Đại Lục Liên Hoa

“Trên thế giới này, ngươi mà đệ tin tưởng nhất là Như Tuyết tỷ. Không đệ phải gọi là Đông Phương tỷ mới đúng.” Trương Vệ dùng ánh mắt nghiêm nghị mà nói tiếp. “Trước đây không đổi và mai sau cũng không hề đổi thay.”


Đông Phương Nghi nghe được câu trả lời đấy, theo lẽ thường nàng sẽ mỉm cười. Nhưng lúc này nàng lại nghiêm túc đến lạ, ánh mắt đó có một chút gì đó buồn phiền. Gương mặt của nàng khi lạnh lùng cũng không hề mất đi nét đẹp vốn có. Nàng không nhìn Trương Vệ nữa mà xoay đầu đi hướng khác. Đặt tầm nhìn ở một nơi vô định.


Thái độ của nàng khiến những người đang có mặt ở trong đình viện nhất thời lo lắng và hồi hộp. Đến nỗi tiếng lồng ngực đánh như nào cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Trương Vệ lần đầu chứng kiến Đông Phương Nghi có cảm xúc đó với lời nói của mình, thì nhất thời không quen. 


Khoảng cách của hai người rất gần với nhau. Trương Vệ có thể nhìn rất rõ đường nét biểu cảm trên gương mặt của nàng. Chàng cũng phần nào hiểu ra, có lẽ nữ nhân trước mặt mình đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Chàng không muốn nói thêm điều gì làm phiền đến nàng thì đành lặng im mà chờ đợi.


Một lác sau, Đông Phương Nghi quay lại. Ngẩng đầu lên đối diện với Trương Vệ. Nàng dùng ánh mắt chứa chan tình cảm mà nhìn chàng và nói:


“Đệ phải chết.”


“Gì!!” Kim Mã hoảng hốt.



Ở khoảng cách gần, Trương Vệ đã có thể cảm nhận được hết tất cả tình cảm từ trong ánh mắt của Đông Phương Nghi dành cho mình. Khi nghe đến điều đó chàng không hề bộc lộ ra bất kỳ xúc cảm nào, vì chàng đã tin tưởng người con gái trước mặt mình. Nếu nàng đã khó khăn nói ra điều đó, chứng tỏ nàng đã rất khổ sở vì quyết định này.


 Tình cảm gần mười năm ở cạnh nhau, không quá ít mà cũng không quá nhiều. Nhưng như thế cũng là quá đủ để chàng có thể hiểu được tâm tư tình cảm của Đông Phương Nghi giành cho mình. Vấn đề này ắt hẳn là sinh tử. Chàng cười đáp:


“Nếu như đó là cách duy nhất, thì đệ đã sẵn sàng.”


Kim Mã nhìn thấy hai người ở đằng kia, cứ nói mãi không vào trọng tâm. Thì vô cùng sốt ruột, không nhịn được mà hối thúc:


“Thật ra ngươi muốn Trương Vệ chết để làm gì?”


Trước câu nói vô tâm đó của Kim Mã. Địa Linh vốn tính nóng nảy liền bay đến gần dùng bàn tay của mình tát nó một cái thật mạnh. Hằng học nói:



“Ngươi… ngươi… ta nói con ngựa nhà người đấy. Đây là vấn đề lớn sinh tử chỉ cách nhau một bước chân. Huống chi chủ nhân của ta, thật sự…


Đông Phương Nghi liền lớn giọng quát Địa Linh thật lớn, kèm gương mặt đầy vẻ khó chịu:


“Địa Linh…”


“Muội.. xin lỗi…” Địa Linh nhận được nhắc nhở thì bẻn lẻn lui lại. Vì Đông Phương Nghi quả thật đang rất nóng giận khiến nó cũng phải sợ.


Sau đó Đông Phương Nghi cũng chậm rãi thu tay khỏi lồng ngực Trương Vệ. Bàn tay vừa rời đi, nơi đó liền lành lặn như chưa từng có điều gì đã từng xảy đến. Đây là khả năng của một dược sư cấp cao, có thể dùng năng lực đặng xem xét cơ thể của bệnh nhân.


Đông Phương Nghi  ngẩng đầu nhìn Trương Vệ (Lùn quá cũng là cái tội.) Nàng dùng ánh mắt của mình nhìn biểu cảm trên mặt chàng. Để quyết định xem có nên nói ra hay không.


Về phần Trương Vệ mặc dù chàng vẫn còn mông lung về việc bản thân phải chết. Nhưng Đông Phương Nghi đã nói ra ắt hẳn là chuyện không phải để đùa giỡn. Chết sớm hay muộn cũng là chết, Trương Vệ cũng không màng đến chuyện đó. Chết thôi mà. Cứ nghĩ nó như một giấc ngủ đông dài thì sẽ không có gì phải sợ hãi nữa.



