Tầm mắt của Nam Nhiễm không chút để ý liếc nhanh qua đám người kia một lượt.
"Vô tướng quả không ở trong tay ta." Cô vẫn một mực chắc chắn như cũ.
Vì Nam Nhiễm đã tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt hoàn mĩ, tinh xảo không chút tì vết của mình, cộng thêm vết bớt hình bông hoa ở khóe mắt phải nên lúc này nhìn cô trông vô cùng thánh khiết, vô tội, khiến đám người đứng đối diện có hơi hoảng hốt.
Không biết...!có phải ban nãy đã nhìn lầm hay không?
Kỳ thật, thứ nàng ăn không phải là vô tướng quả.
Chứ một cô nương có khí chất sạch sẽ, thuần khiết như vậy sao có thể nói dối được?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút do dự.
Lúc này, tiểu hắc cầu đang xoay vài vòng trên đầu Nam Nhiễm.
Tuy hiện tại nó đã khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng phản ứng vẫn còn hơi chậm.
Ừm...!
Nhiễm Nhiễm luôn miệng nhắc đến vô tướng quả, còn nói bản thân không có trái cây để ăn.
Nhiễm Nhiễm rất muốn thứ đó sao?
Sau khi tiểu hắc cầu xoay vài vòng trên không trung.
[Lạch cạch]
Một quả trái cây rơi xuống cạnh chân Nam Nhiễm.
Tiếp theo, một lượng lớn vô tướng quả cứ thế rớt xuống tạo thành một ngọn núi nhỏ cạnh chân cô.
Nam Nhiễm trầm mặc.
Đám người ở đối diện cũng trợn trắng mắt nhìn cảnh tượng vừa xảy ra.
Còn tiểu hắc cầu thì phát ra âm thanh nho nhỏ, di chuyển qua lại trước mặt Nam Nhiễm, muốn thu hút sự chú ý của cô, muốn cô khen ngợi nó.
Nhìn đi, nó rất lợi hại.
Lúc trước nó đã hái sạch toàn bộ quả trên cái cây kia, ngay cả lá cũng không chừa, vặt hết toàn bộ xuống.
[Lào xào]
Tiểu hắc cầu phun ra một đống lá cây, đồng thời bay lại gần ngọn núi vô tướng quả kia.
Trong đám người đuổi theo, có cả tiên tu lẫn ma tu.
Đám người thuộc tiên tu từ nãy đến giờ vẫn chưa nói câu nào, hiện tại cảm thấy bản thân bị người khác xem thường, nhục nhã đến mức mất hết mặt mũi, thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn Nam Nhiễm, miệng phun ra hai chữ.
"Hỗn trướng!"
Nam Nhiễm nheo mắt, dựa đầu vào cánh tay của Túc Bạch, nói thầm một câu: "A, bị phát hiện rồi." Rồi liếm môi một cái, chậm chạp nói tiếp: "Số vô tướng quả này đều là của ta.
Người nào dám chạm vào đều phải để mạng lại."
Lời nói hung tàn thế này lại phát ra từ một khuôn mặt thuần khiết, vô tội...!
Sự tương phản kia, lực sát thương kia...!khiến Túc Bạch nhịn không được nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Trong đôi mắt như bị băng tuyết bao phủ hiện lên một tầng cảm xúc khác lạ.
Nữ nhân này, có chút thú vị.
Sau đó, lực chú ý của hắn lại rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của cô.
Trên đó có một ấn ký hình bông hoa màu đen giống hệt với đóa hoa trên cổ tay của hắn.
Túc Bạch giơ tay, chạm vào ấn ký kia, rồi cẩn thận vuốt ve qua lại.
Hành vi này của hắn cùng với tư thế thân mật của hai người làm cho không khí trong ngõ nhỏ có chút ái muội.
Đám người ở đối diện bị hai người khiêu khích, tức giận hô hào.
"Chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ không đánh lại? Đi chết đi!"
Tiên tu và ma tu cùng hợp sức ra tay bắt lấy Nam Nhiễm.
Nhưng...!ý tưởng rất tốt còn kết quả...!lại chẳng đẹp chút nào.
Chỉ nghe một tiếng [ầm] vang lên.
Mười mất người bị đánh bay ra khỏi hẻm cùng một lúc, ngã xuống đất, đồng loạt phun ra một ngụm máu, cả người chật vật.
Người ra tay đương nhiên vẫn là Túc Bạch.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, môi cong lên: "Dựa vào việc chàng ra tay cứu giúp, ta sẽ chia cho chàng một nửa số vô tướng quả ta đang có."
Túc Bạch rũ mắt, tầm mắt hờ hững liếc nhìn vô tướng quả rơi đầy trên đất, vung tay áo một cái.
Nháy mắt, tất cả vô tướng quả đều bị hắn cất vào trong túi không gian, một quả cũng không để lại.
.
Hắn cúi người, nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Thấy đầu của nàng đang đặt trên vai hắn, cả người giống như không có xương sống dựa hết vào người hắn.
Cẩn thận xem xét, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau bai lần.
Tuy hắn là Ma tôn nhưng ban đầu lại đi theo con đường tiên tu.
Vì thế trong một số chuyện liên quan đến đạo lý đối nhân xử thế, hắn không hề tùy tiện, phóng khoáng giống những ma tu khác.
Túc Bạch giơ một đầu ngón tay ra, đặt trên trán Nam Nhiễm, dùng lực đẩy người ra xa.
"Tính cả lần này, bản tôn và nàng chỉ mới gặp nhau được ba lần.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...