Đại Lộ Hoàng Hôn

Giờ khởi hành đã điểm, du thuyền chuẩn bị ra khơi.

Thôi Thành Trạch đang đứng ở cửa phòng 1037, đợi ai đó.

Anh ta năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, từng trải qua năm năm trong quân đội Liên minh châu Á, sau đó xuất ngũ vào làm cho công ty bảo mật của Bùi Thuật và cũng từng ly hôn một lần. Gia đình anh ta nằm ở một thị trấn nhỏ gần vùng chiến sự, thế nên kể từ khi Liên minh châu Á và Mông Cổ khai chiến với nhau, anh ta cũng gần như bị cắt đứt liên lạc với gia đình, mãi đến khi vùng chiến sự được giải phóng vào đầu năm nay, anh ta mới lại lần nữa đoàn tụ với mẹ và các em.

1037 ở cuối hành lang.

Thôi Thành Trạch nhìn những người tới lui trong hành lang, ai nấy cũng đều bước vào phòng riêng mà không đến gần 1037.

Đúng vào 3 giờ 7 phút chiều, đầu hành lang xuất hiện một người đàn ông Alpha mặc đồ công sở với bộ râu quai nón đi về phía Thôi Thành Trạch. Chiều hôm nay, Thôi Thành Trạch đã gặp qua người này, vóc dáng có phần giống với anh ta nhưng vẫn cao hơn một chút, bước chân của người này không dừng lại cho tới khi đến trước cửa phòng 1037.

“Xin lỗi, vì đã để anh đợi lâu.” Người đàn ông nói rồi rút ​​thẻ phòng ra, quẹt vào cảm ứng từ của phòng 1037, từ đó phát ra âm thanh mở khóa.

Cửa phòng mở ra, người đàn ông bước vào, Thôi Thành Trạch cũng xách hành lý theo sau.

Người đàn ông trước tiên bật đèn phòng. Mặc dù bên trong cabin được lắp đặt rèm cửa nhưng thực ra không có nguồn sáng và cửa sổ thật, ánh sáng chói lóa hắt xuống từ đèn trần, khiến cho gian phòng vốn đã chật hẹp nay càng thêm áp lực.

Thôi Thành Trạch trở tay đóng cửa, lưỡng lự cất tiếng gọi: “Đại tá Trần.”

Trần Bạc Kiều quay lại, đưa tay ra, chớp nhoáng mà mạnh mẽ bắt tay với Thôi Thành Trạch, rồi nói: “Xin chào.”

“Chào ngài.” Thôi Thành Trạch từ đó đến nay đã nhiều lần trông thấy hình ảnh Trần Bạc Kiều trên khắp các phương tiện truyền thông, chẳng qua đây vẫn là lần đầu tiên anh ta được tận mắt chứng kiến một Trần Bạc Kiều ngoài đời thực.

Trần Bạc Kiều đã đổi hóa trang, mặc một bộ đồ trông có chút lôi thôi, cổ áo thắt chặt, ánh mắt anh tuy bình tĩnh, nhưng vẫn mang cảm giác áp bức không thể diễn tả. Thôi Thành Trạch khẩn trương rút tay lại, nói với Trần Bạc Kiều: “Đại tá Trần, Bùi tiên sinh nói hãy cho ngài ấy biết tin ngay sau khi vào phòng.”

Trần Bạc Kiều gật đầu nói: “Được.” Thôi Thành Trạch lập tức gọi cho Bùi Thuật qua một đường dây bí mật, sau đó dán một máy chiếu nhỏ vào cửa tủ để chiếu hình ảnh của Bùi Thuật lên bức tường trắng.

Thôi Thành Trạch từng là vệ sĩ của mẹ Bùi Thuật, nhưng vài tháng trước Bùi Thuật đã chuyển anh ta đến một vị trí nhỏ trong số các công ty con của Tập đoàn, chờ đợi thời điểm thích hợp sẽ bắt đầu hành động.

Cách đây một tuần, Bùi Thuật đã cho anh ta biết về kế hoạch rồi đưa anh ta đến Thái Lan, ngụy tạo cho anh ta một danh tính mới, mà so với những người khác thì việc anh ta phải làm cũng không nhiều, chỉ cần hoán đổi thân phận với Trần Bạc Kiều, ở cùng phòng với một người chưa rõ khác và đến Bắc Mỹ bằng hộ chiếu của Thẩm Vũ Phi.

“Lên tàu rồi à?” Bùi Thuật ngồi sau bàn làm việc hơi bừa bộn, ngước lên nói, “Chờ tàu ra khơi rồi, Triệu Côn sẽ nhận được thông tin về hộ chiếu và số phòng của mày. Theo như dự tính, con tàu sẽ đi vào vùng biển của Liên minh châu Á vào sáng sớm bốn ngày sau.”


Thôi Thành Trạch liếc nhìn Trần Bạc Kiều, thấy vẻ mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, chỉ khẽ gật đầu xem như đã hiểu.

“Ngoài ra,” Bùi Thuật đẩy kính, lật tìm trong chồng tài liệu tìm ra một tờ giấy, đặt nó lên trên cùng rồi nói với Trần Bạc Kiều, “Vấn đề trước đây mày hỏi tao, tụi tao cũng đã thảo luận rồi. Tổng thống vì không muốn làm to chuyện, lão ta sẽ nhanh chóng dời con tàu ra khỏi vùng biển Liên minh châu Á. Còn về sự an toàn của những người khác trên tàu, cũng nhờ đó mà sẽ không bị ảnh hưởng.”

“——Nhưng với điều kiện là những người đó phải ở yên trong phòng, đừng có đêm hôm khuy khoắt lại chạy lung tung.” Không đợi Trần Bạc Kiều trả lời, Bùi Thuật lại bổ sung.

“Biết rồi.” Trần Bạc Kiều đáp.

Thôi Thành Trạch mơ hồ nhận thấy cả hai đều đang ám chỉ về điều gì đó, bầu không khí mới tự dưng có chút kỳ lạ, còn kỳ lạ ở đâu thì anh ta cũng không biết nữa.

Bùi Thuật cũng “Ừm” một tiếng, rồi đột nhiên nheo mắt, cẩn thận dò xét cách ăn mặc của Trần Bạc Kiều, chậm rãi đánh giá: “Tay nghề khá đấy.” Lại nói với Thôi Thành Trạch: “Thành Trạch, ba ngày sau anh lại đưa Chương Quyết đến phòng, giúp cậu ta đổi hóa trang nhé.”

Thôi Thành Trạch liếc nhìn Trần Bạc Kiều. Trần Bạc Kiều lại hờ hững nói với Bùi Thuật: “Khi đang nói chính sự, mày đừng có vờ vịt thăm dò tao.”

Bùi Thuật sững sờ, lại cười cười giải thích: “Thì tao chỉ hỏi thôi mà.”

“Mày ở một mình vẫn thoải mái hơn nhiều chứ,” Bùi Thuật lại nói, “Tao cũng xem bản đồ trong khoang rồi, mày cần gì phải chen chúc một chỗ với cậu ta.”

Giọng nói của Bùi Thuật ngày càng nhỏ, dường như cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, liền lái sang hướng khác, nói: “À, thuốc thúc đẩy phân hóa τ mày nhờ tao đi tìm trên thị trường đều là giả, tao lại không có thẩm quyền gì trong tập đoàn của mày, cho nên đến giờ vẫn chưa tìm được.”

Thấy Trần Bạc Kiều gật đầu, Bùi Thuật lại nói: “Bỏ qua chuyện này đi. Tao đã điều tra rồi, chiếc du thuyền này khá tốt, có nhiều hoạt động giải trí rất đa dạng. Mười năm rồi mày chưa được nghỉ phép, thẻ tín dụng của Chúc Hà lại rất nhiều tiền, mày tận dụng khoảng thời gian này để hưởng thụ chút đi, vì phía trước còn phải đánh một trận khó khăn nữa.”

Thôi Thành Trạch không rõ bước tiếp theo trong kế hoạch sẽ như thế nào, nhưng điều anh ta có thể xác định là Trần Bạc Kiều ở một mình cũng chưa hẳn đã an toàn.

Mặc dù Bùi Thuật vẫn tỏ ra thoải mái, nhưng liệu quyền lực của nhà họ Triệu có thể bị lung lay hay không thì không ai có thể biết trước được, họ chỉ biết rằng việc bắt giữ Trần Bạc Kiều ở vùng biển Liên minh lần này thật sự không phải là một kế sách hoàn hảo, mà chẳng qua chỉ là tên đã lên dây, bí quá hóa liều mà thôi.

Trần Bạc Kiều thuận miệng hỏi Bùi Thuật: “Có gì giải trí?”

Bùi Thuật cười bảo: “Cái gì cũng có.”

Thôi Thành Trạch đưa danh sách giải trí trên bàn cho Trần Bạc Kiều, rồi nói: “Đại tá Trần, tất cả đều có trong đây.”


Trần Bạc Kiều nhìn vào danh sách một lúc, đặt nó xuống, nhìn lên thì thấy Bùi Thuật vẫn chưa cúp máy, anh lại nói: “Mày vẫn còn à…” Rồi ngắt kết nối.

Chờ hình ảnh của Bùi Thuật biến mất, Trần Bạc Kiều mới quay sang nhìn Thôi Thành Trạch. Anh đặt thẻ phòng lên bàn, đẩy nó về phía Thôi Thành Trạch, ngón trỏ anh gõ nhẹ vào tấm thẻ rồi nói: “Mấy ngày này anh ở đây, tôi ở phòng 1013 với cậu ấy. Trước đêm hành động tôi sẽ trực tiếp đến đây.”

Thôi Thành Trạch cũng đổi thẻ phòng 1013 của mình về cho Trần Bạc Kiều, và như chợt nhớ ra gì đó, anh ta lại hỏi: “Vậy khi ngài trở về Liên minh châu Á rồi tôi sẽ ở phòng 1013 sao?”

Trần Bạc Kiều liếc nhìn Thôi Thành Trạch, nhẹ nhàng gọi anh ta: “Thành Trạch.”

Thôi Thành Trạch im lặng lắng nghe.

Trần Bạc Kiều nhìn anh ta, đôi mắt anh rất sáng, ánh mắt chuyên chú mang lại cho người đối diện một cảm giác rất chắc chắn và đáng tin cậy. Thôi Thành Trạch thầm nghĩ, liệu đây phải chăng là khí chất luôn nắm chắc phần thắng của Trần Bạc Kiều, điều khiến cho các binh sĩ trong chiến trận sẵn sàng đi theo, lắng nghe mệnh lệnh của anh mà dựng lên rào chắn bằng cả máu thịt bất cứ lúc nào.

“Khi tôi trở về, cậu ấy có thể sẽ đổi sang phòng khác,” Trần Bạc Kiều không để ý việc anh ta phân tâm, bắt đầu nói những vấn đề không có trong kế hoạch, “Tôi sẽ để thẻ tín dụng của Bùi Thuật lại cho anh, để anh thăng lên cùng hạng với cậu ấy. Những ngày còn lại, chăm sóc cậu ấy giúp tôi.”

Thôi Thành Trạch lúc đầu còn hơi lúng túng, ngay sau đó mới kịp phản ứng, nhận ra Trần Bạc Kiều đang nói về một người khác trong phòng 1022.

Trần Bạc Kiều như đọc được suy nghĩ, anh dừng lại hỏi Thôi Thành Trạch: “Bùi Thuật từng nhắc tới chưa?”

“Có, nhưng cũng không nhiều lắm.” Thôi Thành Trạch xoa ót cố nhớ lại, hình như Bùi Thuật luôn nhắc tới người này bằng một giọng điệu kỳ dị và lảng tránh, phần lớn đều nói những thứ ngoài lề mà không có bao nhiêu thực tế.

“Cũng phải,” Trần Bạc Kiều nhếch miệng cười, nói, “Cậu ấy là người ở quốc gia mới. Tôi mong rằng sau khi cậu ấy đến Bắc Mỹ, anh có thể đi cùng anh ấy đến quốc gia mới, sau đó gặp gia đình cậu ấy rồi hãy rời đi.”

Dứt lời, Trần Bạc Kiều cầm tờ giấy ghi chú trên bàn, viết ra một dãy số cho Thôi Thành Trạch: “Nếu anh không thể lên cùng hạng với cậu ấy thì nhớ gọi vào số này, nói với cậu ấy là tôi đã yêu cầu anh tìm cậu ấy.”

Anh dừng một lúc, lại ôn hòa giải thích với Thôi Thành Trạch: “Người này không mấy quan tâm đến bản thân. Lưu ý dùm tôi, nếu cả ngày hôm đó cậu ấy không ra ngoài, anh hãy giúp cậu ấy gọi đồ ăn nhé.”

Có thể là Thôi Thành Trạch đã gặp ảo giác nhưng quả thực dáng vẻ của Trần Bạc Kiều trước mặt anh ta lúc này thế mà rất thoải mái, so với khi nói chuyện với Bùi Thuật còn có phần thư thả hơn.

Giống như khi chúng ta gặp một người lạ, mới vô tình cho thấy sự dịu dàng mà chúng ta luôn ẩn giấu không muốn tiết lộ trước mặt người quen vậy.

Thôi Thành Trạch rất tò mò về người mà Trần Bạc Kiều nhắc đến, anh ta nhìn xuống tờ giấy ghi chú của Trần Bạc Kiều. Trần Bạc Kiều viết rất rõ ràng, trong đầu anh ta thầm lặp đi lặp lại dãy số này.


“Sau khi nhớ rồi thì phải tiêu hủy tờ giấy đi,” Trần Bạc Kiều lại dặn dò, “Đừng để lại bất cứ thứ gì liên quan đến anh trong căn phòng này.”

Thôi Thành Trạch ghi nhớ từng điều một.

“Đúng rồi,” Trần Bạc Kiều dường như lại nghĩ ra gì đó, quay lại nói, “Đừng để cậu ấy uống rượu.”

Thôi Thành Trạch lập tức gật đầu, đột nhiên nhớ đến những tin đồn về ác cảm với khói thuốc của đại tá Trần, anh ta bèn hỏi thêm một câu: “Còn thuốc lá thì sao?”

Trần Bạc Kiều dừng một chút, nói: “Tùy cậu ấy.”

Khi Trần Bạc Kiều trở về phòng, Chương Quyết đã xếp trong món đồ cuối cùng.

Nhìn vào chiếc vali rỗng, Trần Bạc Kiều cúi xuống khép nó lại, khóa bên hông chiếc vali rồi nói với Chương Quyết: “Giúp tôi kéo cái kệ ra.”

Chương Quyết nghe theo, kéo thanh thép của khung sắt ra ngoài, lò xo thanh thép rất cứng. Khi nãy chỉ thấy Trần Bạc Kiều kéo nó ra một cách dễ dàng, không ngờ đến phiên y mới biết nó cứng như vậy.

Đợi y kéo ra hoàn toàn, Trần Bạc Kiều đặt chiếc vali lên rồi đóng cửa lại, khiến cho căn phòng trông cũng không nhỏ như khi vừa mới bước vào.

Hai chiếc giường trong phòng được đặt song song, cách nhau khoảng 20 centimet. Chương Quyết quay đầu lại, hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh muốn ngủ bên nào?”

Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc, mới nói: “Cậu chọn trước đi.”

Chương Quyết cảm thấy có chút khó khăn, bởi vì y quả thật không thể đoán được Trần Bạc Kiều muốn ngủ bên nào. Nghĩ hồi lâu, y vẫn nhờ Trần Bạc Kiều giúp đỡ: “Anh chọn trước được không?”

Anh cúi đầu nhìn Chương Quyết, không khỏi cười nói: “Chọn giường cũng không biết à.” rồi chỉ vào chiếc giường cạnh bức tường: “Vậy cậu nằm đó đi.”

Chương Quyết gật đầu nhẹ nhõm.

Vẫn còn sớm, y ngồi trên giường bật tivi. Chăn và nệm rất mềm, hẳn là sau khi giặt đã kịp sấy khô nên cũng không có mùi nào khó chịu.

Tivi bắt đầu phát một hướng dẫn rất dài, giới thiệu các phương tiện khác nhau trên tàu. Trần Bạc Kiều ngồi trên một chiếc giường khác, cách không xa Chương Quyết.

Anh xem cùng Chương Quyết một lúc, đột nhiên lấy đi chiếc điều khiển từ xa trên tay Chương Quyết, chỉnh âm lượng xuống gần như không nghe thấy, sau đó đặt nó sang một bên.

“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều vẫn nhìn vào màn hình, từ tốn nói, “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, sau khi có thuốc thúc đẩy phân hóa τ, cậu dự định sẽ làm gì với nó?”

Chương Quyết thoáng giật mình, quay sang nhìn Trần Bạc Kiều, suy nghĩ một lúc, mới thành thật nói với anh: “Đội ngũ y tế mà cha tôi tìm nói rằng cũng từng có một tiền lệ như vậy trước đây, có thể bỏ đi một trong hai tuyến thể, nhưng trong quá trình này lại cần dùng tới thuốc thúc đẩy phân hóa τ có độ tinh khiết cao nhất. “


Trần Bạc Kiều trầm mặc.

Một lúc sau, anh lại hỏi Chương Quyết: “Phẫu thuật có nguy hiểm không?”

Vấn đề có nguy hiểm hay không này Chương Quyết kỳ thật chưa từng cân nhắc, dù sao còn chưa tới lúc phẫu thuật, chỉ là cha mẹ y luôn rất tích cực tìm kiếm thuốc thúc đẩy phân hóa τ, vì thế y cũng chỉ có thể nói: “Chắc là không nguy hiểm.”

“Cái gì mà chắc là?” Trần Bạc Kiều quay lại, bình tĩnh và khách quan hỏi Chương Quyết.

“Bệnh nhân tương tự trước đó vẫn còn sống.” Bác sĩ từng nói như vậy.

Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết hồi lâu, mới nói: “Vậy đợi đến khi lấy được thuốc thúc đẩy phân hóa τ, hãy xem xét lại lần nữa.” Anh lại nói: “Nếu như giải phẫu nguy hiểm, tốt hơn hết là không nên làm.”

“Sau nhiều lần xem xét, cha mẹ tôi vẫn hy vọng tôi có thể làm.” Chương Quyết chân thành nói với anh.

Từ khi tìm được thuốc ức chế an thần, Chương Quyết đã không còn chấp niệm với việc thay đổi thể trạng bản thân, nhưng đây rõ ràng cũng không phải là điều mà y có thể tự quyết định.

“Tại sao?” Trần Bạc Kiều hỏi y.

“Bởi vì,” Chương Quyết không thể nhìn ra biểu cảm của Trần Bạc Kiều, y thoáng do dự nói, “Những người có hai tuyến thể đều không sống được bao lâu, họ rất khó chấp nhận sự thật này.”

Thấy Trần Bạc Kiều vẫn không nói gì, Chương Quyết lại giải thích: “Pheromone tác động lẫn nhau, điều này sẽ dẫn đến việc tuổi thọ bị rút ngắn.”

Y nhìn lên màn hình tivi đang giới thiệu lịch biểu diễn mười ngày tiếp theo của một rạp hát nhỏ, tấm áp phích chuyển từ Hamlet sang đến múa ba lê.

Trong bầu không khí thỉnh thoảng vang lên âm thanh giới thiệu của chương trình, Chương Quyết rất không muốn Trần Bạc Kiều nghĩ rằng mình đang sử dụng tình trạng thể chất của bản thân để tranh thủ có được sự đồng cảm, vì vậy y lại nói với Trần Bạc Kiều: “Anh không cần phải thương hại tôi đâu, dù sao tôi cũng không để tâm lắm.”

Trước khi chương trình kết thúc, Trần Bạc Kiều đã tắt tivi.

Chương Quyết không nhận ra Trần Bạc Kiều đã gần mình đến như vậy. Trần Bạc Kiều giữ vai y, để y quay mặt lại, đầu ngón tay anh chạm vào tuyến thể trên cổ y. Chương Quyết bị chạm có hơi nhột nhạt, nhịn không được giơ tay đè lên ngực Trần Bạc Kiều, không muốn anh chạm vào nữa, nhưng Trần Bạc Kiều lại chuyển sang nắm lấy cổ tay y.

Hơi thở của Trần Bạc Kiều cứ quẩn quanh Chương Quyết, đối với y mà nói như một loại thuốc phiện liều cao vậy.

Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều có thể đang đồng cảm với mình, bởi vì những nụ hôn của anh trở nên cẩn thận hơn xưa rất nhiều, mà cả mùi pheromone trên người anh cũng dịu đi.

Anh hôn Chương Quyết hồi lâu, khi Chương Quyết cho rằng anh muốn làm, thì cuối cùng anh lại không làm gì cả.

Trần Bạc Kiều đứng khỏi Chương Quyết rồi đi vào phòng tắm, có lẽ anh chỉ rửa mặt nên rất nhanh đã đi ra, đưa danh sách giải trí của du thuyền cho Chương Quyết, nói rằng đã đến giờ rồi, để Chương Quyết chọn nhà hàng, cùng nhau đi ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui