Đại Lục Liên Hoa
Tại Vấn Lạc Nhai xa xôi.
Trời vừa hừng sáng. Đông Phương Nghi đã ra mái đình giữa hồ. Mặc dù bên ngoài thời tiết còn khá lạnh vì mặt trời vẫn chưa lên cao.
Nàng vẫn tiến lại gần bộ bàn ghế đá. Nhẹ nhàng ngồi xuống. Hôm nay nàng chọn cho mình bộ trang phục trắng thuần khiết.
Mái tóc xã dài đến ngang hông. Không mang lên bất kỳ trang sức phụ kiện nào. Gương mặt cũng không hề to son đánh phấn.
Dù thiếu đi những thứ đó thì nàng vẫn vô cùng xinh đẹp. Nàng vén mái tóc qua vành tay. Rồi ngồi xuống ghế, tay chống nhẹ lên bàn. Phóng tầm nhìn về phía cánh rừng anh đào.
Vấn Lạc Nhai trong màn đêm u tối le lói vài ánh đèn mờ ảo chiếu lên mặt hồ. Rồi từ đó phát ra những ánh sáng vô tình chạm đến gương mặt của nàng.
Lộ ra trong ánh mắt ấy một chút suy tư. Bình thường nàng không thưởng trà thì cũng kiếm chuyện gì đó để làm. Nhưng hôm nay mang trong mình tâm trạng khó nói nên nàng đã chọn cách im lặng.
Nhìn cảnh vật trước mắt mà thả tâm hồn vào đó.
Bất ngờ từ đằng xa một cậu thiếu niên trẻ tuổi đang đi lại một cách từ tốn. Khi khoảng cách chỉ còn chưa đến bảy bước chân. Đông Phương Nghi liền nói:
“Xem ra Tại thiếu hiệp đã tỉnh dậy rồi.”
Giật mình vì đối phương đã nhận ra mình từ trước. Tại Thiên liền đứng yên tại chỗ chắp tay cúi đầu và nói:
” Đông Phương tiền bối, van bối vô cùng cảm kích vì sự trợ giúp của người. Đời này luôn khắc ghi trong lòng.”
“Không đâu, người cứu thiếu hiệp là Trương Vệ mới phải. Ta đây chỉ giúp vào đó một chút sức mọn mà thôi.” Nói đoạn Đông Phương Nghi chỉ tay ra lệnh cho Tại Thiên ngồi xuống đối diện với mình. Tại Thiên nhanh chóng phục lệnh mà ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống cậu đã chào một cách cung kính. Vì Đông Phương Nghi không những đã gián tiếp giúp Trương Vệ cứu cậu mà nàng cũng đã từng cứu mạng vi sư của cậu. Nên cậu tuyệt đối tôn kính người ở trước mắt.
Đông Phương Nghi vung tay một bộ ấm trà với bình trà nóng hổi hiện ra ngay trước mắt. Nàng hất nhẹ vạt áo thêm một cái. Một đường sáng năng lượng tím quét nhanh qua trước mặt của Tại Thiên.
Khi cậu cẩn thận nhìn lại thì phía dưới bàn là một ly trà đã được châm đầy từ bao giờ. Thấy gương mặt ngơ ngát của Tại Thiên, Đông Phương Nghi lạnh nhạt nói:
“Yên tâm đi trà không hề có độc.”
Nghe vậy Tại Thiên liền tỏ vẻ ái ngại khó xử nói:
“Tiền bối hiểu lầm rồi. Thật ra vãn bối chưa bao giờ nếm qua thứ này nên có chút biểu cảm như vậy. Mong người rộng lượng bỏ qua.” Vừa nói xong Tại Thiên ực một hơi tuôn hết ly trà. Trước sự ngỡ ngàng của Đông Phương Nghi.
Dưới ánh đèn không rõ ràng, nụ cười chứa đầy sức quyến rũ kia cũng đủ khiến Tại Thiên chết đứng. Nàng cười vì sự ngây thơ của Tại Thiên mà thôi.
” Lâm Phong vẫn khỏe chứ.”
“Đa tạ tiền bối đã quan tâm. Vi sư tuy tuổi già sức yếu nhưng vẫn còn minh mẫn lắm.”
Đông Phương Nghi nghe vậy thì cười. Sau đó lạnh nhạt nói tiếp:
“Nghe nói, ngươi đã tuyên thệ sẽ dùng tính mạng của bản thân để bảo đảm an toàn cho Trương Vệ đúng không.”
Tại Thiên không chút do dự gật đầu thừa nhận. Đông Phương Nghi nói tiếp:
“Tại thiếu hiệp đây tuổi còn rất trẻ. Mà lại gánh vát trên vai một trách nhiệm to lớn như vậy mà lại còn dùng tính mạng của bản thân ra đặt cược. Vậy chẳng phải là hoang phí tuổi đời hay sao.”
Dường như hiểu được dụng ý của Đông Phương Nghi. Tại Thiên dõng dạc đáp lời.
“Vi sư đối với vãn bối, ơn cao tựa núi. Tính mạng này làm sao có thể so sánh. Huống hồ chi chỉ là một việc bảo vệ. Cho dù có hàng trăm hay hàng ngàn điều kiện Tại Thiên có đánh đổi cả mạng sống cũng nhất quyết hoàn thành tâm nguyện của người.”
“Quả là hảo đệ tử, xem ra trước khi nhằm mắt Lâm Phong đã có thể yên tâm rồi.” Nói đoạn nàng lại phẫy vạt áo thêm một lần. Ly trà lại được rót đầy. Tại Thiên nhìn thấy nó bỗng cảm thấy áp lực ngang. Vì cậu không nếm được vị trì đắng đến như vậy.
Miễn cưỡng nhìn ly trà trên bàn rồi lại một lần nữa tuôn nhanh một hơi vào miệng. Tiếp đến đưa ánh mắt nhìn chăm chú Đông Phương Nghi.
Nữ nhân trước mặt cậu khiến cậu được mở rộng tầm mắt. Một nhan sắc dường như không dính một chút bụi trần nào. Không son không phấn mà có sức hút kinh động lòng người. Trong lòng chàng chỉ có sự ngưỡng mộ không hề tồn tại ý gì khác.
Cậu liền nhớ đến Trương Vệ liền chắp tay và nói tất cả những gì bản thân đã được nghe từ Trương Trung cho Đông Phương Nghi được biết. Nàng cũng kể lại tường tận những điều đang diễn ra. Sau đó thì đưa ra một viên ngọc châu màu xanh nước biển kích thước chỉ chừng mộ cái nắm tay.
Nàng đặt nó lên bàn, ánh sáng từ viên châu đó khiến không gian xung quanh được phủ len một màu xanh đậm. Nàng lạnh nhạt nói:
“Trương Vệ mặt dù qua khỏi, nhưng sinh khí không còn như xưa. Cần rất nhiều sinh khí đặng bù vào. Không biết Tại thiếu hiệp đây có bằng lòng cho Trương thiếu chủ của mình một vài năm tuổi thọ của bản thân chăng.”
Tại Thiên không chút do dự nói luốn.
“Đương nhiên rồi.”
Nàng mỉm cười rồi nói đầy ẩn ý:
“Tại thiếu hiệp. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu như tuổi thọ của ngươi chỉ ba mươi năm. Mà ngươi giờ đã 23. Cho Trương Thiếu Chủ tuổi thọ rất có thể ngươi sẽ lăn ra chết ngay lập tức đấy.”
Tại Thiên vẫn không một giây do dự nói:
“Vậy thì có sao. Nếu Trương thiếu chủ chết ngay lúc này người hối hận là vãn bối mới phải. Bảo vệ người bằng cả tính mạng. Nếu người chết trước cả tôi thì sống còn ý nghĩa gì nữa.”
Đông Phương Nghi không có biểu cảm gì sau câu nói đó. Nàng chỉ ngón tay vào viên ngọc châu và nói:
“Chỉ cần Tại thiếu hiệp đặt tay lên đây. Giữ nó trong giây lác là được.” Nàng muốn thử xem Tại Thiên có một giây do dự nào không. Nhưng Tại Thiên đã tiến lên nhanh đưa tay chạm vào viên ngọc châu kia.
Không chút đắn đo trực tiếp nắm lấy thật chặc. Những tia sáng màu xanh nhạt từ bàn tay của Tại Thiên nhanh chóng ồ ạt tiến vào ngọc châu. Mà không thể kiềm hãm lại được.
Một lác sau thì ngọc châu cũng đã tắt đi nguồn sáng. Không gian lại trở về mà tối mờ. Buộc miệng Tại Thiên liền hỏi:
” Như vậy là đã xong rồi phải không Đông Phương tiền bối.”
Nàng lặng thinh không nói bất kỳ lời nào. Đột nhiên quả cầu kia lại bừng sáng thêm lần nữa. Lần này lại dữ dội hơn lần trước.
Nguồn sáng khiến Tại Thiên thấy chói mắt mà phải lấy tay che đi. Nhằm bảo vệ mắt mình. Ánh sáng làm sáng rực cả Vấn Lạc Nhai nhất thời thay thế màu đen bằng màu xanh nước biển.
Được một lác nữa thì nguồn sáng ấy đã tắt. Bỗng một âm thanh quen thuộc vọng đến tay cậu:
“Chủ nhân.”
Giọng nói này khiến Tại Thiên từ sững sờ đến kinh ngạc. Vì lúc cậu tỉnh lại trong gian phòng đã nghe Kim Mã kể lại hết mọi chuyện. Sự ra đi của Tiểu Bảo khiến Tại Thiên cảm thấy vô cùng mất mát.
Nhưng âm thanh không lẫn vào đâu được là giọng nói của Tiểu Bảo. Cậu chầm chậm gỡ tay xuống. Không dám tin đây là sự thật. Mãi cho đến khi đứng trước mặt cậu vẫn là hình dáng đó, gương mặt đó. Tiểu Bảo khỏe mạnh đứng yên đó nói:
“Chủ nhân người không sao rồi. Tốt quá.”
Khiến Tại Thiên liền chạy đến ôm Tiểu Bảo vào lòng trong niềm vui sướng không thể diễn tả nên lời.
Đông Phương Nghi thấy vậy thì âm thầm rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...