Cho nên chàng trưng ra vẻ mặt bình thản. Chấp nhận những điều sẽ xảy đến với mình. Bắt gặp ánh mắt và gương mặt  đó Đông Phương Nghi biết bản thân nên phải làm gì. Nàng liền cười khẽ. Nụ cười ấy chất chứa một chút lo lắng một chút buồn bã. Mà nói:


“Được rồi, ta sẽ nói cho đệ biết thứ đang bên trong tim đệ thật ra là gì.” Nàng xoay lưng lại về phía Trương Vệ rồi đưa tầm nhìn về rừng anh đào mà nói tiếp.


“Quỷ tộc, từ trước đến nay vốn không thể tự sản sinh ra số lượng lớn hằng năm  mà chúng hầu hết đều sinh sản theo định kỳ. Cứ trăm năm sẽ có một lứa quỷ tộc được sinh ra tại Quỷ giới với số lượng rất ít chỉ khoảng một vạn cá thể mà thôi. Như thế là quá ít so với tầm vóc và sức mạnh của Quỷ tộc. 


Lúc đó chúng đã nghĩ ra một cách cực kỳ táo bạo đó chính là con người. Loài người sinh sản rất nhiều, hằng năm thậm chí hằng ngày đều có hàng trăm đứa trẻ được sinh ra. Nhân lúc Nhân giới vô chủ, chúng đã tận dụng thời cơ đó mà thực hiện kế hoạch thử nghiệm của mình.


Chúng đã đưa một thứ được gọi là bào thai của Quỷ nữ vào trong cơ thể của Nhân tộc.  Và chúng không ngờ kế hoạch đó lại thành công không tưởng đó chính là số lượng quỷ tăng lên một cách phi mã. 


Cách hoạt động của bào thai cực kỳ đơn giản. Chúng sẽ ký sinh vào con người. Hút lấy máu và thịt nếu đó là người tu hành sẽ là tu vi cùng sức mạnh của chủ thể. Sau khi phát triển đủ lớn, chúng sẽ thay thể hoàng toàn chủ thể trở thành một Quỷ thể thực sự. 


Người bị ký sinh sẽ không hề biết sự tồn tại của bào thai đó cho đến lúc cái chết đột ngột đến. Thời gian còn phụ thuộc vào sự phát triển của Quỷ thể. Một năm, năm năm 10 năm hay nhanh nhất là một tuần trăng. 



Cho nên lúc ta gặp Trương Vệ đã không thể nhận ra được. Nhưng theo quan sát của ta có thể biết được rằng, có người cố tình hãm hại. Bằng cách đưa vào cơ thể Trương Vệ một quỷ thể với khả năng trưởng thành cực chậm. Cho nên trong suốt thời gian đấy nó hấp thụ tu vi của Trương Vệ, mà sống bên trong cơ thể.


Khi phát hiện kịp thì mọi chuyện cũng đã muộn để loại trừ nó ra khỏi cơ thể vì nó đã bám rể rất chắc vào trong thành tim mất rồi. Việc loại bỏ nó hầu như là không thể vì như thế là giết chết cả Trương Vệ lẫn bào thai quỷ. 


 Cho nên ta phải dùng thuốc cùng công lực của bản thân để khống chế sự phát triển của nó lại bên trong cơ thể của Trương Vệ nhằm tìm cách giải quyết. Tuy nhiên thứ này lại có một khả năng khác nữa. Đó là khi cơ địa chủ thể đạt mười tám. Không cần biết chủ thể có giúp nó phát triển hay không, nó cũng sẽ phá nát tim đệ mà ra ngoài.”


Nghe đến đây Trương Vệ tái xanh mặt, chàng thật không biết kẻ đầu độc mình là ai, vì ký ức lúc nhỏ của chàng rất mờ hồ. Chàng cười nhưng trong lòng rất đau khổ. Nhưng nếu như vậy chỉ có thể là người trong Trương gia mà thôi. Vì chàng chưa từng tiếp xúc với người lạ. Uất hận nói:


“Thì ra tất cả những điều đệ phải chịu đựng. Đều do nó mà ra.”


Kim Mã lắng nghe không xót một chi tiết nào. Nó đã lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng. Có thể nó vẫn chưa yên tâm với nữ nhân này. Vì ở quá khứ cả hai đã có nhiều va chạm với nhau. Với giọng nói đầy cẩn trọng Kim Mã lên tiếng:


“Ngươi nói những điều này trước khi Trương Vệ mười tám. Thì ắt hẳn ngươi đã có phương án giải quyết triệt để nó. Nếu ngươi đã kiểm tra được tâm mạch của Trương Vệ thì chắc hẳn đã biết được rằng hắn là bản thể của Chân Long. Vậy rốt cuộc ngươi cứu hắn vì điều gì, nó có lợi gì cho ngươi. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ, thì xin lỗi dù ta có chết cũng một mực ngăn cản.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui