Đại Lục Liên Hoa


Trước tình hình đang có diễn biến xấu đi.





Bá quan của Kiến Quốc chủ trương bỏ thành mà tạm thời trú ngụ ở một nơi khác chờ đợi sự viên trợ mới đến từ Tiên giới thì sẽ quay lại tái chiếm Đế Đô. Tuy nhiên ngay lúc cuộc bàn luận của những người quyết tâm ở lại và những kẻ muốn rời đi đang trở nên gay gắt. Thì cũng là lúc một thông tin khác lại đến.





Đó chính là tin tức đại hoàng tử của Tiên tộc Độc Cô Khan đã đến Đế Đô và đang dự khán Tam Minh Tranh Bá ở Tâm Thanh Trường. Điều này đã khiến những kẻ đứng đầu Kiến Quốc không dám rời đi khi chưa được cho phép. Dù nói gì đi nữa bọn họ cũng rất sợ chết, nếu ở lại thì loạn quân rất có thể sẽ tiến đến đây khi đó sẽ càng tệ hơn cho những kẻ ở lại.





Vậy nên chúng đã chọn các an toàn hơn là gọi người đến Tâm Thanh Trường xem xét tình hình và báo cáo với Độc Cô Khan những diễn biến đang diễn ra ở đây.





Đồng thời mong ngóng sự giúp đỡ.





Thực tế bọn họ cứ nghĩ quân của Hạ Chấn Bảo chỉ là phản ngân, chứ không thể ngờ nhưng kẻ tấn công lần này đều là những cao thủ hàng đầu ở Đại thiên thế giới, đồng thời có khả năng biến chuyển thế cục rất nhanh.





Cho nên sẽ không thể nào có chuyện Độc Cô Khan không nhận ra được. Trừ phi bên trong Tâm Thanh Trường đã có chuyện gì đó diễn ra theo chiều hướng xấu.





Quả thật, Thiên Chùy đã giáng xuống khắp nơi bên trong Đế Đô và cũng đã đánh trúng Tâm Thanh Trường phá hủy khu vực phía Nam và phía Bắc. Những người bên trong nhanh chóng di chuyển ra ngoài tìm nơi an toàn.






Phối hợp với tình hình hiện tại ở Đế Đô thì lại càng thêm hỗn loạn.





Mọi chuyện diễn ra như thế nhưng bên trong nơi thi đấu của những thí sinh vượt trội luận võ thì lại hoàn toàn im hơi lặng tiếng.





Đến độ thanh âm của sự náo nhiệt cũng đã im bặt từ lúc nào.





Dưới ánh mặt trời chói chang của bữa trưa. Trên khoảng không Tâm Thanh Trường có một thứ gì đó phản chiếu lại những tia nắng. Vật thể đó là một vật phẩm bằng bạc mỏng như chỉ.





Được giăng lên kín cả khoảng không chẳng khác gì một cái lồng chim khổng lồ.





Bên ngoài là vậy nhưng bên trong cảnh tượng lại càng khủng khiếp hơn rất nhiều. Những sợi chỉ mỏng óng ánh đó đã trói rất nhiều người lên không trung mà giữ chi thể của họ lên đó.





Mặc dù họ vẫn chưa chết, nhưng có thể nhìn thấy rõ những người này đều là những người đứng đầu các thế lực lớn đã đến Tâm Thanh Trường, họ ít nhiều đều đang mất đi ý thức hoặc hơi thở yếu dần.





Nơi tập trung nhiều thứ này nhất lại đang khống chế Đại hoàng tử Độc Cô Khan.





Thứ này, nhìn rất giống sợi dây cước một loại ám khí đến từ dị vực. Rất hiếm khi xuất hiện ở đại lục.





Nó đã được giăng ra như lưới đánh cá, nuốt trọn bầu không gian bên trong nơi này. Những cư dân Đế Đô đều đang nằm trong vòng vây ấy.





Trên gương mặt của họ, ai ai cũng tràn ngập sự sợ hãi. Thi thoảng ở những vị trí dây cước có một vài chi thể bị vướng vào đó vẫn còn đang chảy máu, đủ để thấy thứ này đủ sức cắt bất cứ thứ gì chạm phải.





Mặc dù nói những con người trên khán đài không bị trói đi tay chân, nhưng đối diện với thứ có sức sát thương cao đến vậy. Họ chỉ đành ngồi im một chỗ đến cử động nhỏ cũng không dám làm.





Run rẩy mà hướng tầm nhìn xuống sân thi đấu. Từng tiếng khóc thút thít, đến sự nghiên răng, khẽ rên rỉ của những người vô tình bị cắt lìa chi thể thỉnh thoảng lại vang lên.





Trên nơi bị treo lơ lửng đấy, vẫn còn một vài người tỉnh táo. Một trong số đó có một người tên là Lý Bá, ông là Tam Trưởng lão của Lý Gia Trang. Danh phận cũng thật là đặt biệt, khi lão cũng là người của Tiên tộc pha trộn với huyết thống Nhân tộc mà nên. Ở trong Lý Gia tuy chỉ đứng thứ ba nhưng tầm ảnh hưởng phải là hàng đầu thậm chí vượt quyền cả chưởng môn mà cũng không ai dám nói bất kỳ lời nào.






Lúc này lão đang dòng lệ chan chứa ngay khóe mắt, giọng nói run rẩy đậm chất của người độ tuổi của lão không chút giấu diếm. Ngữ khí không kém phần chua xót đắng cay:





“Tại sao? Tại sao con lại làm như vậy. Hãy mau dừng tay lại đi.”





Lời nói đi kèm với ánh mắt của lão đều hướng về phía sân thi đấu. Và ở nơi đó một nữ nhân trong y phục hồng cánh sen, với những đường nét vô cùng gợi cảm. Nàng đang giơ tay phải lên ngang tầm mắt, trên đầu móng tay được sơn màu sen hồng của nàng là những sợi dây cước kia.





Và không đâu khác chính nàng chính là chủ thể của cái lồng chim to lớn này. Sắc đẹp vừa lanh lợi có chút sự tà án lẫn vào trong từng đường nét ấy lại là một vũ khí sắc lạnh đến không thể ngờ. Nàng là “Lý Linh Ngọc” nhi tử của Lý Bá.





Dưới ánh nắng đang có phần gắt gao, chỗ nàng đứng phát ra một mùi hương cực kỳ khó chịu. Đó là mùi của máu và thịt đã bị nghiền nát. Không sai khi nói rằng, dưới chân nàng là những phần chi thể của rất nhiều người, máu và thịt lẫn lộn với nhau trông chẳng khác gì một nơi phân thây của đồ tể. Vừa có nhục thể của người mà còn của động vật, những phần đó một phần đến từ những Phi Vân Truy số khác chính là những linh thú trong quân đội của Kiến Quốc.





Dáng đứng của nàng in lên mặt sàn thấm đỏ máu, trông chẳng khác gì một con ác quỷ trong một thân xác nữ nhân tuyệt mỹ. Vừa có sức quyến rũ vừa đủ khả năng lấy đi sinh mệnh của những thứ mà nàng thích.





Nơi nàng đứng lại chính là nơi của quân đội Tiên giới đáp xuống khi nãy. Nhưng giờ một bóng hình cũng không hề lưu lại, chỉ còn lại duy nhất Đại Hoàng Tử là đang bất tỉnh và treo trên những sợi dây giăng ra như mạng nhện kia mà thôi. Rốt cuộc thì chuyện gì đã diễn ra Trương Vệ cùng Lạc Lạc hiện giờ đang ở đâu?





Lý Linh Ngọc nghe giọng nói của Lý Bá cất lên thì mỉm cười tà ác đáp lại:





“Phụ thân người đã già rồi, cũng đã đến lúc tre già thì măng mọc. Thời đại của hài nhi đã đến.”





Nói đoạn nàng khẽ cử động đầu ngón áp út. Sợi dây cước ngay lập tức bị kéo căng, phát ra một thanh âm.






Vút… rẹc… thanh thoát đến độ rùng rợn, theo sau đó là một sợi dây quấn ngang đầu của Lý Bá mà siết chặt cổ lão. Đến nổi gương mặt của lão tái xanh lại, khó khăn mà thở gấp.





Giọng hét của lão liên tục vang ra chứng tỏ rằng lão đang thực sự đau đớn.





Ớ… ớ…ớ.





Cứ tưởng như thời khắc lão tử đã đến, nhưng ngay lúc thập tử chỉ cách nhau một gang tấc đó nàng lại nới lỏng dây ra để giữ lại mạng của lão. Rồi nàng mỉm cười nói:





“Đế Đô này đã quá già cỗi trong tư tưởng lẫn lối sống. Vậy thì hãy để hài nhi tẩy rửa những vết ô uế này một lần và mãi mãi.”





Tung… Xuy.





Lời nói nàng vừa xuất, ngũ chỉ liền khẽ động hàng loạt người đã phải nói lời chia tay vĩnh viễn với cái đầu của mình. Trong đó có cả những trưởng lão của tam đại gia tộc bao gồm: Trương Hoàng, Từ Tử Am, Từ Đạt, Trương Viễn, Lý Đạo,… và hơn nhiều tộc nhân đã lần lượt ra đi.





Nhìn cảnh tượng rùng rợn trước mắt nữ nhân này không hề thấy sợ hãi mà còn tỏ rõ một sự thích thú. Còn những người chứng kiến được thì kinh hãi, trong lòng cầu trời khấn phật để lần tiếp theo không phải là chính mình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui