Bức tranh của Thanh Linh Tử vẫn nguyên vẹn không hư hỏng gì nằm trên bàn ở trong văn phòng, tuy rằng mới chỉ là bản phác thảo, nhưng Giang Thâm liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đó là khuôn mặt Cẩu Mao. Chủ nhiệm lớp họ Trần, là một cô giáo trẻ tuổi, ngày thường tính tình rất tốt, nhưng khi dạy học và giáo dục lại rất nghiêm túc cẩn thận.
“Sau này không được tự ý lục lọi sách vở của bạn học nữa, biết không?” Biểu cảm của Cô giáo Trần nghiêm túc dạy dỗ nói, “Rất không lễ phép, cũng rất thiếu ý thức.”
Lớp trưởng rũ đầu, trông dáng vẻ giống như vừa mới khóc, đôi mắt cũng hồng hồng: “Em biết rồi ạ…”
Cô giáo Trần: “Em phải xin lỗi bạn học Trần Thanh Linh đi.”
Lớp trưởng rối rắm trong chốc lát, quay đầu nhỏ giọng nói với Trần Thanh Linh “Thật xin lỗi!”
Trần Thanh Linh không đồng ý.
Cô giáo Trần cũng không miễn cưỡng, cô cười đưa tờ giấy vẽ trên bàn cho Trần Thanh Linh, nói: “Cô đã xem giúp em, không bị hư hỏng gì đâu.”
Trần Thanh Linh rốt cuộc lộ ra chút tươi cười, cô bé cẩn thân ghim bản vẽ vào trong sổ kẹp, nâng mắt lên nói: “Cảm ơn cô giáo ạ.”
Cô giáo Trần sờ sờ đầu nhỏ: “Đến lớp năng khiếu đi.”
Dọc theo đường đi, Giang Thâm kỳ thật rất muốn hỏi chuyện về bức tranh kia, nhưng Thanh Linh Tử dường như không muốn nói gì cả, hai người tách ra đi về hai phía của cung văn hoá, khi Giang Thâm đến phòng vũ đạo đã bị muộn một lát rồi.
Cô giáo Lâm để cậu đi khởi động một chút, không bao lâu Bạch Cẩn Nhất lại tới tìm.
Giang Thâm có chút ngượng ngùng: “Hôm nay không có trứng…”
Bạch Cẩn Nhất vẫn đưa hộp cơm cho cậu: “Không sao cả, cậu ăn đi.”
Giang Thâm suy nghĩ, hỏi: “Cậu muốn ăn dâu tây không?” Nói xong, dường như lại sợ Bạch Cẩn Nhất từ chối: “Ấy là bọn tớ trồng đó, không tốn tiền đâu.”
Bạch Cẩn Nhất nhướng mày: “Mấy cậu tự trồng dâu tây?”
Giang Thâm gật đầu: “Trồng được mà, gần đây đã chín không ít, có thể hái ăn rồi.”
Bạch Cẩn Nhất suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được.”
Giang Thâm rất vui, cậu còn phải đi khởi động nữa nên không thể nói chuyện quá lâu với Bạch Cẩn Nhất được. Trước khi đi, Bạch Cẩn Nhất đã ra hiệu gọi điện thoại: “Buổi tối chúng ta nói chuyện sau.”
Bởi vì tới muộn, cô Lâm đã hướng dẫn riêng cho Giang Thâm, sau khi kết thúc, Giang Thâm giày cũng chưa kịp cho vào túi đã trực tiếp vắt chân lên cổ đuổi chạy ra trạm xe.
Người tài xế khá thân quen với cậu, cũng biết cậu học múa, lần nào Giang Thâm lên xe cũng đều sẽ hỏi “Hôm nay học gì vậy?”
Giang Thâm: “Học ‘Cô gái tóc trắng’* ạ.”
* “Cô gái tóc trắng” là một vở opera ba-lê của Trung Quốc.
Bác tài xế cười: “Cháu muốn múa vai Hỉ Nhi* sao?”
* “Hỉ Nhi”: Một nhân vật nữ trong vở ba-lê “Cô gái tóc trắng”.
Giang Thâm ngượng ngùng sờ đầu: “Cháu là nam… Không múa vai Hỉ Nhi được.”
Bác tài: “Tại sao lại không thể múa chứ, trông cháu xinh xắn như vậy mà!”
Giang Thâm bị chọc tới đỏ bừng cả mặt, vừa đến trạm bèn vội trốn mất, ngay cả chào tạm biệt cũng ngại không dám nói.
Tiệm thuê sách bên cạnh trạm xe buýt vẫn còn mở, ông lão liếc mắt, nhìn thấy cậu đã về bèn lên tiếng hỏi thăm: “Về rồi à.”
“Con về rồi ạ.” Giang Thâm nói, cậu nhét giày vào trong túi, hỏi, “Ông còn chưa đóng cửa hàng nghỉ ngơi ạ?”
Chỉ còn một tháng nữa thôi là nghỉ đông, hôm nay rõ ràng đã rất lạnh rồi, tiệm sách này mở vào mùa hè còn được, nhưng trời lạnh người già sẽ không trụ nổi, luôn luôn đóng cửa rất sớm.
Ông lão nhìn cậu một cái, thở dài, động tác chậm rãi bắt đầu dọn dẹp: “Sắp đóng rồi, cháu mau về nhà đi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng khi Giang Thâm đi rồi ông lão cũng chưa lập tức đóng cửa tiệm ngay, động tác thu dọn của ông dừng lại, run rẩy nhấc tay vén rèm cửa lên để ánh sáng chiếu ra.
Ánh đèn mờ nhạt soi rọi trên con đường nhựa duy nhất trong thôn, đổ dài bóng dáng cậu bé đang đi về nhà.
Vội vội vàng vàng cơm nước xong xuôi, Giang Thâm bèn dọn ghế nhỏ lại gần bên cạnh điện thoại, trong tay cậu cầm nhật ký vũ đạo để ôn tập, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn điện thoại.
Đàm Linh Linh đi ngang qua vài lần, nhịn không được nói cậu: “Người ta không biết lúc nào mới gọi tới, con chờ sớm thế làm gì?”
Giang Thâm lẩm bẩm: “Nói không chừng một lát nữa sẽ gọi đó ạ.”
Đàm Linh Linh: “Lần sau các con nên hẹn trước thời gian, để khỏi phải trông mong như bây giờ.”
Giang Thâm đang muốn cãi lại thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu bé vội vàng bắt máy: “Alo.”
Đàm Linh Linh ở một bên nghẹn cười suýt nữa sặc chết, bị con trai tức giận trừng mắt liếc nhìn một cái.
“…” Giọng Trần Mao Tú có chút ghét bỏ, “Sao hôm nay tiếng alo của mày lại ghê tởm như vậy?”
Giang Thâm thất vọng nói: “… Là anh à.”
Trần Mao Tú: “Chứ mày nghĩ là ai hả?”
Giang Thâm đành phải hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Mao Tú: “Dạo này có phải Thanh Linh Tử gặp phải chuyện gì không?”
“Không có gì cả.” Cách điện thoại nói dối dễ hơn rất nhiều, Giang Thâm cũng không nặng nề lắm, “Thanh Linh Tử là con gái mà, nhất định sẽ có một vài bí mật nhỏ.”
Trần Mao Tú: “… Những điều này mày nghe ai nói thế, con mẹ nó biết rõ vậy luôn à.”
“…” Giang Thâm đành phải bảo, “Em đi học ở nơi có nhiều con gái, mấy bạn ấy nói cho em biết.”
Trần Mao Tú tư duy đơn giản, nên cũng không nghi ngờ cậu: “Thật sao?”
Giang Thâm kiên định nói: “Thật mà!”
Cẩu Mao nghĩ không ra gì khác, vậy nên cũng vui vẻ hẳn, hưng phấn nói: “Mày không biết đâu, gần đây miệng con bé ngọt lắm, vẫn luôn gọi anh là anh.” Cẩu Mao học theo giọng điệu của Thanh Linh Tử, thanh giọng nói, “Anh ơi em muốn uống sữa chua, anh ơi em muốn ăn dâu tây, anh ơi em muốn xem gà con, ôi chao, ngoan lắm.”
… Giang Thâm không nhẫn tâm đả kích Cẩu Mao, nhưng nghĩ lại thì Thanh Linh Tử vẫn rất thân với người anh trai này của mình..
Sau khi ngắt điện thoại của Cẩu Mao chưa tới hai giây, chuông điện thoại lại vang lên, Giang Thâm cho rằng lại là Trần Mao Tú kiếm chuyện, không hề nghĩ ngợi liền nhận máy: “Lại chuyện gì nữa?!”
“…” Bạch Cẩn Nhất nhàn nhạt nói, “Ai làm gì cậu à?”
Giang Thâm: “…”
Bạch Cẩn Nhất: “Cậu vừa gọi điện thoại với ai sao?”
Ngay cả ý muốn chết Giang Thâm cũng có luôn rồi: “Bạn của tớ… Là người hàng xóm trước đây tớ đã kể với cậu.”
“Trần Mao Tú?” Trí nhớ của Bạch Cẩn Nhất rất tốt, đặc biệt là khi Lại Tùng đã nói với hắn về người này.
Giang Thâm không ngờ tới hắn còn nhớ rõ như vậy, chân thành nói ra tiếng lòng: “Cậu thật thông minh.”
Bạch Cẩn Nhất “hừ” một tiếng.
Giang Thâm cười ha ha, cậu cầm ống nghe đổi sang tai khác: “Cậu đang làm gì vậy?”
Bạch Cẩn Nhất: “Ngắm gà.”
Giang Thâm: “Có lớn lên chút nào không?”
Bạch Cẩn Nhất: “Có, mỗi ngày tôi đều đo cân nặng và chiều cao cho nó.”
Giang Thâm: “…” Cậu không còn gì để nói về tiêu chuẩn nuôi gà con này của Bạch Cẩn Nhất.
“Nó phải tiêm vắc-xin phòng bệnh không?” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên hỏi.
Giang Thâm ngây ngốc trong chốc lát: “Không, không cần đâu?”
Bạch Cẩn Nhất: “Mấy cậu không tiêm à?”
Giang Thâm bất đắc dĩ nói: “Gà trong thôn đều nuôi tập trung, đừng nói tiêm vắc-xin phòng bệnh, cái kiểu chăm sóc cẩn thận tính toán cho ăn đúng giờ cho ở đúng nơi, mỗi ngày đo đếm cân nặng chiều cao như cậu cũng không có nốt.”
Giọng điệu Bạch Cẩn Nhất không tốt cho lắm, dạy dỗ rằng: “Chỗ các cậu nuôi không cẩn thận gì cả.”
Giang Thâm á khẩu không trả lời được.
“Đã hái dâu tây chưa?” Bạch Cẩn Nhất lại quan tâm sang việc khác.
“Phải mấy ngày nữa cơ.” Giang Thâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nên tích cực hẳn, “Trước kỳ nghỉ đông cậu có muốn tới thôn bọn tớ chơi không? Cậu có thể tự hái dâu tây á.”
Bạch Cẩn Nhất trầm mặc trong chốc lát, nói: “Năm nay thì không được.”
Giang Thâm vội hỏi: “Vì sao?”
Bạch Cẩn Nhất: “Năm nay tôi ăn tết ở nước Mỹ, phải đi gặp một vị thầy giáo quyền Anh chuyên nghiệp.”
Giang Thâm há miệng thở dốc, cậu đột nhiên có chút không biết nên nói gì, chữ nghĩa Bạch Cẩn Nhất nhả ra thật sự không phức tạp, nhưng cái gọi là “nước Mỹ” hay là “thầy giáo quyền Anh chuyên nghiệp” đều là những thứ xa xỉ cậu không thể với tới.
Chúng tựa như ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, cậu chỉ có thể hâm mộ cố gắng ngẩng đầu nhìn, đến cuối cùng, ngay cả dũng khí duỗi tay bắt lấy cũng không có.
“Thiên nga nhỏ.” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên gọi cậu.
Giang Thâm “hả” một tiếng.
Bạch Cẩn Nhất im lặng trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Cậu không cần nghĩ quá nhiều đâu.”
Giang Thâm siết chặt ống nghe, không đáp lời.
Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói: “Dáng vẻ cậu nhảy múa vô cùng đẹp.”
Mặt Giang Thâm hơi nóng lên, ngượng ngùng nói: “Đâu có đâu…”
“Ở trong mắt tôi.” Bạch Cẩn Nhất ngắt lời cậu, “Cậu cũng là người tựa như ngôi sao hệt như ánh trăng.”
Giang Thâm: “…”
Bạch Cẩn Nhất nghiêm túc nói: “Cậu phải chờ tôi trở về, không được ăn dâu tây của tôi.”
Giang Thâm đồng ý “được”, cậu nhếch môi nở nụ cười: “Tớ không ăn đâu, sẽ để dành cho cậu ăn hết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...