có một mà cướp bóc, cưỡng bức thậm chí là giết mạng người không thương tiếc.
“Cứu tôi!”
Một giọng nữ nhân vang lên trong tuyệt vọng của vòng vây hàng chục nhân tiên thi nhau cưỡng bức nàng. m thanh mỗi lúc một yếu dần nhưng không một lời hồi âm.
“Ehehe.”
Ngay lúc đó, một cơn gió nhẹ làng lướt qua.
Những kẻ đang làm những chuyện tán tận lương tâm kia đều đồng loạt đầu lìa khỏi cổ, duy chỉ có một tên với hình dạng chiếc đầu có hai chiếc sừng trâu là may mắn chỉ bị cắt đứt một chiếc sừng. Hắn cũng là kẻ đang làm chuyện ấy với nữ nhân kia.
Hắn ngay lập tức nhận ra có kẻ can thiệp, liền nhanh chóng đứng dậy quát.
“Kẻ nào. Ra đây cho lão tử.”
Không cần lời nói của hắn hoàn thành, những cơn gió cuộn lại tạo nên một hình hài nhi nữ, trong một bộ bạch y. Trên tay phải nàng có một hữu thủ vô cùng quái dị cùng với một tấm khăn trắng che mặt. Lại càng khiến nàng trở nên thần bí. Bộ dáng này nàng chính là “Lục Kiếm Bình.”
“Rác rưởi.” Nàng vừa hiện thân, đã nghiêm giọng mắng.
Tên nhân tiên trần chuồng, thấy một mỹ nhân đến, thì nhất thời quên mất tình cảnh của chính mình lúc này mà giở giọng trêu ghẹo:
“Mỹ nhân, nàng có đến đây. Chẳng lẽ lại muốn cùng ta vui vẻ hay sao.”
Đối diện với một kẻ trần tục đến như vậy, nàng cảm thấy ghê tởm mà đưa ánh nhìn về phía sau nơi nữ nhân kia đang bị hành hạ. Lục Kiếm Bình nhìn thấy nữ nhân đang nằm trên đất, thân thể đầy những vết thương của bạo hành. Thì ánh mắt nàng bỗng trở nên cộc tính.
“Nam nhân thối tha!”
Lời vừa dứt, ngay tại con mắt lớn bên trên thần khí của nàng phát ra chân khí trắng. Nàng chỉ việc lướt qua tên đó nhẹ nhàng như gió, thì hắn đã hoá thành cát bụi mà biến mất trong dòng chảy của năm tháng. Người nữ kia, khi thấy những kẻ này đều đã chết thì nhanh chóng mặt lại y phục.
Khuôn mặt đầy lòng biết ơn mà gập đầu xuống đất lia lịa đầy đáng thương:
“Đạ ta, nữ hiệp… đa tạ.”
Kiếm Bình liền cúi xuống đỡ nữ nhân đứng lên mà ân cần nói:
“Hiện tại bên ngoài đang có binh biến, cho nên ngươi hãy tìm nơi trú ẩn khác đi.”
“Đa tạ! Nhưng tôi còn phải đi tìm con trai của mình. Nó đã bị thất lạc lúc nãy.”
“Đừng lo, ta sẽ thay ngươi đi tìm. Hãy nhanh chóng di chuyển về phía Tây nơi đó có những quân lực của Tam Gia Tộc ở đó.”
“Ơn đức của nữ hiệp… tôi.” Nói đoạn nữ nhân ấy định quỳ xuống thêm lần nữa. Thì Kiếm Bình đã kịp ngăn lại, rồi nàng nhẹ giọng nói:
“Đừng bận tâm, chuyện ta nên làm thôi.”
Sau khi nữ nhân kia đáng thương kia đã rời khỏi. Thì Kiếm Bình cũng chậm rãi di chuyển ra phía ngoài.
Trên phố mọi thứ hỗn loạn, đồ đạc bị vứt ngổn ngang, xác người nằm rải rác khắp nơi. Ngay lúc nàng dự định di chuyển về phía cổng thành phía Bắc. Thì đa vô tình chạm mặt với một toán lính của phe Hạ Chấn Bảo cản đường, chúng vây nàng và hùng hổ buông lời coi thường.
“Là người của Tiên Tộc.”
“Giết nó.”
Nhìn Lục Kiếm Bình chẳng có một chút nguy hại nào, chúng nghĩ nàng yếu đuối mà đồng loạt lao đến. Gió lặng không có nghĩa là gió không chất chứa hiểm nguy nào. Lục Kiếm Bình khi này cũng như vậy, nàng lặng yên đứng giữa vòng vây của kẻ thù, không có lấy một chút phòng bị.
Khi đao của chúng đã đến rất gần, chỉ kịp thấy một chút gió nổi lên khiến đuôi áo của nàng khẽ chuyển động. Chân nàng điểm nhẹ một bước lên phía trước, ngay lập tức một trận cuồng phong nổi lên.
Gió từ bên trái thổi qua bên phải và cuộn thành hình tròn, năng lượng của nó mang theo quá mạnh. Đã cuốn hết những kẻ chán sống này vào bên trong, và chúng đã không còn hiện diện trên trần đời này nữa, mà tan biến không khác gì là bọt biển.
Khi giải quyết hết những kẻ ngáng đường. Một giọng nói vang lên:
“Chúng ta nên giải quyết hết những kẻ này, nếu không chúng sẽ tàn xác thêm những sinh linh vô tội nữa.” Một chất giọng của nam nhân phát ra ở một vị trí không xác định, nhưng dường như cũng chỉ có mình Lục Kiếm Bình có thể nghe thấy.
Bàn tay nàng đang thả lỏng bổng bất chợt nắm lại thật chặt. Hai vòng tròn ma thuật màu trắng theo đó mà ngay lập tức được nàng gọi ra trên cổ tay phải. Đồng thời điểm nàng vận công, bên trong thành Đế Đô xuất hiện những vòi rồng nhỏ, chúng xuất hiện và càn quét bên trong nội thành.
Khiến quang cảnh lại càng trở nên phức tạp mà chìm đắm trong sự hỗn loạn không thể nào dứt.
“Phi Yến Phản.”
Lục Kiếm Bình phát công gọi ra một cánh chim Yến khổng lồ thân trắng trong. Nhận lệnh của nàng, nó đập đôi cánh của mình và tiến về phía trước nhắm đến những đối thủ trong tầm mắt mà giết chúng bằng sức mạnh của gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...