Đại Lục Liên Hoa
Lời nói của Đông Phương Nghi không có ý trách móc, giống như dặn dò hơn. Trước khi rời đi nàng đã, nở một nụ cười xinh đẹp đối với Trương Vệ. Nụ cười đó đã tạm thời xua đi sự căng thẳng đang bám lấy chàng.
Mặc dù bên ngoài chàng đang rất bình thản, nhưng thực tế bên trong là một bãi chiến trường tư tưởng giữa những sự mâu thuẫn. Nụ cười đó đã góp phần giải toả đi phần nào những điều đó.
Trương Vệ chỉ kịp mở miệng chưa kịp nói bất kỳ điều gì thì Đông Phương Nghi đã biến mất chỉ để lại một chút tản ảnh màu tím. Hai linh thú huyền thoại cũng đồng dạng biến mất. Để lại Trương Vệ cùng Kim Mã ở lại nơi đình viện vắng vẻ.
Chàng bèn thở dài não nề. Tâm trạng nặng nề khiến chàng cũng không có tâm trạng để thưởng thức trà đạo. Nên chỉ ngồi lặng lẽ, bàn tay đặt lên bàn. Phóng tầm nhìn ra bên ngoài trong những thứ hỗn tạp.
Chàng như một người đã mất đi động lực. Mặc dù nói cơ hội vẫn có nhưng thất bại cũng là điều khó tránh. Trương Vệ trước giờ luôn tích cực trước mặt người khác. Nhưng khi ở một mình chàng lại rất tiêu cực.
Không có lấy một niềm vui trong cuộc sống này. Chàng nở nụ cười trong niềm đau và nói:
“Nhìn ta xem, thật là thảm hại hết sức.” Chàng chậm rãi đưa ánh nhìn về phía Kim Mã.”Nếu như chẳng may ta không thể vượt qua, thì Chân Long cũng sẽ có người thay thế phải không?”
“Ngươi làm như, Chân Long là một vị trí trong quân ngũ chắc. Muốn ai ngồi vào thì có thể ngồi được ư. Ngươi đã biết được rồi còn gì. Ngươi chính là linh hồn của Chân Long trải qua luân hồi kiếp mà thành. Cho nên nếu ngươi chết thì mọi thứ coi như là hết.
Dù gì phần hồn còn sót lại cuối cùng của Trang Minh Viễn đã dung hợp với ngươi. Đồng sinh đồng tử.
Ta nói vậy chắc là ngươi hiểu ý ta muốn nói là gì mà.”
Trương Vệ nghe vậy thì thở dài. Áp lực lại đè nặng lên đôi vai của chàng thiếu niên trẻ. Nói đi nói lại thì chàng cũng mới gần mười tám tuổi. Cái độ tuổi mới lớn. Mà phải tự đưa ra quyết định rồi âm thầm chịu đựng nỗi đau mà không ai đồng cảm.
Chàng chỉ biết trách số mình khổ mà thôi. Thở dài ngao ngán nói:
“Nói thật không sợ mất lòng, ta thật sự chán nản lắm rồi. Ta chỉ muốn một cuộc đời bình yên mà sao sóng gió cuộc đời cứ thay phiên nhau vùi dập ta như vậy. Cứ ngỡ trở thành Chân Long tái thế. Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, ai ngờ đùng cái án tử treo lơ lửng trên đầu. Thử hỏi làm sao mà ta có thể không buồn cho được.”
” Đúng là nói không phải khen chứ. Ngươi đen thật. Nhưng biết đâu được lần này vận may lại nhìn ngươi mà mỉm cười thì sao. Chúng ta ít nhiều cũng phải có niềm tin vào nó chứ.” Kim Mã an ủi.
“Ngươi giống như kiểu đến gặp một kẻ bị bệnh nan y sắp chết. Mà nói hắn ta rằng:
” Hãy lạc quan lên, ngày mai sẽ tốt hơn.” Vậy đó.” Trương Vệ nhẹ nhàng nói ra quan điểm cá nhân chàng.
“Uầy quả thật ta không biết nên nói với ngươi những điều gì nữa. Tuy nhiên ta hy vọng ngươi hãy lạc quan lên. Dù gì Đông Phương Nghi cũng là Thiên Hạ đệ nhất Dược sư. Vang danh tứ hải, cải tử hồi sinh.
Thì chắc hẳn phải có khả năng bất phàm. Mặc dù ta chưa tiếp xúc nhiều nhưng có thể khẳng định rằng. Cô ta là người có thể tin tưởng được.”
“Không phải ta không tin tưởng tỷ ấy. Chẳng qua ta còn nhiều thứ bận lòng. Từ người thân, bạn bè cho đến những điều vẫn chưa đạt được. Ta nói không sợ chết thật ra là nói dối.” Trương Vệ cúi người đặt hai khuỷu tay lên đầu gối. Bàn tay liên tục bấu chặt vào nhau như thể chàng rất là mâu thuẫn trong nội tâm. Nghẹn ngào nói tiếp. ” Cái cảm giác một khi nhắm mắt không còn thấy ai bên cạnh. Một mình chìm vào nỗi cô đơn kéo dài. Nó đáng sợ lắm.”
Khóe mắt Trương Vệ hơi ửng đỏ, cảm xúc của chàng đang trào dâng.
” Có những cái chết nhẹ tựa lông hồng, thì cũng có những cái chết nặng tựa thái sơn. Xin lỗi vì sự yếu đuối này của ta…”
Đứng trước sự yếu lòng của đấng nam nhi mới hiểu được rằng. Giọt nước mắt của họ chỉ rơi khi bản thân đã hoàn toàn bất lực trước cuộc sống. Kim Mã cũng hiểu được tâm trạng của Trương Vệ lúc này, nó cũng đành lặng im mà nhìn chứ không thể nói thêm điều gì được nữa.
Thời gian trôi qua ít phút. Tâm trạng của Trương Vệ đã ổn hơn đôi chút. Chàng rời khỏi chiếc ghế đá. Thản nhiên chọn sàn nhà làm giường mà nằm luôn xuống đất, phóng tầm nhìn của mình lên bầu trời đang ngả dần sang màu đen của đêm tối.
Cảnh đẹp là do con mắt của người nhìn mà cảm nhận. Dù khung cảnh trước mắt đó có đẹp đến mấy nhưng trong lòng chàng đang chất chứa nỗi buồn không nguôi, thì khác gì một món ăn ngon để trước mặt một kẻ chán chường.
Chàng cố gắng nhìn thật lâu nhất có thể vào vùng không gian miên man bất tận. Như thể muốn nó khắc ghi thật sâu vào tâm trí của mình.
Tận hưởng những luồng gió vô định, thả tâm hồn dần trôi về quá khứ. Mượn cơn gió nhẹ để tâm hồn có thể tự do bay bỗng. Nhớ về từng mảng ký ức trong tâm trí rời rạc.
Bất giác chàng mở lời.
“Liệu ta có thể nhờ ngươi một chuyện có được không.”
” Chuyện gì ngươi cứ nói đi. Nếu trong khả năng của ta, ta sẽ dốc hết sức mà làm.” Kim Mã vừa nói vừa bay đến gần bên lỗ tai bên phải của chàng. Ngồi xuống đó như muốn an ủi động viên chàng.
Trương Vệ với giọng run. Chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ.
” Nếu chẳng may, ta thực sự không qua khỏi. Mong ngươi hãy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này của ta. Đó chính là giúp ta trở về Mục gia ở Mục Châu Hoa Bắc. Và đến gặp mẫu thân của ta là Mục Yên Nhiên. Và chuyển giúp ta vài lời:
“Vệ nhi rất hạnh phúc khi được sinh ra trên đời này. Vệ nhi rất vinh dự được làm con của người.
Nay Vệ nhi không thể làm tròn đạo làm con. Xin người hãy thứ lỗi. Nếu có kiếp sau Vệ nhi vẫn hy vọng sẽ vẫn làm con của người. Được người yêu thương, được người dạy dỗ.” Nói đến đây Trương Vệ như uất nghẹn ở cổ không thốt nên lời. Khóe mắt ửng đỏ như sắp khóc. Nhưng rất nhanh chàng đã lấy lại sự bình tĩnh mà thu lại cảm xúc yếu đuối kia mà nói tiếp:
“Còn về thân xác của ta, ngươi hãy đem đi hỏa thiêu. Sau đó đổ nó xuống sông Hồng. Để cho thân xác ta được vươn ra biển lớn như những gì ta từng ước mơ…”
“Này. Ngươi nói những lời này có khác nào đang trăn trối. Mọi chuyện vẫn còn chưa tới mức đó mà. Nhục chí cái gì.” Kim Mã quát.
Trương Vệ cười một nụ cười vô hồn.
“Giây phút này, thử hỏi ta làm sau không có những suy nghĩ tiêu cực cho được.” Trương Vệ ủ rũ. ” Vậy ngươi có chấp nhận yêu cầu này của ta không.” Chàng khẩn khoản.
“Được rồi. Ta coi như là giúp ngươi đến cùng. Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi.” Kim Mã thở dài nói.
Trương Vệ sau những ngày mệt mỏi. Cùng tâm trạng lúc vui lúc buồn đã trở nên quá mệt mỏi. Mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Dưới bầu trời đen đang bao trùm lấy Vấn Lạc Nhai, Trương Vệ đã phải gát đi tất cả mọi gánh nặng. Để chuẩn bị cho ván cược có thể xem là quan trọng bật nhất của cuộc đời.
Kim Mã nhìn thấy Trương Vệ nặng lòng như vậy thì cũng phần nào cảm thông. Nó đành để cho chàng nghĩ ngơi. Bản thân thì đi về phòng xem xét tình trạng của Thẩm Y Y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...