Không gian tối, hay góc chết của không thời gian là một nơi đi dễ khó về của hầu hết những tu hành giả. Chưa từng một ai bước vào nơi này mà an toàn để trở về.
Nói vậy để thấy rằng, Trương Vệ cùng những người khác tiến đến đây đặng giải cứu Tại Thiên là một hành động quá sức liều lĩnh. Không gian ở đây hoạt động không giống những gì mà con người từng được chứng kiến. Nó như một quả bóng tròn có khả năng giãn nở vô hạn bởi một thứ duy nhất mang tên năng lượng.
Năng lượng tồn tại bên trong nơi này, hầu hết đều được chúng hấp thụ một cách thụ động. Hay nói theo một cách dễ hiểu, là khi và chỉ khi những sinh vật đang hiện diện bên trong vùng không gian này. Có những hành động sản sinh ra năng lượng, nó sẽ trực tiếp hấp thụ, bằng cách co giãn vùng không gian như thể một cái dạ dày của một quái vật lớn vậy.
Trương Vệ một con người vẫn chưa đạt đến ngưỡng Thần Thánh hoá, nên vẫn còn là nhục thân chi thể. Làm sao có thể chịu đựng được một sức ép kinh hoàng đến từ một vùng không gian không thể kiểm soát như thế này. Hơn thế nữa chàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cái ngày định mệnh ấy.
Cho nên lúc này mọi thứ nhường như đều là đối thủ của chàng.
Hành động sai trái, như một bước đi không thể vãn hồi. Hầm Mộ Hàn Băng được triệu hồi, đồng nghĩa với việc chính chàng đã tự đóng nắp quan tài cho chính mình. Nguồn năng lượng quá cường hãn kia gián tiếp tiễn chàng đi một đoạn.
Như một quân đoàn mối, không gian này đang dần bị ăn mòn từng chút một. Song song với đó kích thước của nó cũng đã giảm đi đáng kể so với trước đây. Tình hình lúc này không thể nói là thuận lợi được
Cơn đau đang dần dần hành hạ Trương Vệ từng trận đau đớn, khiến Kim Mã thập phần bất an. Ngay đến khoảng thời trước còn là Thất Đại Thần Thú, nó cũng chưa từng một lần tiến vào vùng không gian này. Chứ đừng nói là biết nguyên tắc hoạt động của nó. u người biết rất có thể là Đông Phương Nghi.
Nhưng quả thật nàng đã có ý nhắc nhở và quyết liệt ngăn cản, nhưng Trương Vệ vẫn nhất quyết làm theo ý mình. Cho nên không thể trách nàng ấy được. Giây phút này chỉ mong nàng ấy có thể can thiệp, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa có chuyện gì xảy đến.
Trước mắt Kim Mã chỉ có thể tự dựa vào bản thân nó mà cứu lấy chủ nhân của mình. Ngay lập tức Kim Mã hoá thân thành hình dạng Nhân mã. Sau đó trực tiếp tạo ra một kết giới nhỏ bảo vệ chủ thể sau đó hướng tầm nhìn về nơi đang có một rắc rối lớn sắp hoành hành mà nghiêng đầu nói với Tiểu Bảo:
“Tình hình lúc này, mỗi lúc một tệ. Ngươi không thể chiến đấu được, cho nên hãy mang chủ nhân của ta rời đi trước đi. Việc còn lại giao cho ta.”
“Ngươi bị điên hay là ngốc, nếu ngươi cố gắng làm thêm điều gì nữa. Thì sẽ đặt Trương Vệ vào cửa tử nhanh hơn đấy.”
Nói đoạn, Tiểu Bảo phát ra vầng hào quang sáng chói màu xanh. Sau đó một nữ nhân phá huỷ nó để bước ra bên ngoài, nàng với dung mạo bất phàm có hơi hướng giống Yêu tộc. Nàng khoác lên người bộ lục y, đồng thời đi kèm những họa tiết hao hao giống với giống loài của chính nàng.
Việc linh thú hoá thân thành nhân dạng là điều không hiếm, nhưng việc hoá thân thành một người trưởng thành như Tiểu Bảo quả thật là chuyện khá hiếm. Điều đó khiến Kim Mã nhất thời kinh ngạc, nhìn nàng không chớp mắt. Nữ nhân trước mặt nó tu vi ắt hẳn phải trên dưới ngàn năm.
Khiến nó đặt ra câu hỏi, liệu nữ nhân này có thực lực như thế nào mà lại ẩn mình đằng sau hình dáng một chú chim nhỏ bé kia.
Vừa hiện thân thành hình người, Tiểu Bảo đã nhanh chóng tiến đến ôm Trương Vệ vào trong lòng. Từ người nàng, truyền ra một cổ năng lượng xanh thẫm ngả màu một chút sang ánh vàng. Nguồn năng lượng đó vừa tiến vào đã nhanh chóng di chuyển đến bộ phận cơ thể gần tâm mạch.
Khiến gương mặt đương nhăn nhó vì đau đớn của Trương Vệ, liền được giãn ra. Chàng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng tạm thời vẫn chưa thể hồi phục được thần trí.
Tuy nhiên cách này chỉ là tạm thời kéo dài thêm thời gian mà thôi, không thể được xem là cách giải quyết. Kim Mã cũng biết điều đó, thời gian càng lúc càng cấp bách.
Hầm Mộ Hàn Băng cầm chân con quái thú kia sắp bị giải, những chi thể của nó đã có thể thoát ra. Và bắt đầu những đợt tấn công tiếp theo nhắm vào ba người. Tuy nhiên lúc này tầm nhìn của nó bị hạn chế đi ít nhiều nên tạm thời bọn họ vẫn an toàn trước loạn đả của đối phương.
Cơ hội kết thúc trận chiến đã qua đi như thế, khiến Kim Mã không thể nào nhịn được sự tiếc nuối đi kèm với sự tức giận. Nhưng bây giờ không thể nghĩ đến việc cứu người được nữa. Mà là phải tự cứu lấy chính mình trước. Thời gian càng gấp gáp càng khiến Kim Mã rối bời.
Nó luôn tự nhủ bản thân phải thật sự bình tĩnh, một quyết định lúc này có thể kéo theo rất nhiều hệ luỵ về sau. Ánh mắt Kim Mã quét nhanh qua hình ảnh quái thú trước mặt. Mặc dù nó đã thoát được các phần chi thể khỏi sự khống chế, nhưng bộ phận chính của nó vẫn chưa thể giải được hoàn toàn. Điều đó đồng nghĩa với việc, một lượng lớn Hàn Khí vẫn còn lưu lại bên trong thân thể của nó.
Nếu dứt điểm được nó ngay lúc này, thì cơ hội vẫn sẽ còn. Biết đâu được họ sẽ tìm được con đường máu. Nghĩ là làm. Kim Mã ngay lập tức triển khai ý định của mình.
Nhưng không quên nói:
“Tiểu Bảo, cô có thể bảo vệ thiếu chủ thêm một lát được không. Ta sẽ kết thúc thứ quái gở kia trong vòng một chiêu thức.”
Lúc này Tiểu Bảo đương ngồi trên không, và để Trương Vệ tựa đầu lên đùi mình. Thấy Kim Mã hỏi nàng liền đáp:
“Được, nhưng ngươi phải nhớ rằng. Chỉ trong một chiêu nữa thôi, ngươi hãy thử nhìn xem.” Nói đoạn nàng chỉ tay lên phía trên. Đập vào mắt hai người là hình ảnh báo hiệu cho giờ tử đã điểm.
Không gian đen tối, đang ngày một hoen ố. Đến nổi sắc đen cũng không thể che giấu được nữa, như thể nhắc nhở rằng chỉ còn một cơ hội cuối cùng cho con mồi tự tìm lấy đường sáng cho mình.
Kim Mã thở dài, sau đó gật đầu đồng ý. Lúc này nó sẽ đặt cược hết sự an nguy của cả ba vào trong một chiêu thức. Nó đã phần nào nắm được yếu điểm của sinh vật kia. Cho nên lần này, nó không được phép thất bại.
Kim Mã giơ tay, dùng lực khống chế Lưỡng Nghi Kiếm tại vị trước mặt mình. Sau đó nhanh chóng kết ra mấy cái ấn thủ liên tục. Gọi ra một trận đồ ma pháp. Truyền chân khí từ bản thân tiếp sức cho vũ khí.
Lưỡng Nghi Kiếm, đã ở rất gần với chiến thắng, nhưng khả năng của Trương Vệ còn hạn chế. Cho nên Kim Mã đặt hết niềm tin vào nó một lần nữa. Nhận được chân khí từ Kim Mã thoáng chốc, Lưỡng Nghi Kiếm liền hoá khổng lồ với kích thước đã lớn hơn gắp hàng trăm lần so với trước.
“Súc sinh, cút đi.”
“Nhàn Môn Dĩ Chung.”
Kim Mã dồn sự phẫn nộ, cùng nỗi lòng buồn bực của bản thân vào trong cú vung tay này. Kiếm khí phát ra những cường lực hung hãn khuấy đảo không gian, uy lực có phá huỷ sơn phá hải. Đường kiếm chém xuống, không một chút nương tình. Sát niệm của Kim Mã quá lớn, khiến Tiểu Bảo bên cạnh cũng phải ớn lạnh.
Nhưng ngay lúc đó, Hầm Mộ Hàn Băng lại hoàn toàn mất đi công dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...