Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Về nguyện vọng của nguyên chủ, Nam Nhiễm có thể hiểu được.
Nhưng có một chỗ.
"Có tiền mà còn buồn bực mà chết?"
Nguyên chủ có chút gợi đòn.
Tiểu Hắc Long dùng giọng điệu con nít của mình ôn tồn giải thích.
[ký chủ, nguyên chủ bị người khác hạ thuốc độc mãn tính. Thuốc độc đã ăn mòn thân thể của nguyên chủ, hơn nữa tính cách của nguyên chủ còn hơi hướng nội nên sinh ra buồn bực không vui. Tâm tình cùng thân thể đồng thời bị tàn phá khiến cho nguyên chủ không chống đỡ nổi vì thế mới buồn bực mà chết.]
Nam Nhiễm nghe vậy, đôi môi khẽ mở lặp lại hai chữ.
"Hạ độc?"
Hệ thống bình thản đáp.
[ký chủ, hiện tại thân thể này của cô đã bị trúng độc. Từ giờ đến thời kỳ phát độc còn mười năm.]
Tới đây, Tiểu Hắc Long hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng nói.
[ký chủ yên tâm, Tiểu Hắc Long có thể giúp ngài giải độc!]
Nó là hệ thống không gì không làm được.
Việc giải độc này đối với nó rất đơn giản.
Năm phút sau.
Nam Nhiễm bước ra từ WC.
Đồng thời lúc này tiếng bước chân hỗn loạn không biết từ đâu truyền đến, trong đó còn có âm thanh chụp ảnh 'tách' 'tách' 'tách'.
"Hàn ca, Hàn ca, anh thử cười một cái đi."
"Đúng, đúng, tất cả chúng em đều muốn nhìn thấy Hàn ca cười."
Diệp Khuynh Hàn đi ra từ một lối đi khác.
Trên người mặc một chiếc quần đen, chân mang đôi giày đính đầy đinh phối hợp với chiếc áo thun màu trắng đơn giản.
Mái tóc dài được cột cao gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa.
Khuôn mặt tinh xảo lạnh băng, không chút cảm xúc.
Là kiểu mẫu nữ sinh lãnh khốc điển hình trong xã hội bây giờ.
Đại khái là do quá "khốc" cho nên tất cả các fans đều gọi Diệp Khuynh Hàn là Hàn ca.
Lúc này, Nam Nhiễm cùng Diệp Khuynh Hành vừa vặn đứng đối diện nhau.
Ánh mắt của Diệp Khuynh Hàn dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Mà nếu Nam Nhiễm muốn rời đi thì phải đi qua lối đi duy nhất này.
Nhưng hiện tại, cả hành lang đã bị fans của Diệp Khuynh Hàn bao vây chặt chẽ.
Xung quanh còn có phóng viên chụp ảnh liên tục, căn bản không có cách nào đi qua được.
Bước chân Nam Nhiễm hơi ngừng lại.
"Uy, chặn đường rồi."
Tóc mái rũ xuống che đi gò má của cô.
Nhưng lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Diệp Khuynh Hàn, vì thế không có ai nghe thấy Nam Nhiễm nói chuyện.
Thấy thế, Nam Nhiễm đưa tay ra, khều khều người phía trước vài cái.
Cô vừa động tay.
Diệp Khuynh Hàn liền cau mày.
"Cô muốn làm gì?"
Bởi vì Diệp Khuynh Hàn mở miệng nói chuyện nên mọi người đồng loạt nhất trí nhìn thẳng về phía Nam Nhiễm.
Rất nhanh, các fan đã nhận ra Nam Nhiễm là ai.
Phóng viên cũng nhanh chóng cầm máy chụp hình bấm lia lịa.
Động tác của Nam Nhiễm vẫn không vì thế mà dừng lại.
Không chút để ý, nói.
"Cô không thấy sao?"
Lúc nói chuyện còn thuận tiện đẩy người phía đang chắn trước mặt mình sang một bên.
Tiếp tục đi về phía trước.
Thấy hành động của Nam Nhiễm, một số fan ở đằng sau liền cảm thấy khó chịu.
"Cái cô Nam Nhiễm này có ý gì?"
"Sao có thể quá đáng như vậy?"
"Đúng thế. Thời điểm cô ấy xuất hiện trên TV, bộ dáng lúc nào cũng thành thật, ngoan ngoãn, nhưng tại sao ở ngoài đời lại không có giáo dưỡng như vậy?"
Fan của Diệp Khuynh Hàn không ngừng oán giận vì hành động đẩy người của Nam Nhiễm ban nãy.
Diệp Khuynh Hàn cũng không nhịn được cau mày, hình như rất bất mãn với cách làm của Nam Nhiễm.
Cô mở miệng.
"Nam Nhiễm, cô đứng lại cho tôi."
Một tay Nam Nhiễm cầm đôi giày cao gót đỏ, đôi chân trần đi thẳng về phía trước.
Nghe thấy có người gọi mình.
Bước chân cô thoáng dừng lại.
Quay đầu về phía sau.
"Có chuyện gì?"
Diệp Khuynh Hàn lạnh lùng nói ra hai chữ.
"Xin lỗi.
Nam Nhiễm bị bất ngờ phải tạm dừng ba giây,
"Cái gì?"
Giọng nói của Diệp Khuynh Hàn càng tăng thêm.
"Tôi nói, cô xin lỗi."
Nam Nhiễm lười biếng dựa cả người vào tường.
"Xin lỗi ai?"
"Xin lỗi fan của tôi."
Nam Nhiễm nhìn Diệp Khuynh Hàn thật lâu, đôi môi hồng nhạt khẽ cong.
Con ngươi đen nhánh mang theo tia chán ghét nhìn thẳng về phía Diệp Khuynh Hàn.
"Cô là cọng hành nào mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
Lời này của Nam Nhiễm vừa ra.
Liền khiến cho tất cả mọi người ở đây phản ứng không kịp.
Nháy mắt, cả hội trường liền lâm vào an tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...