Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi


Đèn trong phòng khách mở lên.
Nghiêm Cảnh Dương và Đường Tô ngồi đối diện trên ghế sô pha, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đường Tô không được tự nhiên chuyển động mũi chân, khí thế của người đàn ông cao lớn quá mạnh mẽ khiến cho người ta có cảm giác áp bức khó tả.

Hơn nữa, thân trên của Nghiêm Cảnh Dương trần trụi, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, cực kỳ gợi cảm, thêm cặp đùi rắn chắc đang mở to kia làm người khác không dám nhìn thẳng.
“Làm thế nào mà anh biến trở về được vậy?” Ánh mắt Đường Tô dừng ở chiếc đĩa trên bàn, không nhìn hắn.

Thực ra, trong lòng cô cũng đã mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Nghiêm Cảnh Dương không trả lời, đôi mắt sắc bén liếc cổ tay Đường Tô đang che lại, hai nửa mảnh mai như ngọc, vừa rồi bị hắn nắm chặt mà đỏ lên một mảng, tạo thành tương phản rõ rệt ở phía trên nước da như tuyết.
Rõ ràng là hắn không dùng nhiều lực, đúng là quá mềm mại!
“Có phải do tôi hôn anh không?” Đường Tô hỏi tiếp.
Lúc này, Nghiêm Cảnh Dương mới dời ánh mắt lên nhìn cô, hắn không nói nhưng cũng không xấu hổ khi cô đoán được: “Cô chỉ cần biết tôi đã khôi phục là được rồi.”
Không phủ nhận chính là thừa nhận.

Đường Tô thầm ngạc nhiên, khó trách dạo gần đây hắn luôn muốn cô hôn hắn.

Cho nên, giả thiết cô hôn Nghiêm Cảnh Dương thì hắn sẽ khôi phục ở trong sách là đúng sự thật?
Thảo nào hắn muốn ở bên cô.
“Ừ, chúc mừng anh.” Đường Tô cong đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn hắn ngượng ngùng hỏi: “Vậy khi nào anh đi?” Bây giờ hắn cũng không còn là đứa trẻ con nữa.
“Cô rất muốn tôi rời đi?” Nghiêm Cảnh Dương lạnh lùng liếc nhìn cô.
Đường Tô không trả lời lại, chỉ dùng đôi môi đỏ kiều diễm nói: “Anh cũng không muốn ở lại đây, đúng không?” Đừng tưởng cô không biết.
Nghiêm Cảnh Dương không phủ nhận, hắn ậm ừ nói: “Đợi ngày mai xác nhận đã.” Dứt lời, hắn đứng lên, không nhìn Đường Tô một cái.

Bóng dáng cao lớn bước lên tầng hai, lạnh lùng kiêu ngạo không nói hết.
Chả có tí đáng yêu nào!
Đường Tô cúi đầu nhìn hai cổ tay của mình, không biết bàn tay to của Nghiêm Cảnh Dương được làm từ gì mà làm cho da thịt cô đau nhức, bây giờ vẫn còn cảm nhận được sự nóng rát, đỏ bừng, hy vọng ngày mai nó sẽ tan đi.
Hừ, đúng là thô bạo dã man!
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi, bầu trời trong xanh như hồ nước trong veo, đẹp đến nao lòng.

Đường Tô ở trong bếp làm bữa sáng, ngâm nga giai điệu nhỏ, âm thanh rất dễ nghe.

Sáng nay cô không lên tầng hai tập khiêu vũ, nghĩ tới việc Nghiêm Cảnh Dương đã khôi phục trở về nên cô có chút kiêng dè.
Bữa sáng hôm nay có rất nhiều món, lúc Nghiêm Cảnh Dương bị thu nhỏ thì khẩu phần không ít, huống hồ bây giờ đã khôi phục lại, vì thế cô làm nhiều hơn một chút.
Món chính là cháo cá tuyết, cá tuyết ướp với bột bắp, dầu vừng, tiêu và muối, sau đó cho vào cháo trắng, thêm chút gừng băm, hành thái, hương vị thơm ngát mê người lập tức tỏa ra.
Đường Tô chuẩn bị một số món ăn kèm như măng chua, gỏi rong biển bào sợi, bánh bao nhân trứng sữa cộng bánh trứng hành lá vàng ươm, nhìn rất hấp dẫn.
Bày biện đồ ăn lên bàn xong, Đường Tô nghe thấy tiếng đóng cửa trên tầng hai, xem ra Nghiêm Cảnh Dương bắt đầu xuống lầu rồi.

Cô đặt một bát cháo cá tuyết ở phía đối diện, lúc chuẩn bị quay người vào phòng bếp lấy thìa thì cả người bỗng đứng sững tại chỗ.
Một dáng người thấp bé, trên đầu là mái tóc bù xù, gương mặt trắng nõn đỏ lên vì tức giận, hai chân ngắn ngủn cẩn thận đi xuống cầu thang.
Đường Tô hết sức kinh ngạc, Nghiêm Cảnh Dương lại biến thành trẻ con rồi sao?
“Đường Tô!”
Rất nhanh thân thể bé nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương chạy tới trước mặt cô, hắn ngẩng đầu nhỏ lên, giọng điệu non nớt pha lẫn khó chịu: “Cô mau hôn tôi đi!”

Tối hôm qua khi Nghiêm Cảnh Dương về phòng thì không ngủ, chỉ chờ đợi, rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn muốn biết lần này cơ thể của hắn có phải hoàn toàn khôi phục như cũ hay không? Không ngờ, khi trời lờ mờ sáng hắn lại biến thành trẻ con.
Đặc biệt khi hắn trơ mắt nhìn thân thể hắn teo lại mà không thể làm gì, sắc mặt Nghiêm Cảnh Dương cực kỳ khó coi!
Chỉ có thể duy trì được cơ thể ban đầu có ba tiếng đồng hồ?
“Đường Tô, cô mau hôn tôi nữa đi.” Đôi mắt to đen nhánh của Nghiêm Cảnh Dương nhìn cô, giọng nói trẻ con cầu xin cô hôn hắn.
Nếu như hắn đoán không sai thì khi Đường Tô chủ động hôn hắn, cho dù lúc sau hắn có biến về đứa trẻ ba tuổi thì mỗi một lần đều cao lên một ít có đúng không? Lần này khi hắn khôi phục lại sau đó lại biến về thân xác nhỏ bé nhưng phát hiện chiều cao của hắn đã bằng chiều cao của đứa trẻ ba tuổi.
“Sao anh nhỏ lại rồi?” Gương mặt trắng nõn của Đường Tô không che dấu nổi sự kinh ngạc, cô cong lưng nhìn hắn, không đúng, hình như tên nhóc này khôi phục chiều cao bằng lần trước thì phải.
Nhớ tới bộ dáng lạnh lùng của hắn tối hôm qua so với hình ảnh đáng yêu đang cầu cô hôn hắn bây giờ đúng là khác xa một trời một vực, Đường Tô mím môi, cố gắng nhịn cười.
Cài này thì ai làm lại chứ! Tối qua cô bị hắn nắm chặt cổ tay đến giờ vẫn còn đau đây này.
“Cô hôn tôi đi.”
Nghiêm Cảnh Dương vươn hai tay nhỏ ra, ôm lấy mặt của Đường Tô, đôi mắt đen láy khóa chặt cô, âm thanh non nớt vang lên thúc giục: “Nhanh lên.” Nếu không phải vì cố kỵ sẽ phản tác dụng thì Nghiêm Cảnh Dương đã hôn lên môi cô rồi.
Cái miệng nhỏ hồng hào, ướŧ áŧ của Đường Tô chỉ cách hắn một ngón tay.
Đường Tô vươn tay ngăn miệng của Nghiêm Cảnh Dương, đẩy hắn ra, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Không hôn!” Cô nhận ra một điều đó chính là Nghiêm Cảnh Dương cần phải dựa vào cô mới có thể trở lại bình thường.
“Vì sao?” Nghiêm Cảnh Dương nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, sự nghiêm túc hiện lên không phù hợp với gương mặt trẻ con của hắn: “Cô có thể đưa ra điều kiện để trao đổi.”
“Tôi không muốn trao đổi gì cả.” Đường Tô lắc đầu, cô cò tiền lại xinh đẹp cho nên cô không thiếu cái gì cả.
Nghe vậy, đôi lông mày của Nghiêm Cảnh Dương nhíu lại, một lúc sau nói: “Nhà họ Đường thì sao? Cô không muốn à?”
Đường Tô chớp mắt, ngây thơ nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì.

“Tập đoàn Thịnh Thế của Đường thị gần đây có xảy ra vấn đề về tài chính.” Nghiêm Cảnh Dương khoanh hai cánh tay mũm mĩm trước ngực, gương mặt nhỏ bình tĩnh: “Khoảng thời gian trước đây, Đường thị bị đối thủ chơi một vố làm cho tài chính bị đình trệ, đối thủ nhân cơ hội chèn ép.

Hơn nữa, Thắng Cảnh cũng có ý định lấy một phần bánh của Đường thị.”
“Cô cảm thấy sau này Đường thị sẽ đi về đâu?”
Giọng nói trẻ con cất lên làm Đường Tô sửng sốt.
Cô biết trong sách, Nghiêm Cảnh Dương sẽ chèn ép Đường thị cho nên mới ra tay giúp hắn với ý muốn sau này hắn sẽ lấy ơn báo oán nhưng cô nghĩ rằng do nữ chính trở về nên hắn mới làm vậy, không ngờ ngay từ đầu Nghiêm Cảnh Dương đã có ý định đàn áp Đường thị.
“Tôi đã cho anh ở lại!” Ánh mắt Đường Tô giận dữ, mắng Nghiêm Cảnh Dương mới cao tới hông mình: “Anh đây là lấy oán báo ơn!”
“Tôi đã xóa bỏ những việc làm trước đây của cô rồi.” Nghiêm Cảnh Dương tự nhiên nói: “Nếu cô đồng ý với điều kiện của tôi, thì tôi sẽ giúp Đường thị và không chèn ép Đường thị nữa.”
Đường Tô biết, sau này Đường thị sẽ gặp phải biến cố mà bị phá sản nhưng thật sự là do công ty xảy ra vấn đề?
“Đường Tô, chỉ là cùng tôi hôn môi mà thôi, đối với cô mà nói cũng không có tổn thất gì, vừa có thể giữ được Đường thị, vừa được làm đại tiểu thư nhà họ Đường của cô.” Hơn nữa, chẳng phải trước đây cô thích hắn sao? Hôn hắn đúng với ý muốn của cô rồi còn gì, cô còn muốn ra vẻ gì nữa chứ?
Lần này, Nghiêm Cảnh Dương không vội, hắn dùng đôi chân nhỏ nhắn của mình đi về phía bàn ăn, vịn ghế dẫm chân trèo lên ngồi, vẻ mặt bình tĩnh ăn bữa sáng.
Sao lại có thể loại người đáng ghét như thế chứ?
Còn quang minh chính đại uy hϊếp người khác!
-------
Tịch Nghiên: ước gì có người đề cử cho truyện lên hen!! シ Biết đâu mình lại xả chương シ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận