Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ


Nam Nhiễm vừa nghe tiếng chó sủa, liền bắt lấy tiểu hắc cầu, ném nó sang chỗ khác.

Cuối cùng, nơi rừng núi hoang vu này cũng chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Túc Bạch.

Cô kéo cánh tay Túc Bạch, không hề có ý định thả ra.

Mở miệng: "Ngủ một giấc dậy, dù trước mặt chàng có là ai thì chàng cũng đi theo người đó có phải không?"
Vừa nhớ tới những lời mình nghe được trong sơn động kia, Nam Nhiễm lại cảm thấy khó chịu
Không chỉ khó chịu với Hàm Linh Phi mà cũng khó chịu với dạ minh châu.

Chẳng lẽ hắn không nhận ra chủ nhân của hắn là cô sao?
Túc Bạch nhìn bộ dáng không quy củ, thích lôi lôi kéo kéo lại không hề có chút sợ hãi nào này của Nam Nhiễm.

Càng thêm chắc chắn.

Xác thật là nữ nhân kia.

Mí mắt Túc Bạch hạ xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Giơ một ngón tay ra, đặt trên trán Nam Nhiễm, dùng sức đẩy người ra xa.

"Bản tôn không quen biết ngươi."
Thanh âm hờ hững, lạnh lẽo vang vọng cả núi rừng hoang vu.


Nam Nhiễm nghe hắn nói như vậy, im lặng một lúc lâu.

Mới lẩm bẩm: "Không quen biết?"
Trong mắt cô đột nhiên hiện lên cảm xúc khó hiểu.

Nam Nhiễm nhón chân, tới gần hắn, ngẩng đầu hôn một cái lên môi Túc Bạch.

Dưới ánh trăng, dáng người mảnh khảnh của nữ tử rúc trong lòng ngực nam tử.

Nam tử mặc hắc y, mái tóc cột gọn ra sau, mí mắt hạ xuống, thu hết toàn bộ bóng dáng nữ tửu vào trong mắt.

Hai cánh môi non mềm chạm vào nhau.

Hắn lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

Hơi thở trên người nữ nhân này, thật sự....!làm máu trong người hắn cuồn cuộn dâng trào.

Túc Bạch không hề tránh né, ngược lại còn duỗi tay, ôm chặt vòng eo của Nam Nhiễm, kéo cả người cô vào lòng mình.

Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi bóng dáng thân mật của hai người.

Khung cảnh yên tĩnh mà lãng mạn.

Nhưng không khí lãng mạn này chưa duy trì được bao lâu.

Đã nghe thấy có người rên lên một tiếng.

Nam Nhiễm giơ tay đẩy Túc Bạch ra, nghiêng đầu nhìn cánh môi đang chảy máu của hắn.

Cô dùng mu bàn tay lau sạch vết máu trên môi, không để ý cười lớn.

"Hiện tại, đã nhớ ta là ai chưa?"
Mí mắt Túc Bạch giật giật vài cái, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Môi mỏng vì bị cắn chảy máu nên trông hơi đỏ.

Hắn không khống chế được hơi thở cuồng loạn trong người mình, cất bước đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Tầm mắt của Nam Nhiễm lúc này lại chuyển sang nơi khác, làm bộ như lơ đãng, hai chân âm thầm lùi về sau một bước.


Hệ thống nhìn thái độ của ký chủ nhà mình.

Khó hiểu.

Ký chủ...!đang ngại ngùng sao?
Không đúng, đây không phải phong cách của ký chủ.

Thời điểm hệ thống đang cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên nghe ký chủ nói thầm một câu.

"Máu của hắn cũng không tệ."
Nghĩ tới đây, Nam Nhiễm lại liếm môi một cái.

Vừa nhấc đầu, ánh mắt lại đặt lên người Túc Bạch.

Chỉ thấy Túc Bạch đứng ở đó, hai mày cau chặt, ánh mắt đối diện với cái nhìn của Nam Nhiễm.

Khí huyết trong người hắn lại dâng lên cuồn cuộn.

Tựa hồ độc trong cơ thể lại có dấu hiệu bộc phát.

Từ lúc hắn tỉnh lại cho tới bây giờ, độc trong cơ thể vẫn luôn bị hắn áp chế.

Không hề có dấu hiệu phát tát.

Nhưng khi nữ từ này xuất hiện, mỗi động tác cử chỉ của nàng đều có thể ảnh hưởng đến phần độc đang bị hắn áp chế, đặc biệt là mùi hương nhàn nhạt kia.

Lúc nào cũng khiến độc trong người hắn muốn bộc phát.

Cuối cùng, ánh mắt hờ hừng của hắn cũng dậy sóng.


Môi mỏng chậm rãi mở ra.

"Ngươi là người nơi nào?"
"Nam Nhiễm."
Cô vừa nói, vừa sáp lại gần hắn.

Tầm mắt vẫn dán chặt vào đôi môi của hắn.

Bên trên có một dấu răng rất sâu còn đang chảy máu khiến cả người hắn nhìn qua có thêm vài phần mĩ diễm.

Nam Nhiễm kéo cánh tay Túc Bạch, nhón chân, thò lại gần, mút một ngụm.

Càng hôn càng thấy thích.

Bàn tay trắng nõn cẩn thận vuốt ve mu bàn tay Túc Bạch.

Hệ thống nhìn bộ dáng vui vẻ đùa giỡn, chiếm tiện nghi của người khác của ký chủ nhà mình, cảm thấy có hơi xấu hổ.
...
Ta không hiểu tại sao không thể đăng truyện bằng laptop trong khi vẫn vào tài khài wattpad bình thường.

Có ai biết không? Giúp với.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui