Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Lúc trước hắn không để ý.

Chỉ cho rằng Tả Hàm xem Nam Nhiễm là bạn tốt.

Dù sao tâm tư của Tả Hàm rất đơn thuần, không suy nghĩ nhiều.

Nhưng, con mẹ nó, bạn tốt cũng không đến mức này.

Buổi tối khi Nam Nhiễm về nhà, Tả Hàm liền hóa thành bộ dáng thất tình, đứng trước cổng trường nhìn theo bóng dáng của Nam Nhiễm.

Biểu cảm kia.

Ánh mắt ưu thương khổ sở kia.

Thật quá mức!

Quan trọng hơn chính là mỗi lúc hắn muốn nói chuyện này với Tả Hàm.

Tả Hàm lại trốn tránh.

Đã hai tuần rồi, hai người bọn họ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nói chuyện.

Cứ như vậy, càng nghĩ càng xa.

Nữ sinh cùng nữ sinh... con mẹ nó cũng có thể ở bên nhau mà!

Tức khắc, Trình Văn Hoắc liền lâm vào trầm mặc.

Nhìn khuôn mặt kia của Nam Nhiễm.

Rồi nhìn ánh mắt sùng bái của Tả Hàm nhà bọn họ.


Trình Văn Hoắc cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Nhưng cuối cùng, mấy thứ này vẫn không thể biến mất khỏi đầu hắn.

Không có biện pháp.

Cuối cùng hắn chỉ có thể chạy tới hỏi thăm Bạc Phong.

Nếu Tả Hàm thật sự thích Nam Nhiễm.

Mà Nam Nhiễm lại là bạn gái của Bạc Phong.

Thì Tả Hàm chỉ đang đơn phương thôi.

Tuy rằng ý nghĩ này khiến hắn rất đau đầu.

Nhưng không sao.

Chỉ cần Nam Nhiễm không thích Tả Hàm thì hắn vẫn còn cơ hội.

Vì thế Trình Văn Hoắc liền đi theo làm phiền Bạc Phong.

Còn sắc mặt Bạc Phong theo câu hỏi của hắn càng ngày càng lạnh.

Nam Nhiễm có thích anh hay không?

Anh cũng không biết.

Nhưng ý tưởng muốn nhốt anh lại trong lồng sắt thì có.

Trình Văn Hoắc nhìn bộ dáng kia của Bạc Phong, muốn nói lại thôi.

"Cậu không cảm thấy, Nam Nhiễm cùng tiểu Hàm quá thân cận sao?"

Bạc Phong liếc hắn.

"Có chuyện gì, nói đi."

Trình Văn Hoắc ảo não.

"Mấy ngày gần đây, tiểu Hàm cứ nhìn ảnh chụp của Nam Nhiễm rồi thất thần. Lúc nào cũng viết tên của Nam Nhiễm. Mỗi ngày đều giống hòn vọng phu đứng trước cổng trường nhìn theo bóng dáng của Nam Nhiễm. Còn giống hệt cô vợ nhỏ mua đồ ăn vặt cho Nam Nhiễm, đưa thẻ ngân hàng cho Nam Nhiễm quẹt."

Càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Cho dù là bạn tốt, cũng không tốt đến mức này?

Mà Bạc Phong nghe Trình Văn Hoắc nói.

Bàn tay thon dài cầm sách mỗi lúc một chặt hơn.

Nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi.

Anh nhớ lúc trước Nam Nhiễm có nói, dạ minh châu trên thế giới này nhiều như vậy, không thể chỉ vì một viên mà tự thắt cổ mình.

Lúc đó, tuy rằng anh không hỏi.


Nhưng theo bản năng lại loại trừ tất cả nam sinh bên cạnh Nam Nhiễm.

Dạ minh châu?

Tuy không biết vì sao Nam Nhiễm lại gọi anh là dạ minh châu.

Thế nhưng nếu đúng như vậy, thì bên cạnh Nam Nhiễm chỉ có một viên dạ minh châu duy nhất là anh.

Chính là anh chỉ loại trừ nam sinh lại quên mất vẫn còn một loài gọi là nữ sinh.

...

Lúc này.

Trong sân bóng rổ.

Tả Hàm nhìn Nam Nhiễm, muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào.

Nam Nhiễm không chút để ý, hờ hững hỏi.

"Có chuyện gì?"

Cô cởi áo khoác của mình ra.

Lấy làm gối đầu.

Bộ dáng vô cùng tùy ý.

Tờ giấy trong tay Tả Hàm đã nhăn nheo đến mức không thể nhìn rõ.

Nhưng có thể đoán được nó là một bức thư màu hồng.

Mặt trên còn có màu hồng đậm của sơn móng tay.

Hai mắt Tả Hàm long lanh, đôi môi căng bóng lúc đóng lúc mở.

Cuối cùng cũng mở miệng, hỏi.

"Ân nhân thích tiểu Hoắc sao?"


Nam Nhiễm nghe cái tên không hiểu vì sao lại xuất hiện này.

Tiểu Hoắc là ai?

Mí mắt giật giật.

Lông mi run lên.

"Liên quan gì đến cậu?"

Tả Hàm nắm chặt bức thư trong tay, thật lâu sau, mới gật đầu.

"Có quan hệ."

Nam Nhiễm.

"À!"

Cho nên, liên quan gì đến cô??

Nam Nhiễm lười nhác lên tiếng.

Sau đó liền ngậm miệng, không nói thêm chữ nào.

Tả Hàm có chút bối rối.

Cuối cùng cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, dù sao đây cũng là ân nhân của cô.

Thanh âm Tả Hàm nhỏ nhẹ.

"Ân nhân, cậu đã cứu tớ rất nhiều lần, cho nên tớ muốn nói thật với cậu. Tớ thích hắn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận