Đại Lục Liên Hoa


Tại Vấn Lạc Nhai xa xôi.





Trời vừa hừng sáng. Đông Phương Nghi đã ra mái đình giữa hồ. Mặc dù bên ngoài thời tiết còn khá lạnh vì mặt trời vẫn chưa lên cao.





Nàng tiến lại gần bộ bàn ghế đá. Nhẹ nhàng ngồi xuống. Hôm nay nàng chọn cho mình bộ trang phục trắng thuần khiết.





Mái tóc nàng, xã dài suôn mượt nên ngang hông. Nàng vẫn xinh đẹp như thường thấy mặc dù không hề mang lên người bất kỳ phụ kiện trang sức. Gương mặt cũng không đánh lên một chút phấn son, một nét đẹp thuần túy mộc mạc.





Dưới màn đêm yên ả, nàng thư thả vén tóc mai lên vành tai. Rồi dựa lưng vào ghế, đưa tầm nhìn của nàng về phía cánh rừng vắng.





Những ánh đen hiếm hoi bên trong nội viện, vô tình được phản chiếu bởi mặt hồ như kính lên gương mặt của nàng, để lộ ra một nét mặt suy tư sầu não.





Từ trước đến nay, nàng chưa từng có loại cảm xúc này bao giờ. Khiến những thú vui tưởng chừng không thể thay thế cũng đã được nàng gát qua một bên. Nàng thả tâm hồn của mình hòa vào dòng suy nghĩ mặc cho thời gian cứ thế mà trôi đi.





Bẵng đi một lúc, từ phía xa đi đến một bóng hình nam nhân. Với nhiều vết tích băng bó trên cơ thể, bước đi khá khó khăn không thanh thoát như lẽ thường.





Vị nam nhân ây, đi đến gần Đông Phương Nghi từ sau lưng. Khi khoảng cách chỉ còn lại vài bước nàng liền lên tiếng:





“Tại Thiên thiếu hiệp, ngươi chỉ mới hồi sức phải chuyên tâm nghỉ ngơi hơn là ra bên ngoài vào lúc này.”






Tại Thiên, nghe thế liền vội chắp tay hướng về phía nàng cung kính đáp:





“Đông Phương tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích vì sự trợ giúp của người. Đời kiếp này luôn khắc ghi trong lòng.”





“Người ra tay giúp ngươi, rất tiếc không phải là ta. Nói vậy, chắc hẳn ngươi đã biết được người đó là ai rồi?” Nói đoạn nàng phẩy tay ra dấu cho Tại Thiên đến ngồi lên ghế phía đối diện với nàng.





Mặc dù nói, nàng đã ăn mặc rất kín kẽ. Nhưng với y phục trắng kia vẫn có thể nhìn thấy những phần da thịt bên trong. Khiến Tại Thiên có phần hơi rụt rè.





Cậu từ nhỏ đến lớn rất hiếm khi tiếp xúc với nữ nhân, lại thấy nàng như vậy làm cậu có chút không được thoải mái. Cậu tự hỏi không biết có phải Đông Phương Nghi đang dụ dỗ mình hay không.





Đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, cậu bèn quyết định cứ bình thản mà ngồi xuống. Chỉ cần đôi mắt không nhìn thì sẽ không sao hết. Đồng thời cậu đã nghe nói đến rất nhiều về nữ nhân này, nàng giống như một vị thần y tái thế, thiên hạ vô song có thể biến điều không thể thành có thể. Cho nên cậu thiết nghĩ nàng đang thử lòng của mình.





Về phần Đông Phương Nghi, nàng không nhìn lấy Tại Thiên dù chỉ một lần, mà dáng vẻ lại cực kỳ kiêu ngạo. Thản nhiên hóa ra một bộ ấm trà quen thuộc.





Sau đó rót đầy một ly để trước mắt của Tại Thiên. Tại Thiên nhất thời không hiểu ý nên do dự một lúc lâu. Khiến Đông Phương Nghi không nhịn được mà lên tiếng:





“Ngươi cứ yên tâm đi, trà này rất ngon không có độc đâu.”





Câu nói đó, làm Tại Thiên vô cùng ái ngại. Có vẻ cậu đã lo nghĩ nhiều khi đối diện với nữ nhân này. Nhưng cậu cũng rất thông minh, liền đáp lời:






“Tiền bối người hiểu lầm rồi, chẳng qua vãn bối không quen dùng đến trà vị mỗi buổi sớm. Chẳng may lại đánh động đến cái dạ dày thì thật vô cùng bất tiện nên mới vậy.” Kết câu cậu dùng giọng điệu ngây thơ cùng hành động ngại ngùng một cách đầy khờ dại. Nhưng cuối cùng cậu vẫn cầm lên uống thật nhanh ly trà, khiến Kinh Như Tuyết cũng phải bất ngờ một chút trước cái hành động lời đi trước này của Tại Thiên.





Đối với việc chàng vừa làm đã khiến Đông Phương Nghi mỉm cười nửa miệng. Vô tình lại khiến Tại Thiên nhìn thấy, nụ cười đó quá đỗi quyến rũ khiến cậu không thể kiềm chế được xúc cảm mà chết trân một lúc.





Bỗng nàng nói tiếp:





“Lâm Phong vẫn khỏe chứ.” Nhắc đến tên của vi sư, ngay lập tức đã khiến Tại Thiên bừng tỉnh, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại thần trí rồi mỉm cười đáp:





“Đa tạ tiền bối đã quan tâm đến, vi sư mặc dù tuổi già sức yếu nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.”





“Hừm! Nghe nói, ngươi đã tuyên thệ trước lệnh bài Hỏa Lệnh của Trương Gia thề một lòng trung thành bằng cả tính mạng.”





Nghe được câu trả lời, nhưng có vẻ cái Đông Phương Nghi cần không phải là đáp án đó, nàng lạnh lùng hỏi tiếp. Câu hỏi này khiến Tại Thiên có chút ngạc nhiên, bởi vì việc làm của cậu chỉ có cậu cùng Lâm Phong biết, làm sao mà nữ nhân này có thể tỏ tường như vậy.





Nhưng khi cậu nhớ đến khả năng của nàng, thì cũng không mấy ngạc nhiên nữa mà gật đầu thừa nhận. Lúc này, bất ngờ Đông Phương Nghi lại chủ động nghiêng đầu để nhìn Tại Thiên. Ngay thời điểm ấy, cậu cũng vô thức mà nhìn về phía nàng và thế là bốn mắt chạm vào nhau.





Tuy nhiên đổi lại ánh mắt ngây thơ của Tại Thiên là đôi mắt lọc lõi trải sự đời của nàng. Nàng nhìn chàng nở nụ cười ẩn ý nói:





“Tại thiếu hiệp đây, tuổi đời còn rất trẻ. Tương lai còn dài ở phía trước, mà lại gánh vác một trọng trách lớn lao đến nhường ấy. Vậy chẳng phải là hoang phí một đời người hay sao.”






“Vi sư đối với vãn bối, ơn cao tựa núi. Tính mạng này làm sao có thể so sánh, huống hồ chi chỉ là một việc bảo vệ. Cho dù có hàng trăm hay hàng ngàn điều kiện Tại Thiên tôi có đánh đổi cả mạng sống cũng nhất quyết hoàn thành tâm nguyện của người.”





Tại Thiên vừa nghe là hiểu ngay, Đông Phương Nghi đang muốn nói điều gì. Liền dõng dạc nói rõ từng câu từng chữ, khẳng định đanh thép quyết tâm của chính mình. Khiến Đông Phương Nghi cũng phải có một cái nhìn khác về cậu.





“Quả là hảo đệ tử, xem ra trước khi nhắm mắt Lâm Phong đã có thể yên tâm rồi.” Nói đoạn nàng lại phẫy vạt áo một lần. Ly trà lại được rót đầy. Tại Thiên nhìn thấy nó bỗng cảm thấy áp lực ngang. Vì cậu không nếm được vị trà đắng đến như vậy.





Miễn cưỡng nhìn ly trà trên bàn rồi lại một lần nữa tuôn nhanh một hơi vào miệng. Tiếp đến đưa ánh mắt nhìn chăm chú Đông Phương Nghi xem nữ nhân này có gì dặn dò. Nhưng đổi lại nữ nhân trước mặt cậu khiến cậu được mở rộng tầm mắt. Một nhan sắc dường như không dính một chút bụi trần nào. Không son không phấn mà có sức hút kinh động lòng người. Trong lòng chàng chỉ có sự ngưỡng mộ không hề tồn tại ý gì khác.





Cậu liền nhớ đến Trương Vệ liền chắp tay và nói tất cả những gì bản thân đã được nghe từ Trương Trung cho Đông Phương Nghi được biết. Nàng cũng kể lại tường tận những điều đang diễn ra. Sau đó thì đưa ra một viên ngọc châu màu xanh nước biển kích thước chỉ chừng một cái nắm tay.





Nàng đặt nó lên bàn, ánh sáng từ viên châu đó khiến không gian xung quanh được phủ lên một màu xanh đậm. Nàng lạnh nhạt nói:





“Trương Vệ mặt dù qua khỏi, nhưng sinh khí không còn như xưa. Cần rất nhiều sinh khí đặng bù vào. Không biết Tại thiếu hiệp đây có bằng lòng cho Trương thiếu chủ của mình một vài năm tuổi thọ của bản thân chăng.”





Tại Thiên không chút do dự nói luôn.





“Đương nhiên rồi. Dù đổi cả tính mạng của thuộc hạ, để chủ nhân Trương Vệ được bình an cũng không có một chút vấn đề.





Nếu theo lẽ thường, lời này cũng đủ khiến người nghe cảm động về tình chủ tớ. Nhưng đối với Đông Phương Nghi thì lại khác, nàng bình thản khoanh tay trước ngực. Không biết là cố ý hay có dụng ý gì khác mà đã nâng hai cặp đồi to lớn lên khiến Tại Thiên bất giác phải xoay về hướng cũ mà nghe nàng nói:





“Tại thiếu hiệp. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu như tuổi thọ của ngươi chỉ ba mươi năm. Mà ngươi giờ đã 23. Cho Trương Thiếu Chủ tuổi thọ rất có thể ngươi sẽ lăn ra chết ngay lập tức đấy.”






Biết rằng, nàng có ý tốt. Nhưng Tại Thiên một lòng trung. Đứng dậy dùng ánh mắt cùng giọng nghiêm nghị mà đáp:





“Vậy thì có sao. Nếu Trương thiếu chủ chết ngay lúc này người hối hận là vãn bối mới phải. Bảo vệ người bằng cả tính mạng. Nếu người chết trước cả tôi thì sống còn ý nghĩa gì nữa.” Khi Tại Thiên vừa dứt câu, thì Đông Phương Nghi đã chỉ ngón tay về phía ngọc châu. Như thể ra dấu cho cậu hãy thực hiện nó thay vì khẳng định bằng lời nói:





“Chỉ cần ngươi, đặt tay lên đây một lát là được.” Vừa nói, đôi mắt của nàng vừa nhìn biểu cảm trên gương mặt trẻ trung của Tại Thiên để đoán xem cảm xúc của cậu. Nhưng nhường như cậu ta không hề biết sợ hãi cái chết, nhanh chóng đưa tay đến chạm luôn vào đấy mà không cần biết hậu quả sẽ như thế nào.





Không những thế cậu ta còn bấu lấy nó thật chặt, không hề run sợ, không hề thoái lui. Ngay thời điểm đấy, từ bên trong cơ thể của cậu tỏa ra những tia sáng xanh nhạt. Chúng nhanh chóng tiến vào bên trong ngọc châu như thác đổ, khiến dù cậu có suy nghĩ lại thì cũng không còn kịp nữa.





Nhưng nhìn thử cảm xúc của cậu mới thấy rằng, con người này dường như không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Ánh mắt kiên định và vững chắc hơn cả đá.





Được nữa nén nhang, ngọc châu hấp thụ xong lượng sinh khí cần thiết. Liền ngắt đi nguồn cung, giải thoát cho Tại Thiên. Cậu bị lực đẩy của nó hất ra liền thu tay lại, trước đó cậu cũng nhìn xem bàn tay mình có thương tích gì không. Vì lúc nãy cậu có cảm giác như kim chích trong lòng bàn tay.





Có vẻ như đó chỉ là cảm xúc nhất thời, nơi ấy không hề tồn tại bất kỳ thương tích nào nghiêm trọng đáng để lưu tâm. Sau khi thấy ngọc châu đã trở về bình thường Tại Thiên liền hỏi:





“Như vậy là Trương thiếu chủ đã được cứu sống phải không, tiền bối?”





Trước câu hỏi này, Kinh Như Tuyết không vội giải đáp. Mà ánh mắt của nàng cũng không có chút dao động nên khiến Tại Thiên cũng không hiểu bản thân cậu đã làm sai điều gì.





Chưa đến năm phút thời gian sau khi nguồn sáng của ngọc châu vụt tắt thì nó lại bừng sáng một lần nữa. Thắp sáng cả khu vực lân cận, nguồn sáng này sáng đến mức khiến Tại Thiên chịu không nổi mà phải dùng tay che đi một phần mắt lại mới có thể quan sát được sự việc quái gì đang diễn ra.





Từ bên trong đấy, một hình ảnh vừa thân thuộc vừa xa lạ hiện ra. Khiến Tại Thiên bất chợt há hốc mồm vì kinh ngạc. Môi miệng vô thức gọi tên:





“Tiểu Bảo.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui