Kim Mã đã giải thích tỏ tường mọi chuyện cho Trương Vệ hiểu cùng với nhiệm vụ của nó khi có mặt ở đây lúc này. Chàng cũng không có ý kiến gì về việc sắp xếp đã được định trước này. Trương Vệ vốn là người dễ tính, chỉ cần đừng có ai làm phiền đến cuộc sống riêng tư của chàng, thì như nào cũng được hết.
Kim Mã bên cạnh chàng, thì cứ xem nó như một con thú cưng không hơn không kém. Chàng sẽ có thứ để tâm sự lúc buồn, giải tỏa những buồn phiền mà bản thân không biết nói với ai. Giúp chàng xua đi một chút sự cô đơn đang gặm nhấm chàng mỗi ngày.
Sau khi thu nhận Kim Mã. Trương Vệ phóng tầm nhìn xung quanh đặng xem xét. Chàng đã nhận ra ngay đây là Ẩn Quỷ Cốc, vì chàng đã sống ở đây rất lâu. Nên mọi thứ trong cảm nhận không gian đều rất mạch lạc.
Chàng mỉm cười vì cũng đã có thể trở về hoàn thành nhiệm vụ với Kinh Như Tuyết. Mà nhắc đến nhiệm vụ thì chàng lại thấy có gì đó không đúng. Đến cả cái gốc của Hàn Nha Thảo chàng còn chưa có nói gì đến Băng Thiềm. Cười trừ trong sự ngây ngô, chàng định quay trở lại Ma Thú Hạch đặng tìm kiếm thì chợt nhớ đến một người đã cùng chàng tranh giành Hàn Nha Thảo. Không ai khác chính là Thẩm Y Y.
Chàng liền xoay đầu vội nhìn về góc bên phải, nơi Thẩm Y Y đang được nằm trên thảm cỏ mềm mại. Khi vừa nhìn thấy nàng ta, Trương Vệ liền nhớ về những chuyện mà hai người đã trai qua. Khiến bản thân có một chút cảm xúc khó tả.
Đảo mắt nhanh nhìn tổng thể Thẩm Y Y. Trương Vệ thấy vết thương của nàng đã bình phục, thần sắc hồng hào trần đầy nhựa sống. Thì mừng cho nàng ấy, dù gì Trương Vệ cũng đã coi như hạ được cái gánh nặng nhất. Thở nhẹ ra một hơi.
Lúc này chàng đặt ra một vấn đề cho bản thân, vì lúc trước Thẩm Y Y đã lấy Hàn Nha Thảo cùng cái giỏ thảo dược. Giờ không thấy nó chỉ có nghĩa nàng đã thu nó vào một trong hai thứ. Nạp giới hoặc túi nang.
Trương Vệ tiến chậm đến gần, quan sát thật kỹ trên hai bàn tay trắng tựa tuyết kia, thì không nhận ra một cái nạp giới nào được mang lên cả. Vậy thì chỉ có một khả năng chính là đang cất giữ trong túi nang mà thôi.
Nhưng nếu là túi nang thì nàng sẽ cất giấu vào bên trong cơ thể của mình. Mà với bộ y phục nàng đang mặc lên người, Trương Vệ thực sự rất khó. Vì nó là y phục của Kim Châm Thẩm Gia, cho nên thiết kế có khác với những y phục thông thường. Lớp áo này không phải được mang bằng cách đan chéo những mảnh trang phục lại với nhau mà nó được nối với phần áo màu xanh. Có nghĩa là muốn cởi nó ra thì phải tháo rời phần trang phục bằng vải cứng kia trước.
Thì khác gì là đang cởi y phục nàng ra đâu. Cho nên Trương Vệ đã chọn cách khác đó là chạm đến phần thắc lưng của nàng trước xem xét nàng có đặt túi năng ở vị trí đó không. Nhưng do cơ thể của nữ nhân tỏa mùi hương của nữ, cùng với nhịp thở cứ đẩy cặp đồi đưa lên đưa xuống khiến Trương Vệ không thể nào tập trung được.
Hết cách Trương Vệ đành thương lượng với Kim Mã nhằm tìm cách giải quyết vấn đề. Vì chàng không muốn vượt quá cái ranh giới này, Huống chi lúc này Thẩm Y Y vẫn đang hôn mê không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Nếu đang lần mò tìm kiếm chẳng may Thẩm Y Y tỉnh dậy thì chắc chắn khỏi phải nghĩ là chàng sẽ ăn cái bạt tay còn đau hơn trước gấp vạn lần. Thậm chí tệ hơn là bị đuổi giết và có thể ảnh hưởng đến thanh danh của Trương Gia. Chàng không phải là người tuỳ tiện lấy thanh danh ngàn năm của Trương tộc ra để làm trò đùa.
Với lại chàng không muốn bản thân lại đem đến rắc rối cho thân phụ.
Bàn tới bàn lui, Kim Mã đành đích thân đi mà làm. Vì dù gì nó cũng chỉ là thú cưng có bị nói thì cũng không đến mức tệ. Một sự hy sinh danh dự của loài ngựa vì chủ nhân phế vật. Bất lực toàn tập.
Kim Mã chậm rãi bay đến, sau đó lượn vài vòng quanh cơ thể của nàng. Nhưng vẫn chưa quyết định được nơi bắt đầu kiểm tra. Nói gì thì nói nó vẫn là giống đực, mùi hương của nữ nhân dù ít dù nhiều cũng có ảnh hưởng. Với việc sờ mó thân thể của phái nữ là lần đầu.
Mới được triệu hồi mà giờ phải đi làm việc xấu hổ như thế này. Mấy ai chịu nổi.
Trước khi bắt đầu nó liền quát Trương Vệ:
“Xoay đi chỗ khác, dòm ngó cái gì.”
Nghe thấy vậy, Trương Vệ cũng phải quay đi hướng khác mà chờ đợi. Vì chàng cũng đâu muốn ngắm nhìn cơ thể của nữ nhân. Việc đó đối với Trương Vệ đương nhiên là không nên. Dù gì lần này chàng phải lấy Hàn Nha Thảo để hoàn thành nhiệm vụ, chứ nếu Thẩm Y Y không giao ra thì lại thêm một phen đấu đá không cần thiết. Ăn cắp kiểu này mặc dù không chính đáng gì cho lắm, nhưng hoàn cảnh bắt buộc thôi.
Trương Vệ tự nhủ với lòng như thế.
Sau một thời gian ngắn, Trương Vệ chỉ nghe được âm thanh của vật gì đổ xuống đất, Sau đó thì cảm nhận được Hàn Khí. Luồng Hàn khí quả thật cực kỳ quen thuộc, không phải thứ gì khác nó là Hàn Nha Thảo.
Niềm vui đã đến khiến Trương Vệ quên mất điều phải giữ. Mà quay đầu lại nhìn.
Kim Mã đang đứng trên không, miệng ngậm túi nang màu trắng.
Dưới đất là rất nhiều loại thảo dược, cùng với cái giỏ dược thảo lúc trước. Nhưng thứ mà khiến Trương Vệ đứng hình là Thẩm Y Y đang nằm ở đằng kia.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của ban trưa.
Thẩm Y Y đã bị Kim Mã cởi hết hoàn toàn phần y phục thượng y. Chỉ để lại mảnh vải nhỏ nội y đang che lấy phần nên che. Nó lại che đi phần trên nhưng Trương Vệ lại nhìn ngang nên phần da thịt nhìn rõ không sót một chi tiết nào.
Mảnh vải ấy lại màu trắng cho nên hai thứ nhô lên đó lại rất rõ ràng. Chàng đã nhìn thấy hai đồi núi vừa trắng vừa đầy đặn của nàng. Khiến bản thân theo phản xạ mà quay đầu lại. Tim đập nhanh như đang đánh trống.
Mặt ửng đỏ hết cả lên.
“Đã bảo đừng quay lại rồi, ngươi đã nhìn thấy. Thì tốt nhất nên chịu trách nhiệm cho phải đạo đi.” Kim Mã nheo mắt nói ngụ ý.
“Ta… ta… ta không cố ý. Chuyện này coi như là chưa xảy ra nhé, xé nháp đi. Ta không nhìn nữa là được mà.” Trương Vệ lắp bắp ấp úng.
“Ngươi học đạo thánh hiền, đã là nam tử hán có gan làm thì có gan chịu. Hà cớ gì phải trốn tránh trách nhiệm.”
“Phải, ngươi nói đúng…” Trương Vệ sau một hồi suy nghĩ liền nắm chặc bàn tay như thể tự nhắc nhở bản thân. “Khi nàng ấy tỉnh lại, ta sẽ nói hết mọi sự. Và tùy nàng xử trí.”
“Nên vậy. Cũng thông cảm đi, cái y phục này quả thật quá khó để cởi ra. Cô nương này lại cất kỹ đến như vậy.”
“Vậy thì đã thấy Hàn Nha Thảo rồi, ngươi mặt lại cho nàng đi.”
Kim Mã liền bay ra trước mặt của Trương Vệ, đập cánh và nói:
“Ngươi có thấy con ngựa nào, có tay để mặt lại y phục không.?”
“Ý của ngươi là ta phải đến mặc lại? Đùa chắc? Chuyện này không được đâu?” Trương Vệ thoái thác.
“Ngươi mới đùa với ta đó, nếu ngươi không mặc lại. Nàng sẽ cảm lạnh… Lúc đầu ta chỉ tính biến nhỏ vào bên trong đặng tìm thôi. Nhưng nói thật bộ đồ đó, quả thật chỉ có cách tháo ra mới lấy được. Chuyện đến nước này, ngươi dù gì cũng đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. Thì nàng trước sau cũng sẽ gả cho ngươi. Còn giữ kẻ làm gì đến mà mặc lại đi.”
” Chuyện này… không làm… có chết cũng không làm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...