Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh

Đích thật Alan rất để ý đến chuyện Lý Duy làm việc cùng công ty với bạn trai cũ. Chỉ ăn một bữa cơm đã khiến Lý Duy đau lòng như vậy rồi, anh sợ Hứa Luân vẫn còn sức ảnh hưởng đến Lý Duy. Nhưng Hứa Luân lại không phải nhân viên trong tổ anh, hắn ta đi hay ở không phải do anh quyết định. Nếu là tổ khác thì không cần phải nói, chỉ cần anh trao đổi với quản lý bên đó rằng Hứa Luân là người không có nhân phẩm tốt, sẽ có ngày quản lý phải chịu hậu quả do hắn gây ra là xong. Nhưng đằng này Hứa Luân lại là người của Louis - một nhân vật luôn đối đầu với anh.

Khi Alan vào làm ở Smith & Miller cũng là lúc tổ thương mại được thành lập, đồng thời tổ IPO cũng đang tuyển người, anh và Louis cũng vì tranh giành mà đánh nhau vài lần. Dù thành tích của Alan nổi trội hơn Louis nhưng họ cũng chỉ là quản lý ngang hàng nhau, không ai hơn ai.

Alan nghĩ một hồi rồi ngồi trên xe gọi điện thoại cho Denny: "Denny, còn thời hạn nộp đơn tự đề cử làm quản lý cao cấp không?" Tháng 7 hằng năm, tất cả quản lý Smith & Miller đều có quyền tự đề cử mình lên làm quản lý cao cấp, sau khi qua được kỳ khảo sát dài vài tháng và được sự bầu chọn thông qua bỏ phiếu của ban giám đốc, tên của tân quản lý cao cấp sẽ được công bố vào dịp Tết Nguyên Đán.

Denny tránh mặt Denise đang ở trong nhà, đi vào phòng sách nói: "Thời hạn tự đề cử năm nay qua rồi. Vừa rồi lão Cát không đề cử ai cả." Lão Cát chính là quản lý cao cấp của văn phòng Smith & Miller chi nhánh Bắc Kinh. 

Alan hừ một tiếng: "Kể từ Jason đi, chi nhánh Bắc Kinh trước giờ chỉ có lão Cát làm quản lý cao cấp, ông ra cứ giữ mãi không buông cái chức đó, 3 năm liên tục không đề cập gì đến chuyện quản lý thăng chức lên làm quản lý cao cấp, đừng nói là nhân viên ở Bắc Kinh, ngay cả trụ sở chính ở Mĩ cũng lo lắng ông ta. Nên chỉ cần ở Bắc Kinh còn người đề cử, dù có hết hạn đi nữa thì chắc chắn trụ sở ở Mĩ vẫn ủng hộ."

Denny đồng ý: "Sự thật là vậy. Mấy tháng trước bên kia có bảo tôi đề cử quản lý cao cấp ở Bắc Kinh. Lúc đó tôi có nói với cậu, cậu bảo thời cơ vẫn chưa chín mùi, sao bây giờ đổi ý rồi?"

Denny Smith là một trong những cổ đông của Smith & Miller, là đời sau của Harvey Smith. Người nhà Smith luôn luôn có trọng lượng khá lớn trong Smith & Miller, đồng thời cũng chiếm luôn một cái ghế cổ đông. Khi Denny vừa tốt nghiệp trường luật xong, liền được kế thừa cổ phần và ghế cổ đông của ông nội. Vì là người mới, Denny chỉ ở Mĩ đi theo quản lý Shirley làm nhân viên, trừ khi là chuyện quan trọng, nếu không Denny cũng chẳng thường xuyên tham gia các cuộc họp hằng ngày của Smith & Miller.

4 năm trước, Shirley nghĩ rằng Denny đã đủ năng lực, hơn nữa Denny còn là cổ đông, tốt xấu gì cũng phải tự lập nghiệp. Vốn chỉ thích vùi đầu vào nghiên cứu tài liệu, không có khả năng tự tìm thân chủ nên Denny khá đau đầu vì chuyện này, phải cực khổ lắm Denny mới kéo Alan vào được Smith & Miller, càng chiều ý Alan là vì cho phép Alan chuyển đến Bắc Kinh làm việc. Từ đó về sau hai người như bù trừ cho nhau, cùng nhau hợp tác, một người tìm thân chủ - một người vùi đầu làm việc. Denny không có khả năng quản lý nhân lực, càng không muốn lộ tin mình là người có quyền, cho nên chỉ gắn cái mác 'đại luật sư ' vào làm ở Bắc Kinh, ngoài Alan và lão Cát ra thì không còn ai khác biết thân phận cổ đông của Denny, công việc chia đều ra làm như những người khác, Denny cũng chấp nhận không phàn nàn. Những năm gần đây, lão Cát có ý chèn ép sự phát triển của tổ thương mại, nhưng vì cố kỵ thân phận của Denny nên không dám thẳng tay. Trước hoàn cảnh này, Alan càng thêm cố gắng phát triển sự nghiệp.


Alan lấp lửng trả lời: "Hẳn là cái cô Denise miệng rộng kia đã kể cho cậu nghe chuyện tôi bắt đầu hẹn hò với Lý Duy rồi."

"Ừm! Nhưng chuyện cậu hẹn hò với bạn trai thì liên quan gì đến chuyện đề cử?"

"Hứa Luân - người mới bên tổ của Louis là bạn trai cũ của Lý Duy, tên đó là một kẻ khốn nạn đúng chuẩn, tôi muốn trừng trị cậu ta, nhưng chắc chắn Louis sẽ phản đối. Đợi đến khi tôi lên chức quản lý cao cấp, tôi sẽ có quyền quản lý tất cả mọi người. Đến lúc đó là có thể qua mặt Louis."

"Thì ra cậu muốn làm quản lý cao cấp là vì bạn trai cũ của bạn trai cậu. Đúng là lý do để thăng chức lãng mạn nhất."

Alan không để ý đến giọng điệu châm chọc của Denny, giả vờ cảm động nói: "Tôi cũng thấy thế."

Denny trợn mắt: "Đây không phải là nguyên nhân chính chứ?"

Alan khẽ cười: "Đề phòng cẩn thận thôi. Chuyện của tôi với David đến ngày nào đó cũng sẽ công khai, đến lúc đó nếu lão Cát lại kiếm chuyện, tôi cũng có khả năng đánh trả lại."


Năm ấy khi anh chia tay Steve, bị Steve cướp không ít thân chủ, nhưng tổn thất cũng không bao nhiêu, thật ra cũng có vài thân chủ bèo bọt anh muốn đẩy đi cho nhanh. Không ngờ lão Cát nghi ngờ năng lực của anh, thừa cơ vứt đá xuống giếng, rêu rao với đồng nghiệp Alan kém cỏi để thân chủ bỏ đi, với bên ngoài thì tung tin chuyện yêu đương riêng tư của anh, hại anh thiếu chút nữa là tiêu đời, nhờ Denny đứng ra lên tiếng, hội đồng quản trị mới không làm khó dễ Alan. Sau đó Alan cố gắng kéo lại những khách hàng lớn, càng nhờ một vụ án của một người bạn tốt gây ra vang tiếng vang không nhỏ trong xã hội, Alan mới có thể đứng vững tại Smith & Miller.

"Cậu chắc không?"

"Thành tích mấy năm nay của tôi cũng không tệ, lúc trước tổ chúng ta còn đứng đầu Bắc Kinh. Chắc chắn sáu tháng cuối năm còn tốt hơn nữa."

"Xem ra vì người yêu mới của cậu, sáu tháng cuối năm không ít việc nhỉ?" 

"Nhiều việc một chút thì có gì không tốt? Cậu có ý kiến gì? Có muốn tôi đẩy cậu đi Hồng Kông nhiều chút không?"

Denny lập tức nhớ đến Ngụy Thiên, rùng mình nói: "Tôi hoàn toàn ủng hộ cậu. Trước kia tôi cũng đã nói với Shirley, cô ấy không nói gì, mà cậu cũng bắt đầu tìm việc đi là vừa."

Alan hài lòng cúp điện thoại. Lần này đi Mĩ phải được hạng nhất, chỉ mong không trễ là được. Trước khi lên máy bay, anh gọi cho Lý Duy nói vài lời tâm tình, còn nói Lý Duy phải nhớ anh, nếu không anh sẽ không lên máy bay. Vì đang ở nhà bạn thân, Lý Duy đỏ mặt che miệng nhỏ giọng nói: "Sẽ nhớ anh." Quách Vĩ Bằng ngồi bên cạnh nghe xong cả người nổi hết da gà.


***

Thứ hai đi làm, Lý Duy nghĩ đến chuyện nhiều người trong công ty đều biết quan hệ của cậu cùng Alan liền muốn xin nghỉ không đi làm. Nhưng khi sáng mới điện thoại tâm tình với Alan xong, sao dám nói là bị bệnh? Đến công ty, cậu rất biết ơn những người kia không tới trêu chọc cậu, Lý Duy thầm thở phào một hơi. Bình thường bởi vì công việc nên cậu cũng nói chuyện không ít với Jessica và Lily, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nói chuyện với họ, đặc biệt là Lily luôn nhìn cậu với ánh mắt ranh mãnh.

