Đại Lục Liên Hoa
Hồ yêu Linh Nhi sau khi dụ được hai kẻ gác cổng thì đã đến dưới gốc cây, chờ đợi Hạ Tường Vũ theo thời gian một nén hương như đã định.
Trong thời gian chờ đợi ấy, nàng nhìn quanh tìm kiếm niềm vui nho nhỏ. Thì vô tình bắt gặp một cây hoa mọc đơn lẻ trên mặt đất cách chỗ nàng đứng không xa. Nàng chậm chậm tiến đến, ngồi xuống nhìn bông hoa ấy đang trong giai đoạn cố gắng vươn mình để phát triển thì nở một nụ cười đầy cảm xúc.
Khẽ dùng tay vén tóc mái sang một bên đưa phần đầu cúi nhẹ xuống hít một hơi ngửi mùi hương của hoa. Để mùi hương của bông hoa đó tiến vào mũi của mình. Nhắm mắt mà cảm nhận. Sau đó nở nụ cười thật tươi.
Đó cũng là lúc Hạ Tường Vũ đi từ trên núi xuống. Hắn đã bắt gặp cảnh tượng đầy ngọt ngào và cảm xúc đó thì không kìm được nỗi xao xuyến trong lòng.
Hắn vừa cước bộ chậm lại vì không muốn làm phiền đến giây phút riêng tư của Linh Nhi, một phần khác là hắn do quá vội. Mà chạy nhanh quá nên lúc này thở còn không ra hơi. Di chuyển chậm lại chút đặng có thời gian để thở.
Bắt được tất cả cảm xúc của Linh Nhi hắn liền nói:
“Linh Nhi cô nương, nếu cô thấy thích nó. Tại sao không hái nó lên cho tiện.”
Linh Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình:
“Quả thật đúng như ngươi nói, nhưng nếu ta làm vậy thì bông hoa này sẽ chết sau một khoảng thời gian nữa. Còn khi nó vẫn lưu lại nơi đất này, nó sẽ có cơ hội để phát triển tốt hơn. Rồi sẽ có một ngày nó sẽ vươn mình trở thành một cái cây to lớn . Đem mùi hương của nó đến khắp mọi nơi, lúc đó không chỉ có mình ta có thể ngửi thấy. Mà còn nhiều nhiều người nữa.”
Vừa nói nàng vừa đứng lên. Quay lại nhìn Hạ Tường Vũ quét nhanh qua cơ thể hắn thấy mọi thứ vẫn bình ổn thì đã phần nào yên tâm. Cười nói:
“Ngươi không bị phát hiện chứ, đã thành công lấy được công pháp rồi nhỉ.”
Hạ tường Vũ vừa đi lại gần vừa đưa tay vào lấy quyển trục từ trong ống tay áo ra bên ngoài. Tươi cười đưa nó đến trước mặt Linh Nhi. Nàng nhìn thấy năng lượng phát ra từ quyển trục tỏa ra sức mạnh của chánh khí phật môn thì. Nhanh chóng cầm lấy mà xem xét những chữ được ghi bên ngoài quyển trục.
“Thiền Định Công.”
Hạ Tường Vũ nhìn biểu cảm của Linh Nhi mà không biết là nàng đang muốn nói điều gì vì nó rất mơ hồ không được rõ ràng. Hắn là người thường đương nhiên không rành về những chuyện trong giang hồ. Những chuyện công pháp hay võ kỹ hắn chỉ mờ hồ như đi trên băng mỏng.
“Vậy đây là công pháp gì, có vẻ Linh Nhi cô nương khá là kinh ngạc.”
Linh Nhi mở Thiền Định Công ra mà xem cho thật kỹ, vì quá kinh ngạc cho nên giọng nói có phần ngắt quãng.
“Thiền Định Công… Công pháp này mặc dù không thể so sánh với Chiên Đàn Thần Công của Pháp Vân. Nhưng nó được coi là công pháp với mức độ cường hóa sức mạnh nội tại trong tâm rất lớn. Theo những gì mà ta được nghe kể lại, với loại tâm pháp này đã có người đột phá thành công thành Thần.” Tròng mắt nàng dao động dường như vẫn chưa tin tưởng vào việc này cho lắm.” Ngươi lấy được hoàn toàn công pháp Thiền Định Công chứ không phải bản ghi chép phân cấp.” Sau đó nàng nuốt nhanh lượng nước bọt do quá bất ngờ vẫn còn lưu trong khoang miệng. Rồi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Hạ Tường Vũ mà hỏi:
“Làm sao mà ngươi có lấy được nó? Có trở ngại gì không?”
Hạ Tường Vũ nào biết thứ bản thân lấy lại có tiềm năng lớn như vậy. Hắn chỉ chọn bừa thôi mà. Cho nên hắn đã không giấu bất kỳ điều gì mà kể lại hết. Kể cả việc đã gặp Thích Nhất Hạnh.
Khiến Linh Nhi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nàng hét lớn:
“Thích Nhất Hạnh. Đệ nhất cao thủ của Pháp Vân đã ở trong Tàng Kinh Các. Vậy mà lão hoàng thượng thúi đó lại để ngươi dễ dàng cầm công pháp của môn phái rời đi.”Nàng lấy tay che miệng lại, biểu hiện cực kỳ rối” Chuyện này, chuyện này. Rốt cuộc là sao đây. Lão ta đang muốn gì?”
Hạ Tường Vũ lại càng kinh ngạc hơn hắn nói:
“Cô nói lão hòa thượng gần đất xa trời đó là đệ nhất cao thủ. Không nhầm lẫn gì đó chứ.”
Lời chưa dứt từ phía sau lưng của Hạ Tường Vũ trên vách núi. Thích Nhất Hạnh đã đứng trên vách núi đó từ bao giờ. Vô tình Linh Nhi đã nhìn thấy lão. Liền đứng lên chắn trước mặt hắn mà hướng lời nói về phía Thích Nhất Hạnh và quát:
“Hòa Thượng thúi, rốt cuộc ngươi muốn gì ở bọn ta.”
Thích Nhất Hạnh thấy đã bị phát hiện nên không muốn ẩn nấp nữa mà nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người như tia chớp. Khiến Linh Nhi toát cả mồ hôi lạnh. Nếu thực sự giao đấu e rằng cả hai đều phải nằm lại đây rồi. Nhưng nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh mà nói:
“Chuyện lấy công pháp của Pháp Vân là do ta bày ra. Có chuyện gì thì cứ tính toán ở ta đừng hại đến người vô tội.”
Thích Nhất Hạnh nhìn biểu hiện của Linh Nhi thì khẽ cảm phục, lão chắp tay trước ngực rồi nói:
“A di đà phật. Chẳng qua lão nạp chỉ muốn quan sát vị thiếu niên trẻ này thêm một lác. Đã khiến hai vị hoảng sợ rồi.”
Hạ Tường Vũ mỗi khi đứng gần Thích Nhất Hạnh thì có cảm giác rất lạ. Hắn không biết diễn tả thế nào. Nhưng đứng gần lão hắn cảm thấy thư thả hơn rất nhiều. Có thể đây là khả năng cảm hóa của Phật pháp chăng không thể nói trước được điều gì.
Linh Nhi vẫn rất căng thẳng mặt dù Thích Nhất Hạnh tươi cười thân thiện. Nhưng nàng không thể không đề phòng.
“Rốt cuộc thì ngươi cố tình để Tường Vũ lấy đi công pháp của Pháp Vân là có mục đích gì. Mà lại còn bám theo hắn. Thì chắc hẳn lý do không chỉ có nhiêu đó thôi.”
“A di đà phật. Tiểu cô nương thật thông minh. Chẳng qua lão nạp thấy tò mò một chút về cậu thiếu niên này mà thôi. Về chuyện công pháp đó. Dù cho cậu ta có đọc và luyện nó đêm ngày mà không thể giác ngộ thì không thể đột phá được. Cho nên ta mới để cậu ta dễ dàng mang nó đi. Không biết câu trả lời này đã giải đáp được phần nào khuất mắt trong lòng của thí cô nương chưa.”
Linh Nhi nghe đến đây thì cảm thấy cũng có lý. Vì phật pháp không giống những loại công pháp bình thường. Mặt dù có thể học được nhưng việc đột phá lên tầng cao. Nếu tham ngộ không đủ thì cũng không có tác dụng gì lớn lao. Vì vậy nàng mới tạm thời thả lỏng buông thả đi sự đề phòng.
Thích Nhất Hạnh nói tiếp:
“A di đà phật. Một hồ yêu, đi bảo vệ cho một cậu thiếu niên khuyết tật từ thể xác cho đến tâm hồn. Một sự tao ngộ quả thật thú vị. Khiến người khác phải dõi theo.”Nói đoạn lão nhìn Hạ Tường Vũ rồi không quên dặn dò. ” Có lẽ lúc nãy cậu đã không nghe rõ những gì mà ta đã nói, nay nhân cơ hội ta sẽ nói lại cho cậu tường tận.
Thiền Định Công là nội công tâm pháp Pháp Vân lấy việc tu tâm làm gốc mà phát triển. Cuộc sống bên ngoài không nơi ở, không ô nhiễm là Thiền, trong lòng rõ ràng hiểu an cư là Định. Cái gọi là “Ngoại Thiền Nội Định” là Thiền Định giống như là “Dã”. Tu tập giả siêu nhiên nhập cảnh, lưu thông huyết mạch, di dưỡng tâm thần, lấy đây làm cơ sở xây dựng nên tâm pháp thượng thừa. Mong rằng cậu có thể giác ngộ được.”
Những điều lặp lại này như thể lão hòa thượng muốn Hạ Tường Vũ có thể thông suốt trong việc tu luyện chăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...