Jessica nhìn ra được vẻ không tự nhiên của cậu, gọi cậu vào phòng, thẳng thắn nói: "Chuyện của cậu và Alan, mấy người bọn tôi biết hết rồi."

Lý Duy không ngờ Jessica lại thẳng thắn như thế liền đỏ mặt.

Jessica cười cười, sau đó nghiêm mặt: "Về công về tư, chúng tôi sẽ không nói ra nói vào chuyện của hai người. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một chút, chuyện của cậu và Alan cũng sẽ đến ngày phải công khai, dù công ty áp dụng chính sách 'don't ask, don't tell'  (không tò mò, không tọc mạch) đối với chuyện yêu đương và đồng tình luyến ái, nhưng miệng đời đáng sợ, có người sẽ vì quan hệ của hai người mà nghi ngờ năng lực của cậu, nghi ngờ có phải Alan đang thiên vị cậu hay không? Cậu phải thật xuất sắc mới khiến người khác tâm phục khẩu phục. Nên từ giờ trở đi, cậu càng phải cố gắng hơn trước kia, phải ưu tú hơn những thực tập sinh khác. Đương nhiên, nếu cậu không tiếp tục ở lại đây thì sẽ không phải khổ như vậy." Nói xong, cô âm thầm quan sát phản ứng của Lý Duy.

Lý Duy bị những lời của Jessica làm cho cảm động, trước đây cậu chưa từng nghĩ rằng chuyện tình cảm giữa cậu và Alan sẽ có hậu quả như vậy. Cậu suy nghĩ một lát, kiên định nói: "Em sẽ cố gắng."

Jessica tươi cười: "Vậy thì tốt rồi. Tôi nghĩ Alan cũng mong cậu ở lại. Lão hồ ly Alan ấy đã sớm bắt tôi nghiêm khắc đào tạo cậu, để cậu có cơ hội rèn luyện, thậm chí còn nhiều việc hơn những thực thập sinh khác. Thật sự tôi rất hài lòng với cậu. Alan cũng không bắt tôi tìm tận xương trong trứng gà, nhưng tôi nghĩ đó cũng là một cơ hội cho cậu." Jessica thoải mái bán đứng Alan, cuối cùng cũng không cần phải đóng vai phản diện nữa.

Lý Duy không hề biết Alan đã sớm có ý với mình, giờ biết được lại càng vui hơn. Giờ ăn trưa lúc lan gọi cho cậu, cậu không nhịn được mà đắc ý nói: "Jessica đã nói hết cho em nghe, thì ra anh thích em từ trước rồi." Cuối cùng cũng hòa vụ lỡ miệng tỏ tình lần trước của cậu, thật vui.

Alan nghe thấy cậu vui vẻ, cũng không nhăn nhó, thoải mái thừa nhận. Lý Duy thấu hiểu lời nhắc nhở của Jessica, nói với Alan: "Anh yên tâm, em sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không để anh bị người ta dèm pha vì em đâu."


Alan rõ ràng rất cảm động nhưng lại lấy dáng vẻ đại trượng phu nói: "Em nên thế nào thì cứ như thế ấy, những chuyện đó em không cần bận tâm, để anh lo là được."

Bởi vì chênh lệch múi giờ, Alan ở Mĩ, mỗi ngày đều gọi cho Lý Duy vào sáng sớm và giờ ăn trưa. Mỗi lần đều nói anh đang làm gì, hỏi Lý Duy ăn gì - làm gì, có nhớ anh không. Cả hai người như chồng chất sự cuồng nhiệt của tình yêu, nói chuyện với nhau chỉ toàn tám nhảm. Alan quyết định không nói cho Lý Duy biết chuyện anh tranh chức quản lý cao cấp.

Trưa thứ tư, Alan oán trách: "Sao lần nào cũng là anh gọi? Em không thèm chủ động gọi cho anh nữa."

Lý Duy cười nói: "Bởi vì em biết anh sẽ gọi cho em." Mỗi ngày hai lần: sáng 7 giờ, trưa 12 giờ 30, so với giờ nghỉ quy định còn đúng hơn.

"Vậy mai em phải gọi cho anh đó."

"Được rồi."

Sáng thứ năm, Alan đã quên mà gọi tới trước. Giữa trưa, Alan lại quên tiếp gọi tới trước, nhưng vẫn nhất quyết chối vì Lý Duy chậm chạp không gọi cho anh, anh mới phải gọi. Lý Duy không biết sao nhìn đồng hồ, vừa qua 12giờ30 có 10giây.

Sau đó Alan không đề cập đế chuyện đó nữa, vẫn giữ nguyên khung giờ gọi cho cậu mỗi ngày, mãi cho đến khi anh trở về Bắc Kinh. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận